Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Sau khi hai người trốn vào sau tấm rèm được mấy giây thì Mưu Nhã Phỉ và Giang Tuần mở cửa đi vào. Vừa bước vào không gian khép kín, Mưu Nhã Phỉ liền cất giọng oanh vàng thánh thót gọi “thầy ơi” rồi không màng hết thảy nhào vào Giang Tuần mà hôn như điên.
Mới đầu Giang Tuần còn ra sức cưỡng lại sự cám dỗ của cô gái trẻ, nhưng cuối cùng vẫn khó ngăn nổi hơi thở như mồi lửa của cơ thể thanh nữ trẻ trung. Trong bóng tối, đôi môi hai người quấn lấy nhau đầy đói khát, hôn đến độ khó mà tách ra được, bất chấp tất cả để tận hưởng hương vị điên cuồng của tình yêu cấm kỵ mang lại.
Họ hoàn toàn không nhận ra trong phòng vẽ còn có hai thính giả đang rất đỗi ngượng ngùng.
Bên tai toàn những âm thanh ở cấp độ hạn chế khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Lục Phồn Tinh dán vào vách tường như con cún đã bị ngỏm, giờ phút này cô chỉ muốn chọn cái chết mà thôi.
Hai người kia cứ tiếp tục thế này, liệu có cởi luôn quần áo rồi “xếp hình” không vậy? Một năm thầy Giang kiếm được không ít, có cần phải tiết kiệm thế không?
Thấy bỏ tiền ra thuê một phòng không được sao?
Đây là phòng vẽ tranh thiêng liêng đấy! Họ làm như vậy cũng vấy bẩn nghệ thuật quá thì phải?
Lục Phồn Tinh nôn ọe trong lòng, quay đầu nhìn vào ánh mắt Giản Chấn cũng đang rất buồn nôn, xem ra hai người đều cùng một suy nghĩ.
Cô và anh ta dựa sát vào thường không dám cử động, lại càng không dám trao đổi với nhau. Giản Chấn đụng di động vào tay Lục Phồn Tinh, ý bảo cô lấy di động ra.
Lục Phồn Tinh được anh ta nhắc, bèn nhanh chóng mở khung tin nhắn ra rồi gõ chữ.
Lục Phồn Tinh: ‘Tắt tiếng di động đi!’
Nếu như điện thoại của hai người kêu lên vào lúc này, ngoại trừ khiến cặp đôi đang cuồng nhiệt bên ngoài sẽ hoảng sợ ra thì hai người đang ngồi nghe trong góc tường bọn họ, vô hình trung cũng xác định sẵn là không có kết cục tốt đẹp.
Giản Chấn điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, đoạn cúi đầu gõ chữ.
Giản Chấn: ‘Đồ đần! Tôi đây là muốn bảo cô rằng cô đang để máy ở chế độ yên lặng! Tắt đi, có ánh sáng!’
Lục Phồn Tinh hoảng hốt, toát mồ hôi lạnh. Nếu cặp đôi kia mà phát hiện ra có hai luồng ánh sáng lờ mờ ở đằng sau tấm rèm cửa sổ bên này thì có lẽ cũng sợ đến nỗi bị thần kinh mất. Cô quay đầu sang mỉm cười lấy lòng với Giản Chấn. Anh ta dùng khẩu hình đáp lại. Lục Phồn Tinh đoán ra được chữ “ngốc xít”, cô bèn trừng mắt lại với anh ta. Nếu không phải anh ta ăn no rỗi việc, cứ nằng nặc đòi đi thăm quan phòng vẽ tranh thì hai người họ đã không xui xẻo đến nỗi gặp chuyện hoang đường giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.
“Thầy Giang à, em thật sự rất yêu thầy. Em biết em làm như vậy là không đúng, nhưng em không kiểm soát được bản thân, trong đầu em toàn là hình ảnh của thầy. Em nên làm gì bây giờ?” Mưu Nhã Phỉ vừa nói vừa khóc thút thít, kèm theo tiếng khóc là tiếng thở dài bất đắc dĩ thật sâu của nam giới.
Đã biết như thế sao lúc trước còn làm vậy? Sau tấm rèm cửa sổ, Giản Chấn và Lục Phồn Tinh trợn mắt một cái.
