Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 21: TRONG SỐ CÁC FAN CỦA ANH TA, CHỈ CÓ LỤC PHỒN TINH LÀ NGÀY NÀO CŨNG MUỐN CHỌC ANH TA TỨC CHẾT (p2)




Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Lục Phồn Tinh cười suốt trên đường về ký túc xá, chiêu “dùng li miêu đánh tráo thái tử” này vừa tung ra, không chỉ có thể di dời hỏa lực của quần chúng, tránh để đống lửa đó thiêu rụi cô mà còn có thể thêm ít tin đồn bê bối mới cho anh Giản Chấn, thật tốt biết bao.

Vương Ba Ba bị coi làm bia đỡ đạn đưa ra mặt trận mà cứ ngây ngô chẳng hề hay biết, trước khi chết còn ngập tràn lòng biết ơn đối với Lục Phồn Tinh.

Lục Phồn Tinh tiếp tục lên lớp, đi làm thêm như bình thường. Có điều, từ một người không lượn lên những diễn đàn, hội nhóm trong trường, nay cô thỉnh thoảng sẽ làm tàu ngầm trong các diễn đàn, hội nhóm đó. Ngày nào các fan nữ trong nhóm cũng nhắc đến cô gái bí ẩn kia, chẳng ai hay cô gái đó đang trà trộn trong nhóm.

Khi diễn đàn và các nhóm bắt đầu trở nên yên ắng, Lục Phồn Tinh bèn khuyến khích Vương Ba Ba đi hóng gió trong sân trường nhiều hơn. Vào một buổi chiều nọ, Vương Ba Ba mặc quần áo phụ nữ lủi như con cún lang thang ở trong sân trường. Kết quả tối hôm ấy, diễn đàn của trường và các nhóm lại một lần nữa sôi sục.

‘Oát dờ heo! Cô gái bí ẩn ăn cơm cùng anh Giản đã xuất hiện rồi. Nhưng có ai đến nói cho tôi biết, rốt cuộc cô ta là nam hay nữ không?’

Bài đăng cũng đính kèm hai tấm ảnh, tấm thứ nhất là bóng lưng, tấm thứ hai chụp chính diện. Bóng lưng trong tấm ảnh thứ nhất miễn cưỡng cho con người ta cảm giác đây là một giai nhân thanh tú, và mang theo niềm mong đợi để xem tiếp bức ảnh chụp chính diện. Nhưng cả đám ngay lập tức nhốn nháo hết cả lên ‘thùng rác ở đâu, buồn nôn quá!’

Cùng một cái áo, cùng một vóc người, cùng một kiểu tóc, cùng một bóng lưng, giống nhau đến 99%, cho dù đúng là người này thì kết quả hoang đường đã xảy ra, giới tính không khớp.

Quần chúng nhất thời đều biến thành Sherlock Home.

Có người đoán đây chỉ là sự trùng hợp, anh chàng kia vừa khéo có cái áo và kiểu tóc như vậy; Có người cho rằng, thật ra cô gái bí ẩn là nam giới có vẻ ngoài giống nữ giới. Còn có một số người giữ vững quan điểm, đó là: Anh Giản không gần gũi với phái nữ căn bản không phải là trai “thẳng”, che giấu kỹ nhiều năm cuối cùng ‘cái đuôi’ của anh ta không nhịn nổi nữa, âm thầm xoắn vặn, muốn ra khỏi tủ!

Tất nhiên, những người khăng khăng với quan điểm này đều bị chết đuối bởi nước bọt của dân tình.

Chỉ có một vài người nhìn lén được chân tướng sự việc.

Tối hôm ấy, trước khi sắp đi ngủ, người đàn ông đang bị mọi người nghi ngờ sâu sắc về giới tính, đã gửi cho Lục Phồn Tinh một tin nhắn.

Jim Chấn: ‘Lục Phồn Tinh, cô có thể để tôi yên tĩnh tí được không?

Phồn Tinh: ‘Làm sao?

Jim Chấn: ‘Còn gọi cả Vương Ba Ba ra nữa, đây chính là ý tưởng quỷ quái của cô hử.’

Phồn Tinh: ‘Thật ra không phải là tôi, là Yayoi Kusama báo mộng cho tôi, tôi chỉ chuyển lời thôi.’

Jim Chấn: ‘Cô tưởng tôi dễ lừa như Vương Ba Ba chắc?"

Phồn Tinh: ‘Không sao, tôi lừa được người khác là được rồi.’

Jim Chấn: ‘Gần đây đã bắt đầu có nam giới thêm số Wechat của tôi (biểu cảm sầu não). Cô nói đi, khi nào mới dừng lại đây?’

Phồn Tinh: ‘Đời này Ba Ba chỉ làm phụ nữ ba ngày thôi, gián đoạn giữa chừng là cậu ta sẽ ngỏm đấy.’

Jim Chấn: ‘Lục Phồn Tinh, đồ sao chổi nhà cô.’

Phồn Tinh: ‘Anh chặn số tôi đi!’

