Cung Di Hoa nghênh đón chuyện vui nhất trong vòng hơn mười năm qua.
Dĩ nhiên trước khi chuyện vui đến thì cũng vấp phải không ít trắc trở.
Khó khăn lớn nhất, chính là Yêu Nguyệt.
Yêu Nguyệt thấy áo cưới, phát hiện ra đó là một bộ đồ thuần trắng thì hết sức phản đối, may thay ta sớm chuẩn bị phiên bản màu đỏ, áo lụa đỏ thẫm chấm đất, phối với giày cao gót, một khắc Yêu Nguyệt diện lên kia thật sự khiến ta mê mẩn.
Kết quả Yêu Nguyệt lại chê bộ đồ cưới kia không phải tự mình làm, bảo đồ xuất giá nhất định phải đích thân làm cơ. Sau đó nàng lập tức mở rương, lấy ra một bộ đồ cưới ở dưới đáy.
Đó là một cái áo choàng vai đỏ thẫm khen hoa mỹ thì cũng không đúng lắm, màu son thuần túy, dùng năm sắc kim tuyến, màu vàng thêu phượng, màu sáng thêu loan, tước, đá quý lớn nhỏ khảm đầy xiêm y, đếm sơ sơ thôi cũng đã có ít nhất hai trăm viên rồi.
Yêu Nguyệt quý trọng vuốt bộ đồ, dáng vẻ hoài niệm.
Ta không ngờ nàng cũng sẽ có ngày có vẻ mặt như thế.
Yêu Nguyệt thấy ta nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng, "Ta cũng là người, cũng sẽ giống như thiếu nữ bình thường khác, mơ ước tình lang, tưởng tượng về một ngày xuất giá, tiếc thay, đồ cưới đã làm xong, nhưng tình lang lại chạy theo người khác." Bây giờ nàng nhắc đến Giang Phong đã như nói đến chuyện của người khác, song vẫn làm ta căng thẳng trong lòng, cảm giác chua chua kéo từ dạ dày lên miệng.
Người ta yêu, vào thời điểm lập gia đình, lại mặc bộ đồ cưới mà nàng vốn dĩ định gả cho người khác, ta đột nhiên thấy hối hận, định ngày cưới sát như vậy, sát tới mức không kịp làm một bộ đồ cưới khác phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của thế giới này.
Thôi, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, chỉ cần nàng thấy vui, vậy thì có sao đâu chứ?
Nhưng sau đó Yêu Nguyệt lại duỗi tay ra, cái bộ đồ cưới mỹ luân mỹ hoán, tuyệt diệu tuyệt luân lập tức hóa thành mấy nghìn mảnh vụn, rơi đầy đất.
Tâm trạng chua xót chuyển ngay sang mừng rỡ, Yêu Nguyệt lại đổi đề tài, "Tinh Nhi từ nhỏ đã thông minh, tự chế ra không ít võ công."
Nhớ tới một đống thứ võ công gì mà bật nhảy nhẹ nhàng, lột vỏ nho chưởng pháp, còn có cả thần công ôm Nguyệt (phiên bản ôm tay cải tiến, công dụng: thiếp thân giáp lá cà ôm lấy Yêu Nguyệt), da mặt dày như ta cũng không tiện cúi đầu xuống đất.
Yêu Nguyệt nói tiếp, "Tỷ tỷ không thông minh bằng Tinh Nhi, võ công đắc ý nhất tự nghĩ ra tên là 'làm mối', Tinh Nhi có muốn xem không?"
Ta gật đầu.
Yêu Nguyệt vỗ tay, hai thị nữ bước vào, bày ra một cái giá trước tấm bình phong, lấy vải vóc cùng mẫu thêu, toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, như thể đã vô cùng quen tay.
