Phiên ngoại về hành trình trưởng thành của nữ vương thụ: Bức bách.
Tinh Nhi, nếu ta không còn cung chủ cung Di Hoa, ngươi sẽ vẫn yêu ta ư?
Nếu võ công của ta bị phế hết, ta còn có tư cách đứng bên cạnh ngươi sao?
Ngươi... sẽ chán ghét để rồi vứt bỏ ta sao?
Nếu sớm muộn gì cũng bị ngươi chán ghét rồi vứt bỏ, chằng thà ta rời đi trước.
Ít nhất trong trí nhớ của ngươi, vẫn sẽ luôn là ta thời xinh đẹp cao ngạo.
Chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ rời đi.
Thế nhưng, sao ngươi phải ép ta chứ?
Ngươi không biết, chỉ cần ngươi ngồi đó, lộ ra vẻ mặt đó, ta sẽ đau lòng hay sao?
Không, chắc chắn ngươi biết ta sẽ đau lòng, cho nên mới cố tình ép ta.
Vì sao... Không thể buông tha cho ta.
Vì sao... Không thể để ngươi rời xa.
Ta biết, ngươi hiểu tâm trạng của ta, vậy nên ta cũng hiểu tâm trạng của ngươi.
Ngươi chắc chắn rằng lòng ta giống lòng ngươi hay sao?
Ngươi không sợ ta không thích ngươi sao?
Ngươi không sợ công sức bỏ ra không nhận được hồi đáp hay sao?
Hay là ngươi chỉ đang cố chấp thôi.
Vậy ta cũng muốn cố chấp.
Tinh Nhi, ta không rời bỏ ngươi, vậy nên, ngươi, cũng không cho phép rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Tỷ tỷ bây giờ thất thường tàn khốc như vậy thì sẽ làm gì?
Đáp: Ngược Tinh Nhi!