Sau khi Yêu Nguyệt tỉnh dậy thì luôn miệng kêu đói, lúc ta đi lấy thịt để nướng thì trông thấy con gấu kia, thế là mổ bụng nó, móc gan ra, trong núi nhiệt độ thấp, mật gấu giữ được lâu, Yêu Nguyệt nghe thấy ta nói phải ăn cái thứ đó thì nhíu mày chặt tới mức kẹp chết muỗi được rồi.
Tiếc thay bây giờ nàng đang là bệnh nhân thương phế, không có quyền tự quyết, ta chăm chăm theo dõi quá trình nàng nuốt mật gấu kia.
Yêu Nguyệt ăn xong mật gấu, đột nhiên hỏi ta, "Tinh Nhi, ngươi đang trả thù lần trước ta ép ngươi ăn mật rắn sao?" Đôi mắt long lanh như đang ngấn lệ. Nếu nàng không nhắc lại thì chắc ta đã quên luôn vụ ấy, nàng tự dưng nhắc đến... Với tính ta thì đâu thể nỡ lòng nào làm vậy với nàng chứ.
Xoa đầu nàng, cảm giác mái tóc mềm mại dưới bàn tay, cười một tiếng, đáp, "Cái gì tốt cho tỷ thì tỷ phải ăn hết, chứ không phải cố tình cho tỷ ăn thứ khó ăn."
Để thổ lộ thành ý, ta lấy mỡ động vật quý giá đã cất giấu từ lâu, chế biến cùng với thịt heo rừng, xào cả trứng chim cho nàng.
Yêu Nguyệt cũng quý trọng, ngồi ngay ngắn ăn một bàn thức ăn trước mắt, nếu không phải không thể bỏ đi một chút sĩ diện còn sót lại, ta đoán chừng nàng cũng phải liếm sạch cái mâm rồi, cho nên ta vội vàng đem cái mâm đi trước ╮(╯▽╰)╭
Buổi tối ta nghiền nát thịt, nấu một nồi cháo cùng rau củ dại, lại nướng thịt heo với mật ong.
Yêu Nguyệt ăn xong, bảo, "Tay nghề của Tinh Nhi tốt hơn ta."
... Lại thêm một ngày khen ta nhiều lần như vậy, quả nhiên ta vẫn còn khả năng trấn áp được nàng...
Cơm nước xong xuôi, nhất thời chưa ngủ được, Yêu Nguyệt muốn ta nói chuyện với nàng, ta bèn hỏi tình huống một tháng kia, chợt nghĩ tới một chuyện, hỏi nàng, "Lúc ta nhảy xuống, có phải tỷ đã thở dài bên tai ta không."
Yêu Nguyệt không đáp, nàng hỏi ngược lại, "Tinh Nhi, nhớ ta đã từng nói với ngươi, rằng sau cung Di Hoa có một mật đạo thoát thân hay không?"
... Không nhớ, cả chủ nhân cũ lẫn ta đều không nhớ...
Yêu Nguyệt bảo, "Ta đã nói với ngươi mấy lần rồi, thời điểm mẫu thân dựng cung, thế lực đơn bạc, lo sợ ngày nào đó bị người công phá, chúng ta sẽ cùng đường, thế là đào một động ngay dưới vách động Thạc Ngọc, bên trên lấp bằng đá, năm tháng trôi qua, không ai có thể phát hiện. Bên trong động hàng năm cũng làm mới tồn đủ lương khô y phục dùng trong một năm."
... Bày tỏ sự thắc mắc vì sao nàng lại nói cái này...
Yêu Nguyệt chợt trở nên ưu sầu, "Lúc ta rơi xuống, đã bám vào vách đá, chuẩn bị tránh ở sơn động đó một lúc. Ai ngờ ngươi cũng nhảy xuống, còn liều mạng lao thẳng, ta không còn cách nào khác ngoài cũng nhảy xuống đuổi theo ngươi, kết quả ngươi lại bám vào mạch môn của ta khiến ta không thể thi triển khinh công, cứ thế rơi xuống, may mà trên vách núi có cành cây cản đường, phía dưới lại có đầm nước nên chúng ta mới sống sót, ta cứu ngươi lên bờ, ngươi vẫn hôn mê."
