Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 48: Công viên thanh lam về đêm




Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Tối hôm đó, việc cặp đôi mới ‘ra lò’ là Giản Chấn và Lục Phồn Tinh cùng nhau xuất hiện tại nhà ăn đã thu hút vô số ánh mắt của quần chúng. Lục Phồn Tinh để mặt mộc, mặc quần jean, áo len đơn giản, thoải mái và thản nhiên để Giản Chấn nắm tay mình. Cặp đôi nói cười vui vẻ, ngay cả ăn món gì cũng thảo luận xong rồi mới quyết định.

Màn khoe tình cảm mặn nồng ấy khiến rất nhiều cô gái có mặt trong nhà ăn chẳng còn tâm trạng để ăn cơm.

Họ vừa cảm thấy cặp đôi này thật bắt mắt, lại vừa ghen tị nghĩ thầm: Vì sao người đang ngồi đối diện với nam thần lại là Lục Phồn Tinh mà không phải là mình?

Sau khi ăn xong, Lục Phồn Tinh đồng ý với lời đề nghị ra ngoài lượn một vòng của Giản Chấn. Về sau sẽ lượn thêm nhiều lần hơn để các cô gái quen với điều này là được.

Trời đã tối, khi hai người chuẩn bị đi mua một ít trái cây thì di động của Lục Phồn Tinh đột nhiên đổ chuông. Cô nhìn màn hình hiển thị là cuộc gọi của mẹ Hứa Duyệt.

Lục Phồn Tinh chợt thấy bồn chồn, bèn bắt máy ngay lập tức.

“Phồn Tinh à.” Giọng của mẹ Hứa Duyệt trong điện thoại mang theo tiếng khóc nghẹn ngào: “Duyệt Duyệt bỏ nhà đi rồi cháu ơi, dì và bố con bé đi tìm nó khắp nơi mà không thấy. Con bé không chịu nói chuyện với chú dì. Phồn Tinh, cháu giúp dì với, có khi con bé lại bằng lòng nói chuyện với cháu…”

Lục Phồn Tinh giật mình, trong ấn tượng của cô, Hứa Duyệt là cô con gái ngoan ngoãn, biết vâng lời, không bao giờ làm điều gì khiến bố mẹ cô ấy phải thất vọng. Cô liền hỏi: “ Dì ơi, có chuyện gì với Duyệt Duyệt ạ? Sao em ấy lại muốn bỏ nhà đi?”

Ở đầu giây bên kia, mẹ Hứa Duyệt đau lòng khóc nức nở một lúc mới mệt mỏi đáp: “Chuyện đã đến nước này, dì cũng không muốn giấu cháu nữa…”

“Dì ơi, dì cứ yên tâm, cháu sẽ không kể ra ngoài đâu ạ.” Lục Phồn Tinh nháy mắt ra hiệu cho Giản Chấn rồi đi sang một bên nghe điện thoại.

Dì Hứa bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách ngắt quãng.

Sau khi Hứa Duyệt xuất viện, bên phía bệnh viện vẫn luôn tìm giúp người hiến tủy có tủy phù hợp với tủy của cô ấy. Hứa Duyệt rất may mắn, bệnh viện thực sự đã tìm được người đó. Người ấy cũng sống ở thành phố này, cả nhà họ Hứa từ trên xuống dưới đều vui mừng khôn xiết, những tưởng lần này Hứa Duyệt đã được cứu.

Bản thân Hứa Duyệt lại càng phấn khởi đến độ không ngủ được.

Việc cấy ghép tủy không thể trì hoãn được nữa, khi bệnh viện đang liên hệ để chuẩn bị cho ca phẫu thuật thì cô gái ban đầu đã đồng ý hiến tủy lại giở quẻ vào đúng phút chót, vì bị gia đình ngăn cản dữ dội nên nhất định không chịu hiến tủy.

Quyết định này của cô gái đã dễ dàng lấy đi hi vọng sống sót của Hứa Duyệt. Bố mẹ Hứa Duyệt khóc như mưa, còn Hứa Duyệt thì nhốt mình trong phòng khóc tức tưởi. Cô ấy giam mình trong phòng, từ chối uống thuốc mấy ngày liền, dường như đã quá đỗi thất vọng với thế giới, thậm chí là với nhân cách con người.

