Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Năm tháng.
Liên Tinh nói với ta, nàng muốn giao hết việc cho Tô Anh, không xen vào nữa.
Tô Anh cũng đã mười sáu tuổi, trưởng thành rồi.
Quả nhiên con bé lớn lên như ta: Vừa đẹp, lại thông minh (tỷ tỷ đang tự luyến...)
Trừ việc kém về tuổi tác, còn thiếu một chút lịch luyện, võ công cũng kém chút, thì dường như cũng không có khuyết điểm.
Cho nên Liên Tinh thích nó cũng là đương nhiên!
Thật.. mất hứng.
Xem chừng còn phải cho con bé học thêm vài môn nữa.
Liên Tinh cho rằng ta không biết nàng âm thầm rủ Tô Anh với Vô Khuyết đi đánh bài ư?
Mà trò đánh bài ấy là do nàng phát minh ra.
Ta không thích chơi mấy cái thứ ấy, nhưng bọn họ thì thích.
Liên Tinh còn tiến cử mã điếu, khoảng thời gian này, bọn họ ở trong vườn hoa xào xạt xào bài, rất huyên náo.
Ta chỉ một thân một mình, ngồi nhìn gương, cô đơn chiếc bóng, nhìn thân thương phận tự xót xa. (xin hãy tự bổ não hình ảnh mỹ nhân ưu sầu mang thần thái nữ thanh niên văn nghệ)
Thanh âm Liên Tinh hưng phấn truyền tới: "Tự mạc!"
Tiểu tiện nhân Tô Anh lập tức nịnh hót bưng chân thối, cái gì mà bài đẹp tuyệt mỹ, cái gì mà bài như thần, cân lượng của Liên Tinh chả lẽ ta còn không biết sao? Chờ nước đục thả câu cũng vô ích thôi, buổi tối khi kiểm tra công khóa Liên Tinh cũng không dám nói lời nào cho ngươi, hừ!
Yêu Nguyệt tâm thần bất định lại nhìn gương một hồi, quyết định đứng dậy tản bộ, đi được mấy bước, không biết vì sao lại vòng qua hoa viên, Liên Tinh trông thấy nàng từ xa, nụ cười trên mặt lại càng như hoa nở rộ, không quan tâm hình tượng vẫy tay loạn xạ gọi, "Nguyệt Nhi!"
Mặt Yêu Nguyệt trầm xuống, giả bộ không nghe thấy, Nguyệt bơ Liên Tinh, thế thì Liên Tinh tự giác lại gần Nguyệt. Chỉ thấy nhị cung chủ cung Di Hoa phóng tới nhanh như tia sét, bạc trong ngực đều dâng hết cho Yêu Nguyệt, nụ cười thuần lương trung thực, "Mới vừa thắng một trăm sáu mươi hai lượng này."
Tiền để dành đều do vợ quản, Liên Tinh thông suốt và thẳng thắn.
Yêu Nguyệt đẩy Liên Tinh một cái, ôm lấy bạc. Bắt người nương tay, cũng không quá giận dữ mà, bị mọi người lôi kéo cũng ngồi vào bàn, đánh hai vòng. Liên Tinh ở một bên bưng trà đưa nước, bóp vai đấm lưng, ân cần không chịu nổi.
Thế là tâm trạng Yêu Nguyệt tốt lên, thắng Tô Anh không chút nương tay, cũng quên mất tiêu chuyện buổi tối còn phải khảo sát công khóa...
Buổi tối thời điểm hai người 'luyện công', Liên Tinh lại nhắc lại việc giao cung vụ cho Tô Anh xử lí, Yêu Nguyệt trầm tư hồi lâu, nói, "Anh Nhi tuổi tác còn nhỏ, chi bằng để con bé xuống núi lịch luyện hai năm đi."
Liên Tinh bảo, "Không được, không được, xuống núi không tốt, con bé xuống núi bị kẻ khác lừa gạt thì phải làm sao?"
Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Liên Tinh một cái, xoay người, đưa lưng về phía nàng.
Liên Tinh hỏi, "Không thì một năm nhé?"
"Bốn năm!"
"...Vậy thì hai năm đi."
Thế là Tô Anh đeo túi xuống núi.
Hai năm sau, Tô Anh không trở lại...
Liên Tinh phái Vô Khuyết cũng xuống núi lịch luyện đi tìm Tô Anh.
Sau đó... Vô Khuyết dẫn Thiết Tâm Lan, Tô Anh đưa Tiểu Ngư Nhi trở về. Còn tặng thêm đôi sui gia Yến Nam Thiên và Vạn Xuân Lưu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra tớ run tay một cái, suýt chút nữa viết thành Vô Khuyết dẫn Tiểu Ngư Nhi, Tô Anh đưa Thiết Tâm Lam trở lại ~
CP trong câu cuối cùng xin mọi người bỏ qua, tác giả não động quá, ngay cả chính mình cũng không nhịn được viết về CP này ~
Nhưng mà thật sự không cảm thấy trong nguyên tác, Vạn Xuân Lưu và Yến Nam Thiên hai mươi năm sớm chiều bên nhau, thẳng thắn sống chung, rất có vấn đề hay sao?
Hết phần V.