... Lại bày tỏ rằng tự ta cảm thấy rất tuyệt vọng với bản thân mình...
Yêu Nguyệt tiếp tục muộn phiền, "Ta đi theo một con nai con tìm thấy nơi này, con nai kia cũng đang bị thương, nó dùng thứ cỏ phía dưới để đắp, mấy ngày sau là lành, ta thử sử dụng, may mà vết thương đúng thật khép lại dần, thế nên ta vẫn luôn ở đây chữa trị vết thương, còn ngươi nhất mực bất tỉnh, ta không còn cách nào, chỉ có thể ép vẫn công săn bắt, cũng may ngày đầu vận khí không tệ, có mất con thỏ ngốc đập đầu vào đá chết, chúng nó giúp chúng ta qua mấy ngày, vài hôm sau ta khôi phục được chút nội lực, lại ra ngoài săn thỏ, cứ thế đi đi lại lại, bỗng dưng có một ngày không biết tại sao ngươi lại biến mất không tăm hơi, ta tìm nửa ngày, thế mà lại thấy ngơi ở trong rừng."
Ta hồi tưởng lại tình hình ngày hôm đó, nhớ lại sắc mặt Yêu Nguyệt, lúc ấy vẫn luôn cảm giác không tài nào thấy nổi một sinh vật hình người, thầm bĩu môi. Nhưng ta cũng không ngốc đến mức lật tẩy Yêu Nguyệt, ta vẫn còn nhớ biểu cảm của nàng khi ta vừa mới tỉnh lắm, ta không hề muốn lại trông thấy nó chút nào.
Còn Yêu Nguyệt kể một hồi, đột nhiên đến gần ta, nói bên ta rằng, "Đúng vậy, khi ấy ta đã thở dài bên tai ngươi, một tháng kia, ta thật sự đã than thở hết cho mọi tức giận đời này của mình xong xuôi rồi."
Trở về chỗ ngồi, thu hồi nụ cười, trạng thái nữ thanh niên văn nghệ ưu buồn nhìn ra bên ngoài sơn động, xong.
... Ta thật sự muốn ném văng nàng đi, làm sao bây giờ?
Tán gẫu xong, chuẩn bị ngủ.
Ta bế Yêu Nguyệt lên, để da gấu làm đệm dưới thân nàng, cửa hang chất cỏ, lại đắp thêm cho nàng một lớp da gấu nữa, sau đó đi đến cửa hang nằm.
Yêu Nguyệt nhìn ta một cái, rồi lại nhìn miếng da gấu, nói, "Tinh Nhi không ngủ đệm?"
Ta đáp, "Người tỷ không khỏe, mình tỷ ngủ thôi."
Yêu Nguyệt hỏi, "Tinh Nhi có lạnh không?"
Ta đáp, "Không lạnh."
Ai ngờ con gấu trẻ trâu kia biến sắc bảo, "Ngươi đang giễu cợt giờ đây ta không có nội lực, sợ nóng sợ lạnh hay sao?"
Giọng điệu thật quen thuộc.
Ta ngẩng đầu nghi ngờ nhìn nàng, lại thấy vẻ mặt nhẫn nhịn bi thương kia, mặc dù biết rằng đây không phải nội tâm thực sự của nàng, song vẫn không thể cầm lòng, cãi lại, "Ý ta không phải vậy."
Yêu Nguyệt bảo, "Vậy ngươi qua đây ngủ."
Nàng nhìn đến lòng ta cũng mềm, đành tự coi đây là cô bạn ở trọ cùng hồi đại học sợ tiếng sấm nên chui vào chăn ta thôi, đi tới gần.
Ai ngờ ta vừa mới nằm xuống, Yêu Nguyệt đã nhấc người lên đối diện với ta, ta sợ nàng ngã bèn mải mốt đỡ lấy nàng, "Tỷ không có sức, mau nằm đi." Nàng lại không để ý, còn đưa tay tới khiêu khích ta, lần này ta không thể tỏ ra lạnh lùng nữa, chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên, nói, "Cẩn thận ngã, ngã như thế này sẽ dập đầu gãy răng, mất răng thì cung chủ cung Di Hoa sẽ không còn ưa nhìn nữa."