Sau khi tận hưởng sự ngọt ngào của cô gái, Giang Tuần lúc này đã lấy lại lí trí, nơm nớp lo lắng nói: “Phỉ Phỉ, chúng ta không nên tiếp tục nữa, thầy và vợ thầy đã ở bên nhau tám năm. Về tình về lý thầy không thể li hôn với cô ấy. Nhân khi cô ấy còn chưa biết chuyện này, chúng ta chấm dứt ở đây đi! Nếu để cô ấy biết thì trường học cũng sẽ biết, đến lúc đó tiền đồ của thầy lẫn của em đều đi tong.”
“Không thể nào.” Mưu Nhã Phỉ gần như là hét lên từ chối khiến Lục Phồn Tinh và Giản Chấn trốn sau tấm rèm cũng giật bắn cả người, hận không thể vùi mình vào trong vách tường.
Mưu Nhã Phỉ nói với giọng cương quyết: “Giang Tuần, lần đầu tiên khi thầy hôn em, thầy không nói như vậy. Thầy nói thầy với vợ thầy đã không còn tình cảm, tình cảm của hai người trở nên rất nặng nề, thầy thậm chí không còn ham muốn của một người đàn ông đối với cô ấy. Em tin hết, em thương thầy, muốn giữ lại cuộc sống héo mòn của thầy, ngay cả lần đầu tiên quý giá của đời con gái, em cũng đã cho thầy. Em yêu thầy, yêu đến mức có thể vứt bỏ tiền đồ, nhưng thầy lại rút lui khi lâm trận. Thầy không thấy áy náy sao?”
Giang Tuần đau khổ đáp: “Sao thầy không áy náy cho được. Thầy luôn muốn giúp cho bản thân đạt được mục đích, để thoát khỏi một cái vòng luẩn quẩn thì lại nhảy vào một cái vòng luẩn quẩn khác. Thầy là người đàn ông ích kỷ, em và cô ấy đều là những vật hi sinh cho sự ích kỷ của thầy.”
“Thầy đừng dằn vặt mình mà! Giang Tuần, thầy đừng nghĩ đến những hiện thực đó khi ở bên em, được không thầy? Chỉ nghĩ đến hai chúng ta thôi. Chúng ta chỉ cần vui vẻ, chỉ cần thầy muốn thì mọi thứ của em là của thầy hết. Thầy muốn giày vò em thế nào cũng được. ” Mưu Nhã Phỉ lại bắt đầu dịu dàng, ôm lấy người đàn ông đã bị hành hạ khổ sở bởi những chuẩn mực đạo đức thực tế.
Cuộc đối thoại giữa hai kẻ, một kẻ quá đỗi ích kỷ, một kẻ quá đỗi vô liêm sỉ khiến Lục Phồn Tinh và Giản Chấn cạn lời, liếc mắt nhìn nhau. Nếu không phải tự mình chứng kiến, ai biết lại có một màn bẩn thỉu đang lặng lẽ xảy ra trong khuôn viên trường học đẹp đẽ giữa đêm khuya thế này.
Cặp đôi bên ngoài đã thống nhất tạm thời không cắt đứt mối tình vụng trộm, có điều không thể tiếp tục liên lạc, địa điểm hẹn hò đổi thành căn hộ để không của một người bạn đã di dân sang nước ngoài của Giang Tuần. Lục Phồn Tinh nhìn Giản Chấn đang ở bên cạnh, hai mắt chừng như chực rưng rưng lệ. Liệu cô có bị đánh chết sau khi biết nhiều bí mật như vậy không? Mưu Nhã Phỉ ở ngay bên cạnh phòng cô, liệu nửa đêm cô ta có chạy sang bóp chết cô không?
Bấy giờ Giản Chấn mới cử động, anh ta lấy từ trong túi áo ra một quyển sổ nhỏ giống như làm ảo thuật, thậm chí còn có cả bút bi trong túi anh ta.
Anh ta bắt đầu mò mẫm viết chữ.
‘Thầy giáo của cô à?’
Lục Phồn Tinh gật đầu thật đáng thương.
‘Còn cô gái? Có quen không?’
Lục Phồn Tinh lại gật đầu đáng thương lần nữa và nói bằng khẩu hình ‘bạn cùng lớp’.
Giản Chấn liền nhìn cô với ánh mắt biểu lộ sự thương cảm sâu sắc mà chỉ dành để nhìn người đang hấp hối. Trong bóng tối, nụ cười nhếch môi kỳ quái của anh ta mang theo sự toan tính.
