Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 38: - Phần 3.






Phần 3. Một khi đã nói lời yêu, thì kể cả khi cần hay khi không cần, mặt vẫn phải thật dày.


Chương 38. Khổ nhục kế.




Yêu Nguyệt không hề phản ứng trước sự bực bội của ta, nàng quay sang, tỏ ra hứng thú với vấn đề khinh công, "Khinh công của Tinh Nhi đã tiến bộ đáng kể rồi nhỉ? Đây là công pháp ngươi mới sáng tạo ra ư, tên nó là gì?"
"Bật cao."
"Cái gì?"
"Bật-cao." Ta rít ra hai chữ từ kẽ răng, nghĩ tới mấy tháng nhớ nhung Yêu Nguyệt, thậm chí còn mạo hiểm vì nàng đến nỗi suýt nữa đã bị cá mập ăn tươi nuốt sống thì lập tức lại cảm thấy mất bình tĩnh, thực muốn đánh cho cái vẻ mặt đáng ghét kia biến thành đầu heo. Tất nhiên ta vẫn nhịn được, võ lực của Yêu Nguyệt hiện đang hơn ta, mà có khi không chỉ hơn ta thôi đâu, mà còn vượt trội hơn cả một trăm con cá mập kia, tạm thời cứ bảo thủ coi nàng tương đương với một trăm lẻ một con cá mập là ổn rồi.
Thế là một trăm lẻ một con cá mập mở miệng khen ngợi ta, "Tinh Nhi lớn thật rồi, đã tự nghĩ ra công pháp, tỷ tỷ ruột thịt như ta còn thua kém ngươi."
Hừ, nịnh nót vô ích! Không thèm để ý tới tỷ.
Ta xoay người, bỏ đi.
Đi đâu hả? Tất nhiên là lên trấn trên làm một bữa.
Đầu bếp trước kia của cung Di Hoa hiện vẫn đang ở Kim Lăng, đầu bếp mới vào thì lại nấu không hợp khẩu vị của ta, hơn nữa ta cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, thế là ta xuống núi, vừa mới vào thị trấn, người dân đã sợ hãi chạy mất dạng, ta đi thẳng tới quán rượu, đặt một bàn lớn thức ăn, lại thêm một bình rượu to bự.
Yêu Nguyệt bám theo ta từ phía xa, thấy ta gọi rượu, nàng nhíu chặt mày, song cũng không nói gì.
Đợi ta uống hết một chén, nàng mới tới ngồi, mặt trầm xuống.
Chén thứ hai, nàng nhìn ta, muốn nói lại thôi, gân xanh trên trán không ngừng run rẩy.
Đến chén thứ ba, cuối cùng Yêu Nguyệt cũng lại giở ra cái giọng điệu châm chọc, "Tửu lượng của Tinh Nhi đã tốt hơn nhiều rồi."
Kiểu ăn nói này mềm mại tới mức vi diệu vô cùng, tiếc thay ta đã bắt đầu ngà ngà say, mà men rượu thì khiến cho người ta to gan kinh hồn, ta đứng dậy, nâng chén rượu lên, đưa cho nàng,  "Uống nhiều thì sẽ tốt lên, không phải ư?" Chén thứ tư một hơi cạn sạch.
Yêu Nguyệt không nén nổi nữa, vẻ mặt nàng cực kỳ quái đản, nàng đoạt lấy chén rượu, vứt nó vỡ tan, giận dữ bảo, "Hoa Liên Tinh, ngươi đừng có chọc vào giới hạn của ta!"
"Tỷ tỷ muốn cả thiên hạ biết chúng ta đang lục đục hay sao?" Ta không rõ vì sao mình lại có thể ngả ngớn và cay nghiệt như thế, nhưng bấy giờ ta không thể khống chế giọng điệu thiếu đòn của mình, hơn nữa ta còn dám đặt cược, đấy là giờ phút này nhất định biểu cảm trên mặt ta trông còn ngứa đòn hơn lời nói.
Yêu Nguyệt bùng nổ. Nàng thu toàn lực đánh một chưởng tới, ta ung dung hóa giải, lúc ấy ta như đang đùa nghịch cùng bóng tuyết vậy, huơ chân múa tay, cảm giác mình như đang hòa làm một thể với trời đất ngập tràn hương rượu.
Yêu Nguyệt một tiếng, nàng chuyên chú đánh với ta, chúng ta đánh từ tầng hai xuống tầng một, rồi từ tầng một lên nóc nhà. Từ sau trận đại chiến với cá mập, võ công ta đã tiến bộ hơn, trong ba tháng qua, kinh nghiệm lâm địch cũng trở nên phong phú hơn nhiều, đấu với Yêu Nguyệt gần ba nghìn chiêu mà chưa rơi vào thế hạ phong, không chỉ mình Yêu Nguyệt sửng sót, mà ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy khó tin, thế là tranh thủ lúc rảnh ta, ta lại uống thêm một ngụm rượu.
Yêu Nguyệt bị ta chọc điên tiết, ra liên hoàn trăm chiêu mãnh liệt tới mức liều mạng, ta cũng dần suy yếu, đến chiêu cuối cùng thì quyết định không chống cự nữa, mặc một chưởng của nàng đánh vào giữa lồng ngực ta.
Cảnh tượng sau chót, lại là ánh mắt khiếp đảm và đau đớn của Yêu Nguyệt.
Máu tươi phun trào, vẩy lên vạt áo trắng tinh khôi của nàng, đẹp tựa hoa mai.
Mà ta lại mỉm cười.