Jim Chấn: ‘Tôi nào dám chặn cô, đãi ngộ này cũng vẫn thường thôi.’

Lục Phồn Tinh:

Chủ đề về cô gái áo tím bí ẩn tạm thời lắng xuống bởi sự xuất hiện của một giảng viên đẹp trai. Các cô gái trong phòng 315 của tầng 10 trong ký túc xá nữ lại chọn im lặng tập thể đối với vị thầy giáo đang được bàn luận rôm rả này.

Thầy giáo trẻ đó tên là Diệp Hải Triều, là đàn anh học cùng chuyên ngành với Lục Phồn Tinh, cũng là bạn trai cũ của cô. Hiện tại, hắn có thêm một chức danh nữa, đó là sắp sửa trở thành thầy dạy môn lí luận mỹ thuật của cô.

Giáo viên dạy môn lí luận mỹ thuật của học kỳ này tạm thời được cử ra nước ngoài, Diệp Hải Triều tiếp nhận môn đó giữa chừng. Ngày mai có tiết lí luận mỹ thuật, Lục Phồn Tinh vừa nghĩ đến tiết học ấy thì tâm trạng liền trở nên ủ ê.

Trong lòng Lục Phồn Tinh có muôn ngàn cảm xúc đối với lần chạm mặt sắp tới của cô và Diệp Hải Triều, nhưng chủ yếu là cảm giác mâu thuẫn.

Rất lúng túng! Vì sao những chuyện lúng túng như này lại cứ nhè vào cô nhỉ? Lẽ nào ông Trời còn chê vết thương của cô chưa đủ sâu sao?

Sau khi tan làm ở phòng vẽ, cô ăn tạm chút gì đó rồi ôm tâm trạng buồn bực, đến làm ở phòng tập thể hình. Trong lòng có tâm sự nên cô không phát hiện ra Bầu Trời âm u, sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào.

Lúc cô hết giờ làm, đi ra khỏi tòa nhà mới nhận ra bên ngoài đang mưa rất to. Trong màn đêm, đập vào mắt là những hạt mưa rào rào trút xuống, mưa vừa mau vừa nặng hạt, nước bắt đầu đọng thành vũng ven đường. Xem tình hình này thì trong một chốc một lát khó mà tạnh được.

Lục Phồn Tinh chật vật với cơn mưa lớn. Hôm nay cô lơ mơ đi ra khỏi cửa, chẳng mang theo áo mưa. Thế này làm sao đạp xe về trường đây?

Đạp xe về trường dưới thời tiết này cứ xác định bị xối ướt nhẹp là cái chắc. Lục Phồn Tinh quyết định bắt taxi về. Cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, kết quả không tìm được xe, nhưng lại trông thấy Giản Chấn đang đứng như cái sào trúc cách đó vài mét.

Anh ta đang che ô, nhưng vẫn chưa đi. Có lẽ hôm nay anh ta cũng chủ quan với thời tiết nên không lái xe tới.

Bị mắc kẹt ở đây không di chuyển được, nom cậu cả Giản đang rất bực dọc.

Cái nhìn của Lục Phồn Tinh va phải ánh mắt của anh chàng lạnh lùng kiêu ngạo, hai người tức thì đồng loạt đưa mắt nhìn đi nơi khác, dáng vẻ như sợ lây xui xẻo bởi người kia.

Người ta đã coi cô là virus, Lục Phồn Tinh đương nhiên cũng không muốn đóng vai “em gái khóa dưới ngoan hiền” nữa. Cô đặt xe qua ứng dụng “Tích Tích”, không có lái xe nhận đơn, cô đành căng mắt nhìn con đường trước mặt, không bỏ lỡ bất cứ một chiếc taxi nào có khả năng chạy qua.

Cơn mưa trút xuống đột ngột, bây giờ nhất định là thời điểm taxi đắt khách nhất. Lục Phồn Tinh dự định, nếu thực sự không có xe thì cô sẽ đội mưa đi đến trạm xe bus gần đây ngồi chờ xe bus.

Có điều, xem như cô vẫn còn may mắn chán, một chiếc taxi đúng lúc đỗ xịch lại, có cô gái trẻ đầu trần chạy ra, xuống xe ngay chỗ Lục phồn Tinh đang đứng.

Trong nháy mắt cô gái ra khỏi xe, Lục Phồn Tinh vô thức ngoảnh đầu liếc nhìn về phía bên phải. Bấy giờ, Giản Chấn cũng vừa vặn nhìn về phía bên này, hai người đều bắt gặp sát khí nóng cháy trong mắt nhau.

Dám cướp xe của tôi, anh/cô nhất định phải chết!

Hai người cùng lao vọt như tên lửa.

Chiếc xe đỗ gần Lục Phồn Tinh hơn, ngặt nỗi cô vẫn thua ở khoản chân ngắn, tay Giản Chấn gần như nắm lấy tay nắm cửa xe cùng một lúc với cô.

“Tôi nhìn thấy trước.” Dưới cơn mưa, Lục Phồn Tinh gào toáng lên với Giản Chấn.

