Lúc tuyết rơi, Yêu Nguyệt hưng phấn như thể một đứa trẻ chưa từng thấy qua cảnh tượng này, nàng để chân trần chạy tới chạy lui.
Ta sợ tí nữa nàng ra chỗ sườn xong dính bẩn lại giận cá chém thớt quay sang đạp ta xuống.
May thay nàng không làm vậy.
Nàng chơi một lát rồi ngồi nhập định trên vách đá.
Lần nhập định này của nàng lâu lắm, lâu đến mức ta thậm chí còn suy xét tới việc đi cưỡng ép nàng tỉnh lại.
Bây giờ tuyết đã rơi dày hơn, ta dựng cái lều che cho nàng, bên cạnh còn đặt một chậu than.
Sau đó Yêu Nguyệt đột nhiên bay lên cao, đầu tiên huy chưởng, về sau múa kiếm, khi múa kiếm lại không cầm kiếm, nàng dùng tâm ý của mình để phát kiếm khí, dẫn theo vô số bông tuyết, rồi động tác của nàng hơi giảm tốc lại, cứ như thể đang xem một bộ phim quay chậm vậy.
Ta thấy mỗi hành động của nàng dần trở nên mềm mại, lại kéo dài sự thản nhiên tự đắc.
Nàng dường như rất thoải mái trên không trung, tuyết rơi tụ tập ở trên đầu nàng, giống như thời gian đã ngừng trôi, ngay cả những bông tuyết dưới nàng cũng không rơi xuống nữa.
Gió thổi mạnh, xong Yêu Nguyệt vẫn giữ nụ cười ấm áp tựa gió xuân, chẳng khác nào ánh mặt trời rực rỡ giữa tiết đông giá lạnh.
Ta nghĩ, dù cho thế giới này có lạnh lẽo tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ cần có vầng mặt trời kia là đủ rồi.
Yêu Nguyệt nhắm hai mắt lại, nàng chỉ khẽ phẩy ống tay áo, tất cả số bông tuyết đều khôi phục quỹ đạo ban đầu, rơi xuống, còn nàng đứng trên nền tuyết phủ, không buồn, không vui, không có bông tuyết nàng vương lên người nàng, cũng không có bông tuyết nào bị nàng gạt bỏ. Nàng đứng đó, mà lại giống như không còn đứng đó, bây giờ nàng chỉ đang đứng đấy để cho người khác không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, song lại không thể lơ là sự xuất hiện của nàng.
Ta từng nghe về một cảnh giới vượt lên toàn bộ võ công thiên hạ - đó là hóa cảnh.
Đó là cảnh giới toàn bộ người giới võ lâm cầu mà không được.
Ta không biết có phải Yêu Nguyệt đã đạt tới hóa cảnh rồi hay không, nhưng ta biết nàng đã đột phá thêm được một tầng.
Tự dưng lại cảm thấy buồn bã.
Ta nghĩ ta vẫn còn sợ hãi.
Sợ rằng khoảng cách giữa ta và nàng càng chênh lệch
Sợ nàng rời bỏ ta.
Nàng là vầng trăng nơi chân trời, khi vầng trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất, nó sẽ không cần những vì sao nhỏ bé bầu bạn.
Chợt nhớ lại một ca khúc đã nghe từ rất lâu, ma xui quỷ khiến ta hát lên lời.
Kiếm ai phá tan tuyết trên nền
Để lại giọt máu mai lạnh họa nên ân oán ngàn vạn năm.
Bông tuyết rơi giữa trời
Sao tránh nổi tình yêu tan vỡ ngay trước mắt
Quay lưng cất bước, bước chẳng xa
Tuyết phủ ngập trời, sao ta quên được chuyện tình đôi mình đây
Người cũng chẳng cần phải nhớ mong nữa
Đã biệt ly thì biết bao giờ gặp lại
Lời thề vẫn chìm giữa khói sương
Vì tình yêu, ở lại đến bao giờ
Cảm xúc là thứ đến từ trận phong ba
Quá khứ dạy ta hiểu điều ấy
Tình yêu là thứ đến từ trận phong ba
Ta biết sau những gì đã trải qua.
<Yêu chẳng được, quên chẳng xong (Tuyết Hoa Thần Kiếm OST)>
Yêu Nguyệt nghe thấy, nàng hỏi ta, "Tinh Nhi, sao lại hát bài hát buồn vậy?"
Ta hỏi nàng, "Tỷ tỷ, tỷ có yêu ta không? Không phải kiểu yêu vì thương xót, không phải kiểu yêu vì cô đơn, không phải kiểu yêu vì ruột thịt, không phải kiểu yêu dành cho thân nhân duy nhất trên đời này, mà yêu ta vì chính bản thân ta, là yêu những khi được ở bên cạnh ta."
Yêu Nguyệt chăm chú nhìn ta, "Tinh Nhi, ta yêu ngươi, là kiểu yêu vì thương xót, cũng không phải kiểu yêu vì thương xót; là kiểu yêu vì cô đơn, cũng không phải kiểu yêu vì cô đơn; là kiểu yêu vì ruột thịt, cũng không phải kiểu yêu vì ruột thịt; là tình yêu dành cho thân nhân duy nhất trên đời này, cũng không phải tình yêu dành cho thân nhân duy nhất trên đời này. Vì ngươi là ngươi, cho nên ta yêu ngươi, cũng bởi vì ở bên nhau, cho nên ta yêu ngươi, ngươi là muội muội của ta, là thân nhân của ta, là tri kỷ của ta, cũng là cái bóng của ta, là đốt xương trong máu thịt của ta."
Nàng cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán ta.
