Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Váy cưới (I)
Bộ váy cưới này, ta đã làm từ rất lâu.
Khi đó võ công không cao, mỗi đường kim mũi chỉ đều làm hết sức cẩn thận, phải mất một thời gian dài mới làm xong.
Thiếu nữ nào cũng sẽ mơ mộng về phu quân của mình.
Ta không phải ngoại lệ.
Mỗi khi nghĩ tới người thuộc về mình, ta lại thích đi ngắm bộ váy cưới của ta, nhìn từng đường kim tuyến, hay sửa sang lại chỗ này chỗ nọ.
Một năm, rồi lại một năm, bộ váy cưới ngày càng trở nên hoa mỹ, nhưng thời gian ta dành để ngắm nó lại càng ít đi.
Năm tháng trôi qua ngày một nhiều, song phu quân lại chưa từng xuất hiện.
Thời điểm gặp hắn, ta cảm thấy, cứ thế đi.
Ta đã mệt mỏi.
Nam nhân này bề ngoài tốt, gia thế tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, giọng điệu dí dỏm, cử chỉ phong lưu.
Dù võ công hơi yếu, nhưng nhìn dáng vẻ thô lỗ của nghĩa huynh hắn Yến Nam Thiên, ta cảm thấy, võ công cũng không phải chuyện to tát gì.
Mấy năm đó, cuối cùng ta cũng đã có tâm trạng để lại đối diện với bộ váy cưới ấy, tưởng tượng cảnh khi mình diện nó trên người, nhưng lại không còn sự hân hoan như trước.
Thôi, ít nhất ta vẫn còn cơ hội mặc nó.
Tiếc thay, hôn sự mà ta dùng mọi cách chín bỏ làm mười, hắn lại dứt khoát không muốn.
Ta đường đường là cung chủ cung Di Hoa, sao có thể chịu nhục như vậy!
Mà đáng hận hơn, Liên Tinh dường như cũng nảy sinh tình cảm với hắn.
Cũng phải thôi, nó là cái bóng của ta, con mắt của cái bóng, đương nhiên phải đồng tâm nhất trí cùng chủ nhân mình.
Sự ra đi của Giang Phong để cho ta lần đầu tiên cảm thấy, bộ váy cưới của ta giống như một mẩu chuyện tiếu lâm vậy. Toàn bộ cung Di Hoa, đều cảm thấy thẹn thùng thay!
Màu sắc càng tươi đẹp, lại càng khiến cho ta cảm thấy sỉ nhục.
Ta muốn giữ lại mối nhục này, đợi đến giờ khắc báo thù rửa hận ấy.
Ta phải mặc bộ váy cưới này, chính mắt xem trận quyết đấu của chúng, sau đó sẽ hủy diệt tất cả!