“Nói vớ vẩn, tôi không cho cô lên xe chắc?” Giản Chấn cau đôi mày rậm, vẻ mặt rất không vui.

“Tôi chẳng thèm!” Lục Phồn Tinh bắt đầu giở tính ương bướng: “Anh không biết là anh có độc à? Lỡ đâu ngồi cùng xe với anh bị chụp ảnh thì làm thế nào?”

Giản Chấn sầm mặt, cho thấy tâm trạng anh ta đang rất xấu: “Không muốn lên thì cô cứ đợi xe tiếp đi!”

“Dựa vào cái gì chứ, tôi nhìn thấy trước cơ mà.” Lục Phồn Tinh nắm chặt tay nắm cửa xe không buông: “Ngồi taxi mất mặt lắm, anh nên ngồi BMW của anh đi!”

“Đừng cãi nhau nữa!” Lái xe đã nóng mắt, buộc phải lên tiếng: “Hai cô cậu đi đâu?”

“Đại Học Mỹ Thuật ạ!”

“Đại Học Mỹ Thuật!”

“Không đi đến đó được đâu” Lái xe xua tay, “Đằng trước có xe bus va chạm với người ta, làm tắc nghẽn cả hai làn đường, xe đi vào cũng không vào được, đi ra cũng không ra được. Đường khác chạy qua trường hai cô cậu cũng bị tắc rồi. Vất vả lắm tôi mới chen ra được, cô cậu tìm cách khác đi.” Lái xe cứ thế bỏ lại hai người trẻ tuổi đang nhìn nhau dưới cơn mưa, sau đó nhấn ga phóng đi.

Lục Phồn Tinh và Giản Chấn ỉu xìu trở lại chỗ trú mưa. Lần này, bởi vì cùng cảnh ngộ dễ đồng cảm, hai người đứng cùng một chỗ.

Giản Chấn hỏi Lục Phồn Tinh: “Cô mang điện thoại không? Điện thoại tôi hết pin rồi.”

Giờ phút này, Lục Phồn Tinh cũng chẳng còn tâm trí làm khó Giản Chấn, bèn đưa di động của mình cho anh ta. Giản Chấn đanh mặt bấm một dãy số.

“Đang ở đâu? Mau đến đón tao, tao làm rơi ví tiền trong xe, điện thoại cũng hết pin rồi.”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, tóm lại sắc mặt Giản Chấn càng lúc càng khó coi, cuối cùng anh ta nói: “Bỏ đi, coi như tao chưa nói gì!”

Anh ta trả lại di động cho Lục Phồn Tinh.

“Không có tiền mà còn giành xe với tôi.” Lục Phồn Tinh đứng bên cạnh Giản Chấn lẩm bẩm nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Giản Chấn lại đen thui.

Gió mang theo hơi nước thổi qua khe hở của quần áo ẩm ướt, lạnh buốt. Lục Phồn Tinh rầu rĩ nhìn cơn mưa giăng trắng xóa dưới màn đêm, lại không nhịn được mà lia mắt nhìn Giản Chấn: “Xe của anh thì sao? Có tới đón anh không?”

Cô quyết định vẫn mạo hiểm một phen, buổi tối vừa đổ mưa lại vừa nổi gió, có ai rảnh mà đi chụp lén?

Giản Chấn đút tay vào túi, vẻ mặt vẫn ngầu như thường: “Cô muốn đi ké cũng chả được, đường tắc, đến được đây thì cũng mất cả tiếng đồng hồ.”

“Ai lái xe anh vậy?” Lục Phồn Tinh nhịn được tính hóng hớt.

“Lí Âu, đi đón bạn gái hắn.” Giản Chấn hỏi gì đáp nấy, sau đó nghĩ ngợi một chốc rồi hỏi: “Con BWM kia của cô đâu?”

“Ở đây, tôi để trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm.” Lục Phồn Tinh đáp: “Không có áo mưa, nếu không thì thôi đã đạp xe về rồi.”

“Thế chẳng phải quá đơn giản à!” Giản Chấn xị mặt, chìa tay ra: “Cho tôi mấy đồng, tôi đi mua hai cái áo mưa.”

“Tại sao lại là hai cái?” Lục Phồn Tinh tỏ vẻ hoảng hốt: “Anh to con thế kia, làm sao tôi thồ nổi anh?”

“Nói nhảm nhiều thế!” Giản Chấn không chịu nổi kiểu chuyện bé xé ra to của Lục Phồn Tinh: “Tôi đã bảo cô phải đèo tôi chưa?”

Nói vậy là anh ta sẽ bỏ sức mình ra đèo cô.

Lục Phồn Tinh chấp nhận đề nghị của Giản Chấn. Với tình hình trước mặt, nếu cô muốn ngồi xe ô tô thì ít nhất cũng phải một tiếng sau. Điều này có nghĩa là cô lại phải hít gió lạnh một tiếng, nghĩ thôi mà đã lạnh cóng cả người.