Việc tìm được người hiến tủy phù hợp trong cả biển người vốn dĩ đã khó khăn. Bố mẹ Hứa Duyệt đã chẳng còn hi vọng xa vời rằng sẽ tìm được một người khác. Đêm qua, hai ông bà ngồi bàn với nhau có nên đi tìm bố mẹ đẻ của Hứa Duyệt không, có lẽ họ sẽ nể tình Hứa Duyệt là máu mủ của họ mà bằng lòng cứu con gái mình.

Nào ngờ, lúc đó Hứa Duyệt đột nhiên ra khỏi phòng, lại nghe trộm được cuộc trò chuyện giữa hai ông bà. Hứa Duyệt suy sụp tinh thần, biết mình sắp chết, trước khi chết còn phát hiện ra rằng hai người mà cô ấy đã gọi bằng bố mẹ hơn hai mươi năm qua, không phải là bố mẹ ruột của mình, bố mẹ đẻ của cô ấy đã vứt bỏ cô ấy từ khi cô ấy còn rất nhỏ. Một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu như Hứa Duyệt, làm sao có thể chịu đựng được sự thật tàn khốc đó?

Hôm sau, Hứa Duyệt để lại một lá thư rồi ra khỏi đi.

Dì Hứa rất sợ cô ấy làm điều gì ngu ngốc, đã tìm một ngày trời mà không thấy con gái, tâm trạng của bà đã bên bờ vực sụp đổ. Lục Phồn Tinh xót xa trong lòng. Là hàng xóm với Hứa Duyệt nhiều năm như thế, hôm nay cô cũng mới biết Hứa Duyệt không phải là con ruột của chú Hứa và dì Hứa. Nhưng cho dù như vậy, thì từ nhỏ Hứa Duyệt vẫn được nâng niu như nàng công chúa, được sống hạnh phúc không hề thua kém những đứa trẻ khác.

“Dì ơi, gì đừng lo, chưa biết chừng Hứa Duyệt đã về trường, bây giờ cháu đi đến phòng của em ấy xem sao.” Lục Phồn Tinh cố gắng an ủi mẹ Hứa Duyệt đang khóc nức nở không thôi trong điện thoại, khó khăn lắm mới cúp được máy. Sau đó, cô cũng không còn thời gian để giải thích, lập tức kéo Giản Chấn chạy đến ký túc xá của Hứa Duyệt.

Thấy Giản Chấn không hiểu mô tê gì, Lục Phồn Tinh thích với anh ta rằng cô có một cô em gái hàng xóm đã bỏ nhà đi, gia đình cô ấy đang vô cùng nóng ruột, nên cô cũng muốn đi tìm giúp họ.

“À phải rồi, Duyệt Duyệt là fan hâm mộ anh có thâm niên đấy, nếu tìm được cô bé, enh khuyên con bé đôi câu nhé!” Lục Phồn Tinh cảm thấy tìm Giản Chấn làm thuyết khách thật sự là vô cùng thích hợp, “Anh rất giỏi làm công tác tư tưởng, tẩy não người khác cực kỳ tốt.”

Giản Chấn không vui: “Em nghĩ anh rảnh rỗi thế à?”

“Cho em chút thể diện đi!” Lục Phồn Tinh thở dài, “Duyệt Duyệt thật sự rất đáng thương, đợi lúc nào rảnh em kể tỉ mỉ cho anh nghe.”

Cô chạy đến phòng ngủ của Hứa Duyệt, nhưng bạn cùng phòng của Hứa Duyệt nói rằng cô ấy chưa về.

Lục Phồn Tinh hoang mang, đã muộn như vậy rồi Hứa Duyệt còn có thể chạy đi đâu? Thành phố lớn thế này, đi đâu để tìm cô ấy đây?

Bấy giờ, một người bạn cùng phòng bỗng nói: “Em nhớ ra rồi, hồi trưa Hứa Duyệt có gửi tin nhắn Wechat hỏi em là nơi nào gần khu Đại học là nguy hiểm nhất?”

Lục Phồn Tinh giật thót, “Em trả lời cô ấy thế nào?”

“Tất nhiên là em nói rằng công viên Thanh Lam là nơi nguy hiểm nhất ạ.” Cô gái đáp, “Những người đi qua đó vào buổi tối đều thật can đảm, về sau không thấy Hứa Duyệt nhắn lại cho em.”

Lục Phồn Tinh xem thời gian cuộc trò chuyện của Hứa Duyệt và cô bạn cùng phòng trên điện thoại di động, đúng là được gửi đến vào buổi trưa hôm nay, lúc Hứa Duyệt ra khỏi nhà. Cô thử phỏng đoán tâm lý của Hứa Duyệt, không phải là cô gái ngốc nghếch này chán đời nên tìm đến nơi nào nguy hiểm nhất, để thử xem số mình còn hẩm hiu đến mức nào nữa đấy chứ?