Khi tỉnh lại, đúng như dự đoán, ta trông thấy gương mặt tiều tụy của Yêu Nguyệt khi nàng đang ngồi bên mép giường, ta khẽ nhúc nhích, cảm thấy toàn thân đau rã rời.
"Nước." Ta gào lên với Yêu Nguyệt không chút khách khí, nàng như thể bị ta đánh thức, đứng dậy rót nước cho ta, động tác dịu dàng, thuần thục như đã làm hàng trăm hàng ngàn lần vậy.
Khi uống nước xong, Yêu Nguyệt lau miệng cho ta, sau đó lại bắt đầu ngẩn người.
"Tỷ tỷ." Ta đã phải sử dụng khổ nhục kế nhận lấy một chưởng của tỷ không phải vì muốn ngắm tỷ đờ đẫn đâu.
"Tinh Nhi?"
"Đói." Ta có lý, việc gì phải sợ.
Yêu Nguyệt vỗ tay, một dàn thị nữ nối đuôi nhau bước vào, bày ra một bàn thức ăn.
Đây là bữa ăn thoải mái nhất của ta từ trước tới giờ, hẳn đang là bữa tối rồi.
Cung chủ cung Di Hoa - Yêu Nguyệt tiếng tăm lừng lẫy đích thân đút cho ta ăn, ta cố tình muốn cái này cái kia, nàng cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.
Liếc thấy nàng vẫn vô cùng quan tâm chăm sóc ta, ta lại càng tự tin hơn vào kế hoạch của mình.


Cơm nước xong xuôi, ta cảm thấy hơi choáng váng đầu óc, nghĩ hay là giờ ngủ một giấc, ai ngờ Yêu Nguyệt lại vén chăn lên, đưa tay sờ đũng quần ta.
Ta thật sự cảm thấy hơi sợ hãi - chẳng lẽ cuối cùng Yêu Nguyệt cũng được khai thông, muốn cùng ta song túc song phi hay sao? Sẽ không quá nhiệt tình như thế chứ.
Sự thật chứng minh ta suy nghĩ thái quá, Yêu Nguyệt hỏi ta, "Tinh Nhi, ngươi muốn đi tiểu sao?"
... Chẳng lẽ ban nãy tỷ làm vậy là muốn xem xem ta có tè bậy ra giường hay không sao?!!!!!!!...
Ta kiên định đáp: không.
Yêu Nguyệt không nói gì nữa, một lát sau, nàng đột nhiên bảo, "Nếu ngươi vẫn chưa tỉnh táo thì nên giải quyết luôn đi, tránh cho tí nữa lại phải đổi chăn đệm, cảm lạnh không tốt."
... Chuyện này, lượng tin tức tới có hơi dồn dập...
Ta cảm thấy không ổn bèn thử động đậy ngón tay, ngoài đau đớn ra thì không còn bất kỳ động tĩnh nào khác.
Ta hoảng loạn, muốn giãy dụa nhúc nhích, đáng tiếc trừ đau đớn, ta chẳng cảm thấy gì thêm.
Yêu Nguyệt nhìn ta đầy thương yêu, nàng gọi thị nữ mang bồn cầu vào, dịu-dàng-cởi-quần-áo-cho-ta-đi-tiểu.
Toàn thân ta không ổn một chút nào, cảm giác như thể đang ngâm trong nước đá vậy, lúc nóng lúc lạnh, lại còn bất chấp hình tượng để làm một việc đáng xấu hổ như đi vệ sinh trước mặt bao nhiêu người, ta chỉ đành run rẩy hỏi Yêu Nguyệt, "Ta... ta không động đậy được."
Yêu Nguyệt xót xa nói, "Tinh Nhi, là ta không tốt, một chưởng kia có sử dụng âm kình, gây tổn thương đến nội tạng và kinh mạch của ngươi, sau này, ngươi cũng chỉ có thể nằm như thế này mà thôi."
Chỉ! có! thể! nằm! như! thế! này! mà! thôi! là! có! ý! gì?
Không, không thể nào, ta đã tính toán qua một chưởng cuối cùng kia rồi mà, không thể nghiêm trọng như vậy, sao có thể chứ? Tại sao?
Việc cố gắng giãy dụa chỉ khiến cơ thể đau đớn hơn, có vẻ như thấy sắc mặt ta ảm đạm, Yêu Nguyệt dịu dàng lau mồ hôi trên trán ta, nhìn ta rồi bảo, "Tinh Nhi, là ta nợ ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi một đời."
Ta cảm thấy trời đất quay cuồng, nhân sinh nhất thời đoạn tuyệt toàn bộ hy vọng.