Giản Chấn che ô chạy đến siêu thị mini gần đó mua hai cái áo mưa. Sau khi anh ta trở lại, hai người mặc áo mưa vào. Lục Phồn Tinh liếc thấy vậy mà cái ô đang nhỏ nước tong tỏng của anh ta lại là màu hồng.

“Cái ô này của anh đẹp phết, không nhìn ra anh lại có trái tim thiếu nữ như vậy.” Cô buông lời châm chọc Giản Chấn.

“Lễ tân đưa cho.” Có lẽ Giản Chấn đang không vui nên tích chữ như vàng.

Lục Phồn Tinh cạn lời, cô cũng không mang ô, nhưng sao lại không được hưởng loại đãi ngộ này? Đúng thật là, kiếp sau cô có dốc hết sức cũng phải đầu thai làm trai đẹp mới được.

Hai người cùng với chiếc xe đạp cà tàng, cứ như vậy đội mưa gió chật vật lên đường.

Mưa đã nhỏ hơn ban nãy, đạp xe dưới cơn mưa như này, nước mưa lạnh buốt không ngừng táp vào mặt, kế tiếp là đầu tóc cũng gặp tai vạ, từng lọn tóc bết dính lên mặt, cực kỳ khó chịu.

Khi trời mưa, thời gian trở nên dài dằng dặc. Trước đây không cảm thấy, nhưng giờ đây Lục Phồn Tinh có cảm giác đường về trường thật sự quá xa xăm. Đáng lý ra, chàng trai đang đèo cô đã đủ đẹp trai, nhưng cô lại không hề cảm nhận được cái gọi là “lãng mạn” trong những quyển tiểu thuyết, trong lòng chỉ mong anh ta đạp nhanh hơn.

“Giản Chấn, anh đạp nhanh hơn chút đi!” Cô thúc giục.

“Cô tưởng tôi không muốn nhanh à?” Giản Chấn vuốt nước mưa trên mặt: “Nhưng cái xe này của cô có đồng ý không? Cô hỏi nó xem chân ga ở đâu?”

Lục Phồn Tinh ngồi đằng sau giả vờ chết, không dám ho he.

Tầm nhìn phía trước không tốt, rất nhiều người đi đường lao như bay trên làn đường dành cho xe thô sơ. Giản Chấn giảm tốc độ, kiên nhẫn nói với người phía sau: “Chịu khó tí, đi nhanh không an toàn.”

Lục hồn Tinh cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Khu vực công viên Thanh Lam quả nhiên bị ùn tắc đúng như lời lái xe taxi ban nãy đã nói, tiếng còi xe, tiếng lái xe chửi bới không ngớt bên tai. Mọi người không di chuyển được xe của mình, hầu hết đã bị sự ùn tắc mài mòn đến độ cáu kỉnh.

Cũng chỉ vào thời điểm này xe đạp mới thể hiện ưu thế của nó. Đi qua công viên Thanh Lam, Giản Chấn bắt đầu tăng tốc.

Lục Phồn Tinh tâm tình phới phới, nhớ lại trích đoạn trong phim “Forrest Gump*”, không kìm được cất lời cổ vũ cho người ở phía trước: “Gump của Trung Quốc! Run đi nào!”

* Forrest Gump là một bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm văn học cùng tên của Winston Grom. Đây là bộ phim của điện ảnh Mỹ về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75. Nội dung của bộ phim trải dài xuyên suốt một thời kỳ lịch sử của nước Mỹ. Khi bộ phim được công chiếu năm 1994 nó đã đem lại một doanh thu kỷ lục 677 triệu USD. Ngoài doanh thu thương mại bộ phim còn thâu tóm rất nhiều giải thưởng, trong đó phải kể đến 4 giải Oscar cho: Phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất. (theo Wiki)

Giản Chấn dở khóc dở cười: “Lục Phồn Tinh, cô đây là đang giảm bớt chỉ số IQ của tôi chỉ có 75 sao?”

Anh ta vừa dứt lời thì một chiếc Buick ở trước mặt phóng quá vũng nước lớn. Nước bùn văng tung tóe, bắn vào mặt Giản Chấn đang không kịp đề phòng.

“Ha ha ha, hóa ra đồ đần nhà anh lại hiểu được.” Lục Phồn Tinh phá lên cười không chút cảm thông.

Cái miệng cười của cô còn chưa khép lại thì lại một chiếc xe hối hả băng qua vũng nước, Giản Chấn cấp tốc khom người ở một giây trước khi bọt nước văng lên, bọt nước bay qua anh ta, lần này đổi thành Lục Phồn Tinh bị nước bắn đầy mặt.

“Á…” Lục Phồn Tinh hét toáng.

Giản Chấn dừng lại, nhìn Lục Phồn Tinh ngồi sau đang nhe răng trợn mắt với mình. Cô gái đáng thương, nửa khuôn mặt đã lấm lem bùn nước. Hình ảnh quá vui mắt, cơ mặt Giản Chấn siết chặt rồi lại siết chặt, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, nụ cười mỉm biến thành cười như điên.