Có lẽ cô đã biết Hứa Duyệt sẽ đi đâu.

Lục Phồn Tinh gọi điện thoại cho mẹ Hứa Duyệt dặn bà không cần phải lo lắng, cô đã biết Hứa Duyệt đi đâu, chắc hẳn tối nay là có thể dẫn cô ấy về nhà. Sau đó, cô lao xuống dưới lầu, hỏi Giản Chấn đang chơi game trên điện thoại: “Anh có sợ công viên Thanh Lam không?”

Giản Chấn nhướng mí mắt, nói: “Cô gái kia chạy đến đó à?”

Lục Phồn Tinh không hề bất ngờ về khả năng nhìn rõ tình hình của Giản Chấn, bèn gật đầu với anh ta một cách bất đắc dĩ.

“Vậy, đi thôi!” Giản Chấn cất di động vào túi quần, “Tranh thủ đưa cô ấy ra ngoài, nhân lúc yêu ma quỷ quái còn chưa chui ra.”

Giản Chấn lái xe đưa Lục Phồn Tinh đến thẳng công viên Thanh Lam. Trên đường đi, Lục Phồn Tinh kể ngắn gọn về hoàn cảnh của Hứa Duyệt. Mặc dù Giản Chấn không nói gì nhưng Lục Phồn Tinh biết anh ta đã có sự cảm thông với Hứa Duyệt.

Công viên Thanh Lam vào buổi tối rất vắng vẻ và bí ẩn. Bởi vì công viên này từng xảy ra vài vụ việc nên đã bị sinh viên các trường Đại học xung quanh ‘ma quỷ hóa’ nó lên, hầu như chẳng có ai dám tới đây vào buổi tối. Cho dù hiện tại là bảy, tám giờ tối, nhưng nơi đây vắng tanh vắng ngắt.

Giản Chấn và Lục Phồn Tinh xuống xe, chỉ thấy nhóm các ông già bà cả đang tập thể dục, gần như chẳng nhìn thấy có gương mặt trẻ tuổi nào.

Lục Phồn Tinh lòng nóng như lửa đốt, vừa xuống xe đã nhớn nhác nhìn khắp cổng vào của công viên. Bấy giờ, Giản Chấn ngăn một bác gái lại, đoạn lễ phép hỏi: “Dì ơi, cho cháu hỏi chỗ nào trong công viên là nơi hẻo lánh nhất và vắng vẻ nhất ạ?”

Vừa nghe thấy người trẻ tuổi có ý thức về an toàn như vậy, bác gái kia vui mừng chỉ vào một trong số những con đường mòn và đáp: “Thanh niên các cháu tuyệt đối đừng đi về phía đó, mấy lần xảy ra chuyện đều là ở sườn đồi phía tây bên đấy. Bên ấy lắm cây, Trời tối là hoàn toàn không nhìn thấy rõ có người nấp ở đó đâu.”

“Vâng ạ, cháu cảm ơn dì.” Giản Chấn kéo Lục Phồn Tinh đang mất hồn mất vía, chỉ chực lao thẳng về phía đó, rồi thong thả rời đi.

Thừa lúc mọi người không để ý, Giản Chấn và Lục Phồn Tinh mới đi về phía ngọn đồi kia.

Vì đã nhiều lần xảy ra vụ án ở nơi này, nên ban quan lý công viên thậm chí còn dựng một tấm biển cảnh báo: ‘Nơi thường xuyên xảy ra tai nạn, xin chú ý an toàn vào buổi tối’.

Có anh chàng cơ bắp ở bên cạnh nên có thêm can đảm, Lục Phồn Tinh cũng không sợ cho lắm. Cô đưa mắt tìm khắp nơi, muốn tìm thấy bóng dáng của Hứa Duyệt trong cảnh tối tăm này.

Sườn đồi yên ắng đến độ không có âm thanh gì, chứ đừng nói đến bóng người.

“Hứa Duyệt.” Lục Phồn Tinh lo lắng gọi to, “Duyệt Duyệt, em ở đâu?”

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

“Làm thế nào bây giờ?” Lục Phồn Tinh nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía, “Hình như Duyệt Duyệt không có ở đây.”