Anh ta lại viết lên giấy.
‘Nếu bây giờ cô không đồng ý với ba yêu cầu của thôi thì tôi sẽ kêu lên ngay lập tức.’
Lục Phồn Tinh nhìn trân trân vào người đàn ông trong bóng tối với vẻ không tài nào tin được. Ở nơi nguy hiểm như này mà anh ta còn không quên mưu tính đe dọa cô, cô thật sự có suy nghĩ muốn cắn chết anh ta.
Xem như cô đã gặp được trai đẹp độc như rắn rết trong truyền thuyết.
Thấy cô rề rà không gật đầu, Giản Chấn cười càng thêm tươi, bàn tay đưa về phía tấm rèm cửa ra vẻ muốn mở miệng gọi to. Có lẽ anh ta không bận tâm đến việc bị người ta phát hiện, bởi vì anh ta không quen ai trong số hai người kia. Nhưng Lục Phồn Tinh thì bận tâm, sau khi mối tình vụng trộm của cặp đôi kia bị phanh phui, cuộc sống sinh viên đại học của cô đừng hòng được yên ổn nữa. Một người chôn giấu bí mật trong lòng, cuối cùng lại bị chôn sống bởi bí mật.
Lục Phồn Tinh bất chấp tất cả, nhào tới bịt cái miệng sắp mở ra của Giản Chấn. Ví thử có ngày việc giết người được hợp pháp hóa thì người đầu tiên cô muốn tiêu diệt chính là Giản Chấn.
Giản Chấn dùng khẩu hình hỏi cô: ‘Có đồng ý không?’
Lục Phồn Tinh đấu tranh tâm lý vài giây, cuối cùng gật đầu đầu hàng kẻ kịch, nhưng vẫn không yên tâm mà lấy tay che miệng anh ta. Giản Chấn muốn gạt tay cô ra, biên độ động tác của hai người không nhỏ. Nếu Mưu Nhã Phỉ và Giang Tuần quay đầu lại bây giờ này thì nhất định sẽ phát hiện tấm rèm cửa sổ lay động hình gợn sóng. Va trên thực tế, cặp đôi đang ôm nhau cũng dừng lại đúng vào lúc này.
“Thầy có nghe thấy tiếng gì không?” Mưu Nhã Phỉ nghi ngờ quét mắt nhìn bốn phía, sự chột dạ khiến cô ta mẫn cảm sợ hãi.
Vẻ mặt Giang Tuần trở nên căng thẳng, hắn ta nheo mắt kiểm tra bài trí trong phòng vẽ một lượt, nếu có người trốn ở đây thì sẽ không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Đằng sau tấm rèm cửa sổ.
Lục Phồn Tinh đứng đờ ra như người gỗ, không dám thở mạnh. Cô quá hoảng sợ, đến nỗi vô thức ôm lấy Giản Chấn. Bàn tay vốn bịt miệng anh ta không biết đã vòng lấy cổ anh ta từ khi nào. Đây là ngôn ngữ cơ thể của kẻ yếu muốn tìm kiếm sự bảo vệ từ kẻ mạnh. Nói cách khác, trong tình huống nguy hiểm, cô luôn sẵn sàng đẩy anh ta ra gánh tiếng oan “nghe lén” bất cứ lúc nào.
Giản Chấn cúi đầu nhìn sườn mặt cô gái đang căng thẳng cao độ, ấy vậy mà có hơi thất thần.
Giả dụ đổi thành cô gái khác ôm anh ta thế này thì đã bị anh ta đẩy ra từ lâu. Giản Chấn khinh thường làm chuyện mập mờ với phái nữ, giống như gã đàn ông đã có vợ còn đi tìm hoa tươi cỏ lạ để tìm kiếm sự kích thích ở bên ngoài kia, tuy là thầy giáo nhưng vẫn khiến người ta xem thường.
Nhưng bây giờ, Giản Chấn không đẩy cô gái đang ở trước ngực ra, trái lại còn cúi đầu quan sát khuôn mặt của cô, đôi mắt biết nói của cô bây giờ đang lộ rõ sự sợ hãi. Chẳng phải trước nay cô luôn rất to gan sao? Thế mà cũng có lúc biết sợ?