Bị nam thần khó gần bậc nhất của trường cười khoái trí bất chấp hình tượng thế này, Lục Phồn Tinh tức đến méo xệch cả miệng.

Giản Chấn cười đã, lại tiếp tục đạp xe. Khi đến gần trường, Lục Phồn Tinh nhìn đồng hồ, tâm lí lại bắt đầu mất cân bằng. Bình thường cô phải mất 20 phút mới về đến trường, tuy nhiên, dưới điều kiện thời tiết xấu như vậy, hơn nữa còn chở cô, Giản Chấn lại chỉ mất có 15 phút. Người so với người thật là tức chết đi được.

“Dừng lại, dừng lại, dừng lại!” Lục Phồn Tinh vội réo Giản Chấn: “Chúng ta ai đi đường nấy ở đây đi. Từ bây giờ trở đi, chúng ta không quen biết nhau.”

Giản Chấn dừng xe bên đường, sắc mặt lại bắt đầu sầm sì, lần đầu tiên trong đời đạp xe chở một cô gái, kết quả cô ấy không có lấy một câu cảm ơn, còn đuổi anh ta xuống xe.

Lục Phồn Tinh thoáng nhìn anh chàng đứng ở ven đường không nói một lời, tóc mái lộn xộn trước trán anh ta rũ xuống, trên mặt toàn nước, đạp xe một mạch nên cũng không biết rốt cuộc là nước bùn hay nước mưa. Dù nhếch nhác là thế, nhưng khuôn mặt khôi ngô của anh ta vẫn rất bắt mắt.

Phải cái, khuôn mặt ấy hiện giờ đang dày đặc mây đen.

Cô nói thẳng toẹt như vậy, hiển nhiên là anh ta cảm thấy tức giận rồi.

Lục Phồn Tinh nắm ghi đông xe chưa rời đi, xoắn xuýt vài giây mới gượng gạo nói ra mấy chữ: “À… cảm ơn anh nhé!”

“Cảm ơn cái gì? Tôi quen biết cô sao?” Giản Chấn lạnh tanh bỏ lại một câu này rồi quay đầu đi luôn.

Anh chàng ban nãy còn cười nhạo cô thỏa thích, nháy mắt đã thể hiện không bằng cả một người qua đường.

“Dẹp, vừa vào trường đã chuyển sang chế độ nam thần.” Lục Phồn Tinh lầm bầm với âm lượng đủ để Giản Chấn nghe thấy, đoạn nhấn pê đan, nghênh ngang đạp xe đi.

Giản Chấn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái bướng bỉnh như con lừa kia mà tức đến nghiến răng.

Ai nói cho anh ta biết tại sao lại gặp phải sinh vật như Lục Phồn Tinh, còn luôn mồm nói là fan của anh ta.

Trong số các fan của anh ta, chỉ có Lục Phồn Tinh là ngày nào cũng muốn chọc anh ta tức chết.

Tuy đã trầy trật về được đến nơi, nhưng có lẽ dầm mưa bị lạnh nên đêm hôm đó Lục Phồn Tinh lên cơn sốt.

Sáng hôm sau có tiết lí luận mỹ thuật đầu tiên của Diệp Hải Triều, cả thể xác lẫn tinh thần của Lục Phồn Tinh đều chùn bước, đắn đo giữa việc lên lớp hay không lên lớp, cuối cùng cô chọn làm kẻ đào ngũ.

Lớp trưởng Chu Khả Phàm xin nghỉ ốm cho Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh sốt đến 38 độ 5, nhưng lại chẳng hề buồn ngủ. Cô nằm trên giường hồi tưởng lại quá khứ và hiện tại của cô và Diệp Hải Triều.

Lần đầu tiên cô gặp Diệp Hải Triều là ở nhà thầy Phó. Hồi đó Diệp Hải Triều đã học năm thứ tư, còn cô vẫn là nữ sinh lớp 12. Bởi vì tư chất thông minh, nhiều lần được giải thưởng, lại thêm ông ngoại cô là chỗ thân quen với thầy Phó, nên thầy đặc biệt nhận cô làm học trò đã qua cửa.

Diệp Hải Triều là sinh viên mà thầy Phó rất tâm đắc, tuy còn trẻ mà đã có mấy bức tranh được các triển lãm sưu tầm. Hắn và Lục Phồn Tinh cũng sàn sàn tuổi nhau. Lục Phồn Tinh còn nhớ rõ câu đầu tiên hắn nói với cô.

“Cô em khóa dưới, anh đã xem tranh của em!”

Cô vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp hắn, một chàng trai lịch lãm luôn mang theo nụ cười trên môi, không hề có sự ngỗ ngược ngang bướng nên có của một nhà nghệ thuật tự do. Về sau qua lại nhiều hơn, cuối cùng Lục Phồn Tinh đã biết chàng trai trông thì khuôn phép nhưng lại có tâm hồn bất kham nhường nào. Hắn dẫn cô đi thám hiểm hang núi, học theo người xưa vẽ tranh trong hang, sau đó còn bảo rằng mấy nghìn năm sau chắc chắn sẽ có người phát hiện ra nơi này và vắt óc phân tích động cơ vẽ tranh của hai người họ.