Những ngày kế tiếp, ta lâm vào trạng thái vô tri vô giác, cho ta ăn thì ta ăn, cho ta uống thì ta uống, Yêu Nguyệt săn sóc ta từng li từng tí, thậm chí ngày nào cũng ôm ta một cái, dịu dàng xoa má ta, đây từng là cuộc sống ta hằng mơ ước, cũng là một trong những dự tính ban đầu ta muốn đạt lấy khi nhận một chưởng kia, song bây giờ mỗi khi nghĩ về tình trạng của mình, ta lại chua xót vô cùng, đau đớn tới mức chẳng thiết sống.
Mỗi ngày Yêu Nguyệt đều xoa bóp cho ta, nàng bảo đây là bài thuốc bí truyền tổ tông để lại, có thể giữ sinh cơ không mục.
Lần nào nàng cũng tự tay cởi y phục của ta, vận dụng thủ pháp, xoa bóp cho ta một vòng từ đầu xuống chân, sau đó lật đằng sau để làm thêm một lần.
Trước kia ta vẫn mong ước nàng có thể chạm vào ta, song bây giờ chỉ cảm thấy bi ai sâu sắc, ngay cả khi lòng bàn tay ấm áp của nàng chạm vào vùng kín của ta, ta cũng không cảm nhận được một chút gì, giống như thể cõi lòng của ta đã chết rồi vậy.