Chờ thị nữ cáo lui, Yêu Nguyệt cười một tay nhặt lấy cây kim, một tay lấy đầu chỉ, giơ tay một cái, đầu chỉ đã xuyên qua lỗ kim, nàng thắt nút, cắn đầu dây, quay sang nhìn cái giá một cái, ra tay nhanh như điện, với nhãn lực của ta cũng chỉ nhìn thấy tàn ảnh đi tới đi lui, nguyên liệu vải trên cái giá kia giống như một bức họa dần hiện lên dưới mũi kim vậy, nháy mắt cái đã thêu xong cái ống tay áo!
Ta trợn mắt há mồm nhìn Yêu Nguyệt thêu xong xuôi cái ống tay thì dừng lại uống một ngụm nước, khóe mắt chân mày đầy đắc ý hỏi ta, "Tinh Nhi thấy công phu này của ta thế nào?"
Giờ có bày tỏ ba trăm hai mươi lời khen cũng không tả xiết cõi lòng hâm mộ, không đúng, võ công của Yêu Nguyệt khôi phục rồi? Thân thủ mới vừa rồi nếu không phải khi Yêu Nguyệt đã khỏe hẳn thì nhất định không thể triển lộ.
Yêu Nguyệt không nhận ra nghi vấn của ta, nàng rất chi là cảm khái, "Khi còn bé chẳng có ai chơi cùng ta, cũng không thể làm gì khác ngoài tự thầm ảo tưởng trong lòng ngày qua ngày về một mỹ nhân vô song bầu bạn sau này, sống cuộc sống nam canh nữ chức thật bình ổn, cho nên mới bắt đầu học dệt vải, sau đó thấy vải vóc thuần một màu trông hết sức khó coi, vậy nên học thêm cả thêu."
Đây có thể coi là... kỹ thuật trạch không? Cảnh giới tự kỷ chơi một mình này cũng thật sự thần tiên rồi. Đông Phương Bất Bại còn chẳng trâu như vậy được, quả nhiên tú hoa thần mã vẫn phải để nữ nhân thật sự dùng mới hợp chứ, cấp bậc võ công thì giống nhau nhưng tài nghệ thêu thùa của con gái đương nhiên phải cao hơn đàn ông giả rồi!
Yêu Nguyệt rất thưởng thức dáng vẻ ngây như phỗng của ta, cảm thán một hồi lại phi thân tiến tới, chẳng bao lâu sau lại xong một cánh tay, rồi đến váy, rồi sang cổ, đến giờ cơm tối, bộ y phục này đã hoàn hảo lắm rồi...
Yêu Nguyệt đưa ta, ý muốn ta mặc vào.
Đây là cái tình huống gì, không phải ta diện nam trang hay sao? Hơn nữa nàng lại rõ ràng về kích cỡ của ta như vậy... Ai da, đột nhiên thấy đỏ mặt quá.
"Nào có con gái nhà ai khi thành thân lại mặc áo dài?" Yêu Nguyệt đẩy ta một cái, "Nếu là ngươi và ta cùng lập gia đình, vậy cả hai chúng ta phải cùng mặc váy cưới mới đúng."
Sau đó ta liền ngơ ngác mặc cái bộ y phục này vào, cảm thấy rất vừa người.
Yêu Nguyệt cực kỳ hài lòng, "Tinh Nhi mặc váy trông vẫn đẹp, phần lót tay áo lan sam trông vẫn giản dị, chẳng bằng cái này phong lưu kiệt xuất, sau này tốt nhất là để ta làm váy cho Tinh Nhi."
Khí phách của ta thật sự chỉ như một đứa con nít lên ba so với người cổ đại thật sự hay sao? Nên cảm thấy hạnh phúc hay khó xử về chân tướng đau khổ này đây?
Thử váy xong, Yêu Nguyệt đuổi ta quay về viết thiệp.
Ta bảo, "Chúng ta vô thân vô cố, mời ai tới giờ?"