Hắn cùng cô xem tập phim về Van Gogh trong series phim “Doctor Who*”. Van Gogh đã xuyên đến thời hiện đại, đi đến phòng tranh Van Gogh của chính ông, nghe thấy người hiện đại ca ngợi về những thành tựu nghệ thuật của ông. Van Gogh cả đời chưa từng được công nhận liền tuôn trào nước mắt, còn Diệp Hải Triều ngồi bên cạnh Lục Phồn Tinh cũng khóc như một đứa trẻ.

* Doctor Who là một series phim truyền hình khoa học viễn tưởng của Vương quốc Anh do đài BBC sản xuất, bắt đầu phát sóng từ năm 1963. Bộ phim có nội dung chính kể về những cuộc phiêu lưu của một Time Lord tự xưng mình là The Doctor, một chủng loài ngoài hành tinh đến từ Gallifrey. Doctor du hành xuyên không-thời gian trên một còn tàu vũ trụ tên là TARDIS. Con tàu xuất hiện dưới hình dạng của một Bốt điện thoại màu xanh phổ biến ở nước Anh vào những năm 1960, những năm đầu mà bộ phim được sản xuất. (theo wiki)

Đôi khi Lục Phồn Tinh cảm thấy Diệp Hải Triều là một người điên.

Nhưng hắn không phải là người điên, từ trước tới nay hắn luôn biết bản thân muốn làm gì.

Trong hai năm đầu bọn họ quen nhau, hắn luôn sắm vai một đàn anh tốt, có nhiều thời gian rảnh khi học thẳng lên thạc sĩ, hắn dạy kèm cho cô để chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi vào Đại Học Mỹ Thuật mà không lấy một đồng học phí. Vẽ kí họa vốn dĩ là môn yếu của Lục Phồn Tinh, dưới sự chỉ bảo nghiêm khắc của Diệp Hải Triều, môn kí họa của cô đã đạt được thành tích đứng đầu.

Sau đó, cô thi đỗ vào Đại Học Mỹ Thuật với vị trí thủ khoa, và đã được làm bạn học cùng trường với hắn như ý nguyện, số lần gặp mặt của hai người liền nhiều hơn. Rất ít cô gái cưỡng lại được nụ cười dịu dàng của chàng trai trẻ. Lục Phồn Tinh cũng không ngoại lệ. Cô cũng đã rung động một cách hết thuốc chữa với đàn anh khóa trên này.

Thế nhưng, Diệp Hải Triều dường như chỉ luôn coi cô là em gái.

Hắn đã có bạn gái du học ở nước ngoài nhiều năm. Sau khi học Đại Học năm nhất, trong bữa tiệc tổ chức cho học trò của thầy Phó có người ngẫu nhiên nhắc đến cô ta, thì Lục Phồn Tinh mới biết chuyện này.

Cô chưa bao giờ nghe thấy Diệp Hải Triều nhắc đến việc đã có bạn gái, cho nên lúc đột ngột nghe được tin đó, cô chỉ cảm thấy rất choáng váng.

Lúc ấy, một vị đàn anh cùng ngành học đã trêu Diệp Hải Triều rằng: “Hải Triều, cậu với Tiêu Lộ đã làm Ngưu Lang Chức Nữ bao nhiêu năm rồi? Thế nào? Bàn bạc xong là cô ấy về nước hay cậu sang Anh nương nhờ cô ấy chưa?”

Khi đó, Diệp Hải Triều đã trả lời thế nào nhỉ? Lục Phồn Tinh nhớ rõ lúc ấy, hắn cười đáp: “Hai đứa tớ tính tình đều gặp sao yên vậy, tương lai thế nào, bọn tớ vẫn luôn nghe theo sự sắp đặt của thời gian.”

Đêm hôm đó, Lục Phồn Tinh đã uống vài chén rượu trong bữa tiệc, về đến nhà liền khóc to một trận.

Lần đầu tiên yêu thầm trong đời, thậm chí còn chưa nói ra lời tỏ tình thì đã tắt lịm. Lục Phồn Tinh trầm lặng suốt một thời gian và làm tê liệt bản thân bằng cuộc sống bận rộn với công việc làm thêm.

Cô bắt đầu tránh mặt Diệp Hải Triều, nhiều lần từ chối lời mời ra ngoài hóng gió của anh ta. Diệp Hải Triều nhận ra sự né tránh của cô. Một buổi tối nọ, hắn mượn danh nghĩa tình cờ đi ngang qua ký túc xá nữ, rồi kéo cô đi xem mưa sao băng.

Đêm ấy, bầu trời quang đãng, đứng trên đỉnh núi lại có thể nhìn thấy vô số những vì sao lấp lánh. Dưới bầu trời sao, Diệp Hải Triều nói: “Bầu Trời sao đêm nay như tranh vẽ vậy, thật sự rất nhớ vẻ đẹp này.”