Ngày thứ ba mươi, ta nằm trên giường, cảm giác nội lực tự dưng khẽ động đậy, ta vội vàng nói với Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt chỉ sâu lắng nhìn ta, nhẹ lắc đầu, thở dài một hơi khiến trái tim ta buốt giá.
Hôm ấy nàng xoa bóp cho ta những ba lần, buổi tổi, thời điểm tay nàng chạm vào bụng ta, ta đột nhiên cảm thấy bụng nong nóng, mặt ta cũng đỏ, thật muốn che đi, bàn tay nâng lên theo bản năng, song ta cảm giác ngón tay ta đã có thể động!
Động tác của Yêu Nguyệt hơi chậm lại, nàng cúi đầu nhìn ta, ta nhìn vào ánh mắt dịu dàng của nàng, chịu không nổi lại nuốt nước miếng.
Yêu Nguyệt hỏi, "Tinh Nhi, ngươi khát ư?"
Ta đáp, "Tỷ tỷ, tỷ rót nước giúp ta đi."
Yêu Nguyệt xuống giường, chân không dẫm đất, cầm ly nước tới, cái miệng nhỏ của ta tận lực kéo chậm tốc độ, cảm nhận đan điền đang được lấp đầy bởi một dòng nước ấm, cảm động muốn khóc.
Yêu Nguyệt nhìn ta uống nước mà mặt ngập tràn thỏa mãn thì ngớ người, hỏi ta, "Sao Tinh Nhi lại cao hứng như thế?"
Ta bảo, "Được tỷ tỷ đối xử như thế này thì đương nhiên rất vui rồi."
Mặt Yêu Nguyệt đột nhiên đỏ bừng, nàng cúi đầu không nói gì.
Ta uống xong, nói, "Tỷ tỷ đỡ ta dậy đi, ta muốn đi vệ sinh."
Yêu Nguyệt ôm lấy ta, cẩn thận đặt lên bồn cầu, ta bảo, "Tỷ tỷ thơm ta." Một tháng qua, ta hay buồn vui thất thường, còn thường xuyên có những yêu cầu kỳ quái, Yêu Nguyệt lâu dần thành quen, nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má ta, ta thì thầm bên tai nàng, "Tinh Nhi thích tỷ tỷ nhất."
Lỗ tai Yêu Nguyệt cũng đỏ bừng, nàng định lùi lại, tiếc thay ta ra tay nhanh như điện, phong bế huyệt đạo của nàng lại, quá bất ngờ nên nàng không kịp đề phòng, bị ta chế trụ, ta ôm ngang nàng lên, đặt nàng xuống giường.
Yêu Nguyệt cười bảo, "Tinh Nhi phát hiện ra rồi sao?"
Ta gật đầu.
E rằng Yêu Nguyệt đã nhìn thấy khổ nhục kế của ta rồi, tính tình nhỏ mọn của nàng phát tác, nàng cố tình che giấu kinh mạch của ta, để ta không thể động đậy, việc xoa bóp giúp ta hằng ngày cũng là thủ pháp phong ấn kinh mạch, bởi vì nàng không dùng nội lực, cho nên ban đầu ta không phát hiện ra.
Tiếc thay hết một tháng thì bệnh tình của ta cũng thuyên giảm, nội lực khôi phục, nàng đã không thể chế trụ ta được nữa.
Yêu Nguyệt nói, "Ngươi cũng không ngốc lắm."
Nàng vừa nói, vừa cố giải huyệt đạo, võ công của ta với nàng cùng một đẳng cấp, ít nhất nửa giờ nữa mới có thể giải huyệt, giờ lại dùng nội lực để phá thì chưa chắc đã được tới nửa giờ, ta không muốn lảm nhảm nhiều, vội vàng cởi quần áo của nàng.
Yêu Nguyệt nhận ra ý đồ của ta, dòng nội lực của nàng hơi chậm lại, nàng quát khẽ, "Tinh Nhi, ngươi đang làm gì?"
"Làm gì?" Ta cười đáp, "Một tháng nay tỷ tỷ làm gì ta thì ta cũng làm như vậy với tỷ tỷ."
Yêu Nguyệt nổi giận, trợn mắt nhìn ta, "Tinh Nhi, ngươi đừng có mà láo xược."
Ta dịu dàng hôn lên tai nàng, xong lại hôn lên má nàng, cười hì hì, "Tỷ tỷ cũng thích ta mà, phải không? Không chỉ là thích kiểu tỷ muội."
Gương mặt Yêu Nguyệt bỗng đỏ bừng.
Ta bất tri bất giác nhận ra mình lại đoán trúng phóc chân tướng, thật chán bản thân không mồm mép hơn: Nếu đã sớm biết Yêu Nguyệt cũng thích mình thì một năm trước xoắn quít do dự cái nỗi gì? Đẩy ngã nàng mau lẹ chút có phải tốt hơn không?! Cần gì phải giả bộ đáng yêu xong lại khổ nhục kế chịu đau để làm gì?
Vốn ta còn đang hơi do dự, song bây giờ đã bắt đầu có niềm tin, lập tức hôn một đường từ tai xuống xương quai xanh của Yêu Nguyệt.
Toàn thân Yêu Nguyệt đỏ ửng, ngoài miệng vẫn không chịu thua, "Láo xược!" "Dừng tay!", cơ thể lại thành thật nói lên phản ứng của chủ nhân mình.
Ta dán vào người nàng, cảm thấy cơ thể mình cũng dần nóng lên, thế là một đường hôn xuống bụng, sau đó dừng lại.
Yêu Nguyệt vẫn già mồm, đến khi ta khựng lại, im lặng hồi lâu, nàng mới uốn éo hỏi, "Sao lại ngừng?"
Ta nhấp nháy mắt, ngượng ngùng hỏi nàng, "Tỷ này... hai đứa con gái thì phải làm sao bây giờ?"


... Về sau Yêu Nguyệt giải huyệt, tức giận mặc lại y phục xong xông ra, đóng cửa cái rầm.


Phụ nữ khi cầu mà không được quả thật rất đáng sợ.




Tác giả có lời muốn nói:
Chính thức bắt đầu quá trình theo đuổi ~
Tương ái tương sát cho nên mới thủ đoạn xài tới cái khổ nhục kế kinh dị như thế ~~~~ Được rồi, thật ra thì tui chỉ muốn thấy cảnh mỹ nhân thổ huyết mà thôi, cơ mà không nỡ ngược Nguyệt cho nên mới giao nhiệm vụ phun máu cho khuyển công ==




Bạn Editor cũng có lời muốn nói: Như ở phần giới thiệu thì bộ này chạy theo hệ liệt gồm ba cuốn, cơ mà tớ có lướt qua thì ba cuốn hoàn toàn không liên quan tới nhau, đơn giản là chúng nó cùng chung phận đồng nhân Tuyệt Đại Song Kiêu thôi =))) Tớ cũng không có ý định edit tiếp 'Nghịch nguyệt' vì bộ ấy Liên Tinh là hàng thật chứ không phải do ai nhập hồn vào, tớ không cổ xúy loạn luân, vậy nên rất mong các bạn đọc bộ này với tinh thần đọc cho vui thôi, vì bộ này cũng hài thật chứ đừng bắt chước theo. 
Nói thêm: những chương H sẽ không được edit vì dính líu đến vấn đề nhạy cảm liên quan đến loạn luân.