Yêu Nguyệt nhìn ta chăm chú, lâu đến mức ta cũng bắt đầu thấy mất tự nhiên, xong nàng chợt đưa tay đặt lên bả vai ta, đến gần ta nói, "Tinh Nhi, hôn ta."
Ta cà lăm: "Tỷ... tỷ... tỷ tỷ."
Yêu Nguyệt nhìn ta chằm chằm, hỏi, "Làm sao? Không phải trước kia ngươi chỉ mong có vậy hay sao?"
Mất một lúc ta mới nghĩ ra lời giải thích, "Thân thể tỷ tỷ không tốt, vẫn nên ngủ sớm một chút thôi."
Ánh mắt Yêu Nguyệt thâm thúy, tay đặt trên người ta cũng chống lên, hạ xuống đến xương quai xanh của ta.
Nàng không có khí lực, động tác chậm chạp, tốc độ này hôm nay đột nhiên lại khiến ta kinh hồn bạt vía.
Nàng tự dưng gục xuống một đoạn, ta vội tiếp lấy nàng, nàng dựa lên người ta, lập tức cắn một cái trên vai ta, cắn tới mức nước mắt ta chảy ròng, "Đau... đau đau đau đau."
Yêu Nguyệt cắn phải năm, sáu phút mới chịu nhả, ngẩng đầu nhìn ta, ta hoảng sợ phát hiện ra nàng đã cắn đứt một miếng thịt, hơn nữa nàng còn nuốt miếng thịt kia vào trong bụng!
Cha mẹ ơi, Yêu Nguyệt sẽ không phải hậu nhân của bộ tộc ăn thịt người ở Phi Châu chứ!
Yêu Nguyệt nheo mắt nhìn ta, bây giờ ta đã khắc sâu từng ánh mắt nguy hiểm của nàng, không để tâm đến vết thương của mình nữa, mải mốt trấn an nàng, "Tỷ tỷ đói à? Ta đi nướng thêm con thỏ cho tỷ nhé."
Yêu Nguyệt cười lạnh.
Ta thấy sắc mặt nàng ngày càng u ám, vội vàng đứng dậy bế nàng lên, chuyển một vòng đặt nàng lên trên tấm đệm da gấu, đắp kín chăn.
Lúc rút tay, Yêu Nguyệt lại kéo cổ áo ta, ta không phòng vệ, bị nàng kéo ngã, ở trên người nàng, miệng va vào miệng, cảm giác trong mồm toàn mùi máu tanh.
Khóe miệng Yêu Nguyệt cũng rách, chảy ra ít máu, ta nhìn khóe miệng của nàng, nhớ về ngày trên vách núi nàng cũng hộc máu, tay run rẩy, Yêu Nguyệt đã lập tức xoay mình nằm trên, đè lên ta, hỏi từng chữ một, "Hoa Liên Tinh, có phải ngươi định chờ ta hồi phục rồi sẽ quay lưng bỏ đi, không còn liên lạc nữa?"
"Ớ... Sao tỷ biết? A, không đúng, không đúng, sao tỷ lại có suy nghĩ này?" Yêu Nguyệt cười lạnh, máu bên khóe miệng nàng hòa cùng máu của ta trong miệng nàng, phối hợp với sắc mặt tái nhợt, nàng trở nên dữ tợn hơn so với ngày xưa nhiều.
"A a, ngươi là đứa trẻ ta nuôi từ nhỏ tới lớn, ngươi nghĩ gì, ta còn không biết hay sao?" Yêu Nguyệt liếm tia máu bên khóe miệng, cười rất u ám, "Hoa Liên Tinh, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám bội tình bạc nghĩa, bỏ đi," Ta nhìn ta chằm chằm, hai mắt như sắp thổi ra lửa, "Ta, sẽ, thiến, ngươi!"
...
...
...
Mặc dù bây giờ ta hẳn là nên cảm thấy hoang đường, mặc dù bây giờ ta hẳn là sẽ bị chọc cười bởi lời của Yêu Nguyệt, nhưng không biết tại sao, ta đột nhiên lại cảm thấy Yêu Nguyệt trông đẹp hơn bất kỳ khi nào trong quá khứ.
Đôi mắt kia, rạng rỡ như một ngôi sao vậy.