“Bầu trời sao đang tỏa sáng này hình như đang trò chuyện cùng anh. Nó muốn nói gì với anh nhỉ?” Hắn thì thầm với bầu Trời đầy sao.

Sao Lục Phồn Tinh lại không hiểu những lời nói ẩn ý này. Bấy giờ, cô đã gạt bỏ sự dè dặt xưa nay, dũng cảm thẳng thắn bộc bạch những lời tận đáy lòng.

“Em không biết bầu trời sao trên cao

muốn nói điều gì, nhưng bầu trời sao dưới mặt đất có lời muốn nói…” Cô nhìn hắn: “Nếu anh đã có bạn gái thì không nên tốt với em như vậy. Anh coi em là em gái, nhưng em không thể xem anh như anh trai.”

“Trước đây, không hiểu vì sao anh bỗng dưng lại tốt với em, thế nên đã không biết xấu hổ mà cho rằng bản thân rất đáng yêu.” Cô lạnh nhạt nhìn hắn: “Hôm đó, em chợt hiểu ra, không phải em đáng yêu mà là anh quá cô đơn!”

Diệp Hải Triều im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi cô: “Phồn Tinh, có phải anh rất ích kỷ không?”

“Có lẽ vậy!” Lục Phồn Tinh cũng không muốn nói dối: “Em cũng có lỗi, được làm đàn em cùng ngành học của anh đã may mắn lắm rồi, nhưng em lại còn tham lam cái khác.”

Nói đoạn, cô quay người rời đi, giọng nói của Diệp Hải Triều từ sau lưng đuổi theo cô.

“Cô em khóa dưới, anh xin lỗi!”

Hắn cũng chưa nói gì, thậm chí chưa từng thể hiện rằng hắn thích cô, dù chỉ một chút. Hắn chỉ nói một tiếng “anh xin lỗi.” Đêm đó, Lục Phồn Tinh trùm chăn khóc cả tiếng đồng hồ.

Vốn tưởng rằng chuyện giữa cô và Diệp Hải Triều kết thúc như vậy, cô tự cho rằng mình đã đủ bình tĩnh, nhưng không hề biết tia lửa quá chói mắt, bươm bướm dù nao núng dừng bước một lần, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự cám dỗ của tia lửa, đâm đầu vào đó mà chết.

Sau buổi tối hôm ấy, Diệp hải Triều ra nước ngoài theo diện trao đổi một năm, địa điểm là nước Anh, nơi bạn gái Nhan Tiêu Lộ của hắn đang ở.

Nhan Tiêu Lộ là một họa sĩ trẻ nổi tiếng thế giới. Khi còn ở độ tuổi đi học như Lục Phồn Tinh, cô ta đã giành được rất nhiều giải thưởng nhờ tài năng nghệ thuật thiên phú, từ lâu đã tạo được chỗ đứng vững vàng trong làng sơn dầu quốc tế.

Nhan Tiêu Lộ mới thật sự là “thiếu nữ thiên tài”, là người mà Lục Phồn Tinh luôn nỗ lực noi theo.

Cô cố gắng quen với cuộc sống Đại Học không có Diệp Hải Triều. Nhưng nửa năm sau, hắn lại về nước trước thời hạn kết thúc giao lưu.

Hai người gặp lại nhau trong bữa tiệc của những sinh viên cùng ngành học. Họ gật đầu chào hỏi, nụ cười đôi bên đều kiểm soát ở mức độ vừa phải.

Ban đầu Lục Phồn Tinh không rõ vì sao Diệp Hải Triều lại kết thúc thời gian trao đổi sinh viên trước nửa năm, cho đến khi có một chị cùng ngành học vô tình nói ra chuyện Diệp Hải Triều và Nhan Tiêu Lộ đã chia tay.

Kết cục của tình yêu nhiều năm của đôi trai tài gái sắc lại là mỗi người một ngả, những ai quen biết hai người họ đều bày tỏ sự tiếc nuối.

Diệp Hải Triều khôi phục cuộc sống độc thân, còn đốm lửa lòng chưa tắt hẳn của Lục Phồn Tinh lại bùng cháy.

Song, cô không dám tiếp tục mong đợi, sự ưu tú của Nhan Tiêu Lộ đã khiến cô thấy tự ti. Cô tự nhủ: ‘Diệp Hải Triều sẽ không thích mày đâu.’

Có lẽ là do số phận đã an bài, hoạt động trong kỳ nghỉ hè đã khiến hai con người vốn dĩ xa cách lại một lần nữa có mối liên hệ.

Bên đống lửa trại ở ngôi làng vùng núi, Diệp Hải Triều kể với Lục Phồn Tinh rằng hắn đã đề nghị chia tay với Nhan Tiêu Lộ, nhưng cô ta cũng không phản đối, bởi vì cả đôi bên đều đã mất đi niềm tin vào tương lai ở nhau.

“Thời gian và khoảng cách khiến tình cảm của bọn anh có sự thay đổi, bọn anh đều gặp phải một vài sự cám dỗ không tài nào cưỡng lại, vì vậy chia tay là lựa chọn tốt nhất.”