Với những gì hiện tại anh ta hiểu về cô, nếu đôi nam nữ bên ngoài kia phát hiện ra có người đằng sau tấm rèm cửa sổ thì cô sẽ đẩy anh ta ra ngoài làm bia đỡ đạn mà chẳng hề do dự.
Gió đêm hơi mạnh, thổi tấm rèm cửa sổ khẽ lay động, sau khi kiểm tra nhiều lần, vẻ mặt Giang Tuần nhẹ nhõm hơn. Hắn nói: “Là tiếng gió, hôm nay muộn quá rồi, chúng ta về thôi. Nhớ bình thường đừng gọi điện cho thầy trên Wechat, hẹn thời gian gặp thì được.”
“Thầy yên tâm, ngày thường em sẽ ngoan ngoãn làm sinh viên tốt của thầy.”
Cặp đôi chưa thỏa mãn dục vọng lại hôn nhau thắm thiết.
Làm ơn hôn nhau khi hẹn hò có được không?
Hai người đó dùng dằng mãi không đi. Lục Phồn Tinh đứng đã mỏi cứng cả chân và sốt ruột ra mặt. Nghĩ đến Giản Chấn còn thừa cơ dọa dẫm bắt chẹt cô, mà cô lại bị buộc phải đồng ý, cô căm tức lừ mắt nhìn Giản Chấn, muốn lườm chết anh ta.
Cuối cùng, cặp đôi bên ngoài cũng sắp đi. Một câu trước khi rời đi của Mưu Nhã Phỉ khiến Lục Phồn Tinh vốn đã thả lỏng lập tức lại thót tim.
“Ơ, có người làm rơi quyển vẽ phác họa này.” Mưu Nhã Phỉ nhặt nó lên: “Là của Lục Phồn Tinh.”
Giang Tuần im lặng chốc lát rồi nói: “Em gọi cho cô ấy, xem hiện giờ cô ấy đang ở đâu.”
Lần này, Lục Phồn Tinh khiếp vía hoàn toàn, cô nhìn sang Giản Chấn với vẻ mặt mếu máo, trong mắt là sự vô vọng: Lần này chết chắc rồi, làm sao bây giờ?
Bấy giờ, trên mặt Giản Chấn không còn vẻ cười trên nỗi đau của người khác nữa mà trở nên nghiêm túc. Khi Mưu Nhã Phỉ đang tìm di động để gọi cho Lục Phồn Tinh, một bàn tay nhanh chóng thò vào túi áo của Lục Phồn Tinh, chạm vào nút tắt máy ấn tắt máy luôn.
Ngay sau khi Giản Chấn vừa tắt máy, Mưu Nhã Phỉ gọi điện thoại tới, đoạn nói với Giang Tuần: “Bạn ấy tắt máy rồi. Buổi tối bạn ấy đi ngủ sớm. Sáng mai em trả quyển vẽ này cho bạn ấy.”
“Em lo chuyện bao đồng làm gì. Cô ấy làm rơi ở đây, sáng mai tự nhiên sẽ tự đến tìm. Em cầm đi cho cô ấy, cô ấy hỏi em muộn như vậy còn chạy đến phòng vẽ tranh, em trả lời thế nào? Nói thật với cô ấy rằng đến để gặp anh sao?” Giang Tuần liền ngăn hành động của Mưu Nhã Phỉ lại.
Mưu Nhã Phỉ vội rụt tay về, cười ngượng nghịu: “Em lại làm chuyện ngớ ngẩn rồi, cảm ơn thầy đã chỉ bảo ạ.”
Giang Tuần nói với giọng điệu ngả ngớn: “Đợi cuối tuần thầy dạy bảo em tử tế. Chúng ta đi thôi, tách ra, em đi cửa phía đông, thầy đi cửa phía tây.”
Lực Phồn Tinh khẩn trương tóm chặt lấy cánh tay của Giản Chấn, giằng lấy cuốn sổ nhỏ trên tay anh ta rồi viết mấy chữ: ‘Xe. Cô ấy biết xe của tôi.’
Xe của hai người họ đỗ ở cửa phía tây, cái xe đạp rách của Lục Phồn Tinh nổi tiếng trong lớp các cô, Mưu Nhã Phỉ chắc chắn sẽ nhận ra.
Giản Chấn lại nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình khi nhìn kẻ đang thoi thóp hơi tàn. Dưới ánh trăng chiếu rọi, nét mặt Lục Phồn Tinh thật sự sắp khóc đến nơi.