Yêu Nguyệt đáp, "Mặc dù vô thân vô cố, nhưng vẫn phải giữ chút mặt mũi, ta đã viết danh sách rồi, ngươi an tâm về viết đi." Nhìn ta chưa động đậy, lại bổ sung thêm câu, "Phát càng nhiều thiệp mời, thì càng có thể thu nhiều tiền mừng."
Câu này thực đúng đã đâm vào trái tim, ta cảm giác nhân sinh nhất thời ngập tràn hy vọng, trước mắt cũng hiển hiện lên đầy ắp bạc vàng, tay cầm danh sách, mau chóng quay về.
Trước khi về còn gọi Tử Kinh tới, "Đại cung chủ dạo gần đây thế nào rồi? Thân thể có khó chịu hay không?"
Tử Kinh nói, "Đại cung chủ vẫn luôn rất tốt ạ. Mấy ngày gần đây dùng đan Hàn Ngọc, cũng đã được một thời gian rồi."
Đan Hàn Ngọc thì ta biết, chân khí công Minh Ngọc băng hàn, đan Hàn Ngọc có thể đặc biệt luyện ra xúc tiến tu luyện công Minh Ngọc.
Nhưng cái thứ này một năm chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa cần nội lực cực kỳ cường hãn mới có thể hóa giải, nếu Yêu Nguyệt chưa hồi phục, dùng cái này chẳng phải tổn hại sức khỏe lắm ư?
Ta mò tới điện Hi Hòa như kẻ gian, ai ngờ chưa đến gần đã nghe thấy thanh âm Yêu Nguyệt truyền tới, "Tinh Nhi không đi viết thiệp mời đi, lại tới làm gì?"
Ta không thể làm gì khác ngoài đẩy cửa bước vào, hỏi, "Thân thể tỷ tỷ đã khá hơn chưa?"
Yêu Nguyệt nói, "Sao, ta không ổn thì ngươi sẽ không cần ta nữa?"
Sao lại là cái đề tài này? Ta vội lắc đầu, "Không phải, không phải, chỉ là lo lắng cho tỷ tỷ thôi."
Định thần nhìn lại, Yêu Nguyệt đã thay quần áo ngủ, xếp bằng ngồi trên giường, ta tiến tới, tự tay dò xét kinh mạch của nàng, phát hiện nội lực vận chuyển lưu loát, hoàn toàn không còn như trước, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bảo, "Vừa mới nghe nói tỷ tỷ dùng đan Hàn Ngọc, sợ tỷ tỷ không chịu nổi sức thuốc, bây giờ có vẻ tỷ tỷ đã khôi phục hoàn hảo lắm rồi, hạnh thậm chí tai, hạnh thậm chí tai."
Yêu Nguyệt cười như không nhìn ta, "Ta thấy ngươi lại có vẻ như không hy vọng ta sẽ khỏe hẳn."
"Tuyệt đối không có chuyện ấy." Ta mải mốt thề thốt, mặc dù đôi lúc cũng sẽ mơ mộng Yêu Nguyệt đánh mất võ công thì từ nay về sau sẽ chỉ dựa vào sự bảo vệ của ta, vô lực phản công... Song đó chỉ là mơ mộng mà thôi! Sức khỏe của nàng mới là quan trọng nhất, không phải sao? Hơn nữa nội lực thâm hậu thì thể lực sẽ lâu bền khụ khụ...
"Tinh Nhi."
"Tỷ tỷ?"
"Thu hồi nụ cười bỉ ổi của ngươi đi."
"...À" Bày ra bộ mặt nghiêm túc.
"Lau cả nước miếng nữa."
"...!" Lau lau.
"Lừa ngươi thôi, thật ngu xuẩn!"
Quả nhiên Yêu Nguyệt đã hoàn toàn khôi phục, chứng cớ là nàng một tay xách ta ra khỏi phòng, nhốt bên ngoài cửa.
Gió rét trăng non tuyết sầu bi, bài ca bi tráng từ nơi xa văng vẳng lại ~