Lục Phồn Tinh không hỏi hắn là đã gặp phải sự cám dỗ không tài nào cưỡng lại từ ai?

Trở về sau kỳ nghỉ, Diệp Hải Triều bắt đầu liên tục hẹn Lục Phồn Tinh ra ngoài. Mùa thu năm đó, hai người trở lại chốn cũ, lại đến hang núi kia.

Lục Phồn Tinh soi đèn pin, Diệp Hải Triều lại bôi vẽ trên vách hang động. Cô không hiểu đường nét của những hình thù kỳ quái kia. Hắn liền giải thích: “Người của tương lai chắc chắn sẽ không hiểu, để cổ nhân anh đây giải thích cho. Những đường nét này đang nói rằng, có một chàng trai đang tỏ tình với một cô gái ở đây, vào giây phút này. Chàng trai hỏi cô ấy có bằng lòng làm bạn gái của anh ta không?”

Lục Phồn Tinh ngẩn tò te.

Diệp Hải Triều đứng trước mặt cô, bật cười to: “Thật ra anh chỉ mới vẽ xong một nửa, anh còn chưa nói với người tương lai rằng cuối cùng cô gái ấy có bằng lòng hay không. Phồn Tinh, em có thể cho anh câu trả lời không?”

Từng giọt nước trong hang động tí tách nhỏ xuống nham thạch một cách đều đặn. Trong cuộc so tài về sự kiên nhẫn này, ngay cả nham thạch cũng sắp bị đánh bại bởi giọt nước.

Lục Phồn Tinh cũng thua bởi Diệp Hải Triều.

Cô mơ màng nói với hắn câu: ‘Em đồng ý’.

Diệp Hải Triều chấm dứt thời gian độc thân nửa năm, Lục Phồn Tinh cứ thế u mê trở thành bạn gái mới của hắn, không hỏi xem hắn có thích cô hay không, không hỏi tình cảm này sẽ kéo dài bao lâu. Cô chẳng khác gì một người mù lao đầu vào trong ánh sáng đột nhiên xuất hiện.

Ngày tháng ở bên Diệp Hải Triều rực rỡ đầy màu sắc, hai người tay trong tay đi đến rất nhiều nơi, vẽ nên rất nhiều cảnh đẹp, chơi trò đuổi bắt bên bờ biển, từng ôm hôn dưới bầu Trời sao, ngọt ngào như mọi cặp đôi đang yêu đương nồng nhiệt trên thế gian.

Tin tức hai người nên đôi được lan truyền nhanh chóng, mọi người cùng ngành học đều biết chuyện tình của họ và nói những lời chúc mừng.

Cảm giác ở bên nhau quá hạnh phúc khiến Lục Phồn Tinh xem nhẹ rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như việc Nhan Tiêu Lộ về nước để tổ chức triển lãm tranh, việc Diệp Hai Triều lại ra nước ngoài tham gia diễn đàn tranh sơn dầu chẳng hề quan trọng, việc trong nhà của Diệp Hải Triều vẫn treo bức tranh trừu tượng khỏa thân của hắn và Nhan Tiêu Lộ do Nhan Tiêu Lộ vẽ.

Bạn gái cũ của bạn trai mình xuất sắc như thế, trong lòng Lục Phồn Tinh đầy lo lắng bất an. Cô đã lén đi xem triển lãm tranh của Nhan Tiêu Lộ và dừng bước trước mỗi bức họa, muốn tìm ra được trong tác phẩm của mình vẻ đẹp sánh ngang những bức vẽ của cô ta, nhưng không có, không có một bức nào.

Cô càng ngày càng lo âu. Kết quả nỗi lo âu của Lục Phồn Tinh là cô không vẽ ra được tác phẩm nào nên hồn nữa. Cô đã bất giác bắt chước Nhan Tiêu Lộ, nhưng bị thầy Phó phê bình “không bằng rác rưởi.”

Diệp Hải Triều cũng nhận thấy Lục Phồn Tinh đang gặp vấn đề, bèn thử khuyên cô. Tuy nhiên, Lục Phồn Tinh khó giải tỏa nỗi lo lắng trong lòng, vẫn cứ đâu vào đấy.

Đến cuối cùng, Lục Phồn Tinh thậm chí còn có ý định từ bỏ cây cọ vẽ. Cô đã nghĩ chỉ cần Diệp Hải Triều ở bên cô là tốt rồi, chí ít cô dịu dàng hơn Nhan Tiêu Lộ, chu đáo hơn cô ta, được mọi người yêu thích hơn cô ta.

Thế nhưng, sự thật tàn khốc chẳng mấy chốc đã chọc thủng bong bóng tình yêu của Lục Phồn Tinh. Sau nửa năm bên nhau, một ngày trước sinh nhật của Lục Phồn Tinh, Diệp Hải Triều gọi điện thoại cho cô từ sân bay ồn ào.

“Phồn Tinh, anh xin lỗi, giờ anh phải đi châu Âu một chuyến.”