Một giây ấy, nước mắt ta tuôn trào.
...
Sau đó Yêu Nguyệt bật cười điên cuồng, "Hoa Liên Tinh, không ngờ cũng có ngày ngươi phải cầu xin sự yêu thương của ta!" Nàng vỗ tay, ta không nghi ngờ gì về việc tiếng cười này sẽ lan truyền tới tận sườn núi, có khi người trấn trên cũng nghe được tiếng nàng cười, ta không hoài nghi chút nào đâu.
Song nàng có hơi quá trớn khi bảo, "Hừ hừ! Ai bảo ngươi cố tình dừng lại để ép ta phải ngỏ lời! Ai bảo ngươi vẫn luôn ở trên..." Mặt đỏ bừng, lộ ra cả vẻ thẹn thùng, ta nhìn mà rạo rực, không khỏi nhắc nhở nàng rằng chắc hẳn như mọi khi, giờ này Tử Kinh đang mang cơm lên cho chúng mình.
Sau đó tiếng cười của Yêu Nguyệt mất hút vào giây phút nàng nhìn thấy Tử Kinh.
Rồi ta bị đạp ra khỏi sườn dốc ╮(╯_╰)╭
Yêu Nguyệt bảo ta, nàng đã tìm được ngưỡng của hóa cảnh, song để đạt đến hóa cảnh thì còn cần tu luyện rất lâu nữa, nàng giảng giải một cách cặn kẽ cho ta nghe, đơn giản hóa cách để tiếp cận cái ngưỡng kia, tiếc thay thiên phú học võ của nàng hơn hẳn cả ta lẫn chủ nhân cũ của cái cơ thể này, ta nghe mãi cũng chẳng có tí phản ứng gì, nàng càng giảng thì lại càng tự hiểu là chính, một hồi đột nhiên nàng lao ra khỏi con sườn dốc, rồi lại tự dưng dừng lại trên mặt biển, sau đó nàng lướt sóng như thể biển không phải được tạo thành từ nước nữa mà chỉ là đất cát thôi vậy.
Lúc ấy tuyết rơi trên biển, mỹ nhân diện bạch y lướt theo làn sóng, cảnh tượng này tuyệt vời xiết bao!
Nếu như mỹ nhân ấy mà không lôi thôi muốn bắt ta bám theo thì tốt rồi.
Ta đau khổ thi triển khinh công trên mặt biển, luôn phải đề khí để bật lên, tránh mình bị rơi tõm xuống nước, còn Yêu Nguyệt thì cứ lướt song, thỉnh thoảng bay tới đánh một chiêu khiến tay chân ta luống cuống. Nhằm an ủi ta, nàng ném một sợi tơ mà nàng dùng để tượng trưng thay thanh kiếm đến cho ta, thế mà ta lại nhận thật! Từ xa nhìn lại, trông cứ như thể Yêu Nguyệt đang dùng dây kéo theo một người làm trò biểu diễn vậy, số mạng đáng thương đầy bi ai của ta! Tương lai khi Yêu Nguyệt muốn bóp ta trong lòng bàn tay nàng là không thể tránh khỏi! Nhỡ đâu lúc nào nàng không chịu thì đâu thể cưỡng ép ôm lấy nàng được nữa! (cái này thì cũng đâu phải đi từ nguyên nhân võ công đâu?)
Theo lệ, cuộc tỷ thí nà ta thất thủ, chấm dứt.
Ta chơi xấu bám lấy Yêu Nguyệt, để nàng cõng ta lên.
Tâm trạng nàng đang tốt, mặc kệ tám cái ngón đang bám sau lưng nàng, nàng vẫn bay lên nhẹ nhàng như cơn gió.
Thời điểm sắp lên đến trên con sườn dốc, ta bất thình lình cắn một cái vào tai nàng, ngậm hẳn tai nàng lại, tay phải thì đặt xuống dưới rốn nàng ba tấc.
Nhịp thở của Yêu Nguyệt bắt đầu nặng nề, nàng nhanh chóng nhảy lên, ném ta lên giường, trừng mắt nhìn ta hung tợn, sau đó đưa tay tới.
Hai mắt nàng đỏ thẫm, trên mặt là thần sắc vội vàng muốn thử, ta ngẩng đầu đối diện, không hề định rút lui.
Tỷ muốn đánh, thế thì nhào vô!
Đây là cuộc chiến của chúng ta. Là cuộc chiến tranh giành vị thế công.
Tiếc thay vị thế này không thể quyết định bằng cao thấp võ công hay thời gian học tập. Càng không thể phán định bằng khí thế.
Công là một loại thiên tính.
Ta thuần thục ôm lấy nàng, đè, bóp, đè, bóp, đè, bóp, đè, bóp, đè, bóp,...
Nàng cắn răng nghiến lợi nhào lên, đưa tay muốn đi thăm dò vào trong, có điều sức lực ở tay cuối cùng cũng dồn lên miệng.
Chúng ta lật tới lật lui, ta ở trên cao một hồi, nàng ở trên cao một hồi, một hồi ở bên này, một hồi ở bên kia.
Sau đó cuối cùng nàng cũng được ở bên trên như ý nguyện, ngón tay ta vừa co vừa duỗi, nàng thỏa mãn dựng thân lên.
Cho nên mới nói... Yêu Nguyệt này, thật ra thì tỷ không muốn làm công, tỷ chỉ muốn có thể vui vẻ ở vị trí bên trên thôi có phải không....
Tác giả: Kỹ thuật rất quan trọng, Tiểu Tinh Tinh nhẫn nhục mang nặng, nằm gai nếm mật, học tập lâu như vậy, không phải không có hồi báo.