“Người bỏ nhà đi đâu có dễ dàng bị tìm thấy như vậy.” Giản Chấn bình tĩnh hơn Lục Phồn Tinh nhiều, “Anh đoán… chúng ta tới không đúng lúc thì phải. Nếu cô ấy đã cố ý mạo hiểm thì chắc chắn sẽ chọn khoảng thời gian nguy hiểm nhất. Thông thường em thấy tầm mấy giờ thì ở đây không an toàn nhất?”

Lục Phồn Tinh hiểu ý của Giản Chấn, chợt sáng tỏ: “Ban đêm, ban đêm là lúc không có ai.”

Hai người bàn bạc một lát rồi quyết định đứng canh ở cổng công viên.

Ngặt nỗi, công viên này có hai cổng ra vào, mà họ lại không tiện chia nhau ra để ngồi canh, chỉ có thể chờ ở lối vào chính.

Hai người ngồi trong xe đợi mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Duyệt. Lục Phồn Tinh gọi điện thoại cho Hứa Duyệt thì máy của cô ấy vẫn tắt. Hứa Duyệt đây là đang quyết tâm không muốn để bất cứ ai tìm được mình.

Đợi đến hơn 10 giờ tối, trong công viên đã không còn ai, Lục Phồn Tinh quyết định mạo hiểm đi vào tìm một lượt nữa.

Cô và Giản Chấn đi về phía ngọn đồi.

Những cây to ở đây mọc um tùm. Dưới ánh trăng, những bóng cây với hình thù kỳ quái trông như ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt, có một loại cảm giác âm u đang lởn vởn trong không khí.

Trong khung cảnh hoàn toàn tĩnh mịch như này, hai gã thanh niên dáng vẻ du côn đang đi về phía Lục Phồn Tinh và Giản Chấn.

Hai người vô thức liếc nhìn nhau, sau đó cô cảnh giác xích lại gần anh ta

Giản Chấn điềm nhiên như không, giống như chẳng để ý tới hai tên lưu manh nhãi nhép này, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay Lục Phồn Tinh, rành ràng là đang tỏ ý bảo vệ cô.

Giản Chấn có vóc người cao lớn, hai tên lưu manh chẳng dại mà đi tới gây sự, cứ việc mình mình làm, vừa phì phèo điếu thuốc vừa tán gẫu với nhau.

“Bọn mình té đi, để thằng Khoai Sọ trông chừng em kia có được không đấy?” Tên gầy nói.

Tên béo đáp với vẻ đầy tự tin: “Nếu cô em kia mà chạy mất thì tiền thuốc thang viện phí của bà nội nó tháng nay cũng bay luôn. Mày bảo nó có trông được không?”

“Cũng đúng.”

Hai tên lưu manh không hề bận tâm đến việc người ngoài đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ, là bởi dám chắc những sinh viên này sẽ không làm gì chúng. Sau khi hai tên ấy đã đi xa, Lục Phồn Tinh níu tay áo của Giản Chấn, căng thẳng nói: “Chắc chắn là Duyệt Duyệt rồi, Duyệt Duyệt đang ở trong tay đám lưu manh này, bọn mình mau báo cảnh sát đi anh!”

“Đợi lát nữa hãy báo cảnh sát!” Giản Chấn nghiêm túc nói: “Bọn mình cứ đi xem trước đã, có khi lại không phải là Hứa Duyệt.”

Lục Phồn Tinh gật đầu, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cô cũng phải tiến lên, để trả lại cho dì Hứa một Hứa Duyệt không mất một cọng tóc.

Quả nhiên, hai người tìm thấy một đôi nam nữ đang hơi chụm đầu vào nhau tại một nơi phát ra ánh sáng ở góc đồi. Lục Phồn Tinh cả kinh đến độ sắp rơi cả tròng mắt ra ngoài. Cô nhận ra chiếc túi sách màu đỏ trên người cô gái, là túi sách của Hứa Duyệt.

Hứa Duyệt và tên lưu manh “Khoai Sọ” đang ngồi dưới một gốc cây, giữa hai người không hề có sự giương cung bạt kiếm như Lục Phồn Tinh tưởng, thậm chí bầu không khí cũng hết sức thân thiết. Hứa Duyệt đang soi đèn pin cho Khoai Sọ, còn Khoai Sọ đang giở từng trang trong quyển sổ vẽ của Hứa Duyệt. Ánh đèn pin hắt lên khuôn mặt trẻ trung non choẹt của cậu ta. Không những thế, trên khuôn mặt ấy còn toát lên vẻ ngưỡng mộ.