Cho tới tận bây giờ ta cũng chưa từng ngờ năm tháng như thoi đưa lại là những chữ tàn khốc như vậy.
Như thể ta và nàng mới gặp nhau chưa được bao lâu, nay đã già đi mất rồi.
Hoa Yêu Nguyệt, sáu mươi mốt tuổi, xuất hiện sợi tóc bạc đầu tiên từ thuở bình sinh.
Lúc ta chải đầu cho nàng, trông thấy sợi tóc bạc kia, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh.
Rõ ràng mới chỉ vừa gặp gỡ, tại sao chớp mắt đã qua lâu?
Ta nhổ sợi tóc bạc ấy đi.
Yêu Nguyệt vẫn còn ngủ say.
Khi ở bên cạnh ta, nàng luôn ngủ rất trầm.
Ta xếp chân ngồi trên giường, ôm nàng vào trong ngực, chải đầu cho nàng cùng sự tỉ mẩn gấp trăm lần so với mọi khi, sơ tóc xong, nàng như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt, run rẩy một hồi rồi đột nhiên rơi lệ.
"Tinh Nhi, ta vừa nằm mơ, mơ thấy ta giết chết ngươi, chỉ vì không muốn ngươi ngăn cản trận quyết đấu giữa Vô Khuyết và Giang Tiểu Ngư."
Tình tiết quen thuộc như thế, hình như đã nghe ở đâu rồi? Chẳng lẽ ta cũng đã mơ một giấc mơ giống vậy sao? Ta vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về, cảm nhận được trái tim nàng dần yên ổn lại, hồi lâu sau, nàng lại nói, "Giấc mơ chân thực lắm, ta sợ."
"Không phải ta vẫn khỏe mạnh ở đây sao?" Ta hôn lên gương mặt nàng, "Cháu trai Vô Khuyết cũng đã sáu tuổi rồi, đứa lớn nhất ấy, năm ngoái mới thành thân, tên là gì ấy nhỉ?"
"Niệm Y." Yêu Nguyệt nhắc tới con cháu, một nụ cười không tự chủ nở trên gương mặt, "Hoa Niệm Y." Mặc dù nhìn lâu thành quen rồi, song ta vẫn cảm thấy nụ cười của nàng đẹp khác thường.
"Vô Khuyết lại gửi thư đến." Ta nói, đưa tay với lấy bức thư đưa cho nàng.
Yêu Nguyệt mở thư ra, để ra xa rồi mới đọc.
Không chỉ có tóc bạc, mà mắt cũng đã bắt đầu hoa.
Có lẽ là già đi thật rồi.
Yêu Nguyệt nghiêm túc đọc thư, nhẩm từng chữ một.
Mặc dù ta đã đọc qua, nhưng nghe nàng đọc vẫn thấy vô cùng vui vẻ.
"...Chất nhi Hi Ngọc cuối cùng cũng chịu quyết định, đối phương là một tiểu cô nương hoạt bát, còn khiến người khác đau đầu hơn cả Hi Tuần, Tiểu Ngư Nhi bình thường bị con gái và cháu gái hành chưa đủ, giờ tới cả cô con dâu cũng giống thế, kêu gào muốn bỏ nhà ra đi, Tô Anh lệnh Hi Tuần trông coi huynh ấy. Tường vi trong hoa viên nay đã nở, là loại tiểu cô cô thích nhất đó, Tô Anh muội muội nói nếu năm nay mẹ và tiểu cô cô lại không chịu hồi cung, vậy thì cứ giữ lại ở hoa viên, ngày nào mẹ và tiểu cô cô muốn tới ngắm thì tranh thủ trước khi Hi Ngọc thành thân về một chuyến đi. Cô nhóc Tư Nguyệt cũng đính hôn rồi, con cũng gần làm ông nội, Tiểu Ngư Nhi mới có cháu gái, Tô Anh muội muội không vui lắm..."
Yêu Nguyệt cảm thấy nhịp thở của người phía sau dần chậm lại, thanh âm cũng thấp xuống, đến khi người kia đã thiếp đi mới lấy chiếc lược còn trong tay nàng, ngẩng đầu lên.
"Nhỏ mọn, sáu mươi mốt tuổi mơ một giấc mộng mà đến giờ vẫn nhớ mãi không quên, mỗi sáng sớm, đều phải tới đây ép gặp một lần." Nàng tức giận lẩm bẩm, nhìn thấy sợi tóc trong tay Liên Tinh, lại càng tức giận hơn.
"Lại nhổ của ta một sợi tóc đen." Nàng than phiền, "Vốn là đã bạc hết rồi, nếu cứ thế thì chắc trắng bóc hết." Nàng vừa nói, vừa như hả giận nhổ một sợi tóc đen trên đầu Liên Tinh, lấy ra một cái hộp để dưới gối, cầm kết tóc từ trong hộp ra, kết thêm hai sợi này vào rồi lại đặt vào hộp, trong hộp đã đầy ắp những lọn kết tóc như thế.
Nàng cất chiếc hộp đi, sau đó cũng cẩn thận gấp phong thư đã ố vàng kia lại.
"Vô Khuyết mất rồi." Nàng nói, "Tư Nguyệt cũng đã có cháu, cung chủ đời này là tiểu nữ nhi của Hi Ngọc, cũng đã bốn mươi tuổi rồi."
Nàng liên miên một hồi, rồi lại phất nhẹ tờ giấy kia, "Uổng cho ngươi là người bước vào hóa cảnh, mới một trăm mười tuổi đã bắt đầu hồ đồ như vậy, thế sau này phải làm sao đây?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn cháu trai Vô Khuyết cũng đã được sáu tuổi không phải bug, cũng không phải đứa nhỏ nhà Vô Khuyết sinh sớm ~