Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Quý trọng.
Ta... rất thích ngắm dáng vẻ nàng bận rộn vì ta.
Ta không biết những gia đình bình thường sẽ thế nào, nhưng chúng ta thế này có phải đã trông giống một đôi vợ chồng bình thường rồi không?
Nàng giặt quần áo, nấu cơm cho ta, còn thường xuyên thay đổi biện pháp để dỗ ta ăn.
Nàng đi khắp nơi để tìm thuốc cho ta, chỉ cần là thứ đồ bổ, thì đều mang về.
Nàng vụng về.
Lại có thể vụng về xử lí hết thảy vì ta.
Giống như, cây ô khi trời mưa, Hoa Cái khi nắng đẹp, cây cột trụ khi động đất vậy.
Cây cột trụ ân cần lại vụng về vắt sữa, săn thú, đan sọt, may y phục.
Nàng xắn tay áo, vén vạt áo, lôi thôi như thôn phụ, mồ hôi ướt tóc mai, nàng cũng không lau.
"Tinh Nhi."
Nàng thắc mắc quay đầu.
Ngoắc ngoắc tay. Nàng nhảy tới, vẻ mặt trông thật giống... chó con.
Ma xui quỷ khiến, ta đưa tay, lau mồ hôi cho nàng.
Nàng cười... vô cùng rạng rỡ.
Nàng nói, "Tỷ tỷ, tỷ cười trông thật đẹp."
Hóa ra ta cũng cười sao? Ta không biết.
Nàng vui vẻ nhìn ta, sau đó còn nâng ống tre mang đến.
Sợ ta không thích uống, còn cho thêm rất nhiều mật ong, lại còn len lén để mắt giám sát ta.
Có điều nàng không biết, có tâm ý của nàng, thì cho dù là sữa hươu tanh hôi đáng ghét kia, ta cũng nguyệt ý uống.
Thì ra cái gọi là 'mỉm cười nuốt thạch tín' là vậy ư?
Một hạnh phúc bình thản mà chân thức như vậy, sao có thể không đáng giá cho ta quý trọng chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Tỷ tỷ hạnh phúc mà muốn ôn nhu thì sẽ làm gì?
Đáp: Ngược Tinh Nhi!
Còn một chương nữa là hết phần 4 =))) Xong cũng chỉ còn phần 5 với phần ngoại truyện, ngắn lắm, chắc sắp chia tay với các bạn rồi =))) Xong trước Tết nhé =)))