Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 20: Đại thành Thần Công.






Yêu Nguyệt ném ta trở về điện, sau đó một mình bay vút đi.
Ta cũng hết cách rồi, đành phải mắt đắng lệ cay đi vào, sau đó bảo thị nữ gọi đại phu tới, tiếc thay bây giờ đến cả nói cũng không còn rõ ràng, so đi so lại, chỉ tổ thêm nực cười.
Còn đám thị nữ lại bị ta hù dọa.
Thật may, chỉ chốc lát sau, Yêu Nguyệt xách Vạn Xuân Lưu quay trở lại.
Vừa bước qua cửa điện, nàng đã ném Vạn Xuân Lưu xuống đất, "Mau nối lại xương cho con bé!"
Rồi nàng bế ngang ta lên, đặt trên giường...
Tôi bị thương ở cằm, không phải ở chân, hơn nữa tôi không còn muốn ở lại cái tẩm điện của con người biến thái này thêm một giây nào nữa, xin cho tôi quay về điện Vọng Thư đi, cảm ơn ạ.
Đáng tiếc, cái cằm nhỏ nhắn này một khi đã gãy xương thì sẽ rất chi là phiền toái, ta không thể nói rõ câu cú, nước mắt nối tiếp nhau không ngừng - dù có nói được thì có lẽ Yêu Nguyệt cũng sẽ coi nó như gió thoảng bên tai thôi, cái con người biến thái này chịu giữ lại mạng cho ta thì ta cũng phải cảm tạ trời đất lắm rồi.
Mới vài ngày ngắn ngủi mà trông Dương Lỗi tiều tụy đi rất nhiều, trên người còn mặc đồ của dân khuân vác, có lẽ anh ta mới vừa bị bắt đi tại công trường, chuẩn bị đứng vững để kiểm tra vết thương của ta.
Yêu Nguyệt ghét bỏ ngăn anh ta lại, ra lệnh cho anh ta phải đi rửa tay trước.
Sau đó toàn bộ y nô cũng tới đây.
Một đám người vây quanh ta, chữa trị dè dặt như đang chăm cho gấu báo vậy.
Yêu Nguyệt thay mặt ta nói ra bệnh tình, đương nhiên chẳng ai dám hỏi nguyên do, bảy, tám người mau tay mau chân phân công nhau, giúp ta nối lại xương, quá trình nối xương thì không đề cập đến cũng được, tóm lại là ngay cả nước mắt ta vốn đã ngừng trôi nay lại tuôn trào, tuôn ôi mẹ ơi trào, cảm giác như thể toàn thân sắp khô đét rồi.
Toàn bộ thứ chuyện dày vò này kéo dài suốt một giờ.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bẩm báo với Yêu Nguyệt, "Chữa trị kịp thời, bây giờ đã không còn gì đáng ngại ạ."
Yêu Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, phất tay đuổi hết bọn họ ra ngoài, sau đó gọi thị nữ vào, thay quần áo để đi tắm, còn kỳ cọ thật cẩn thận bàn tay phải vừa mới chạm người Vạn Xuân Lưu.
Ta ngồi trên giường nhìn nàng còn chẳng thèm trốn sau tấm bình phong mà hồn nhiên cởi sạch sành sanh trước mặt ta xong nhảy vào thùng, tắm trái ba vòng, phải một vòng, thân thể thì vẫn là cái thân thể đó, mỹ nhân thì vẫn còn là mỹ nhân, có điều tính tình mỹ nhân thật sự có hơi kinh khủng.
Ta thở dài, lẳng lặng tự bóp nát mối tình chớm nở của mình để ăn năn hối cải. Một ý nghĩa xuất hiện, Yêu Nguyệt à, chị thật đúng là giúp tôi lúc nào cũng bận rộn được.
Yêu Nguyệt thay y phục thì thuốc cũng đã nấu xong, ta ngửa cổ một hơi uống sạch, dứt khoát vô cùng, Yêu Nguyệt cũng không thèm nhìn ta lấy một cái, phất tay áo bỏ ra ngoài.
Ta cũng không để ý tới nàng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Yêu Nguyệt không ngủ chung cùng một cái giường với ta nữa.
Nàng dùng một căn phòng ở sườn điện, bắt đầu cuộc sống thường ngày tại đó.
Tử Kinh và Đào Nhụy đều được phái tới để chăm sóc cho ta, một ngày ba bữa thuốc, rồi thì cháo.
Có điều trong thuốc bỏ rất nhiều đường, cháo cũng được thêm thịt gà, thịt vịt, cá, ngao, trâu, xem ra bọn họ rất sợ ta sẽ không chịu ăn uống.
Tiếc thay ta là con người thức thời, ngày nào cũng uống thuốc nghiêm chỉnh, xong ngoan ngoãn ăn cháo.
Sức nhẫn nại của Boss với ta đang có chiều hướng giảm sút, ta vẫn nên an phận hơn, ít nhất đừng có để bị Yêu Nguyệt khử trước thời hạn.
Dương Lỗi lại bị gọi đến, mỗi ngày anh ta phải tới xem bệnh cho ta.
Có điều không biết đã có chuyện gì xảy ra với mắt anh chàng, mỗi lần xuất hiện đều trong trạng thái không nhìn rõ phương hướng, cần đến người dẫn đường.
Mà lẫn nào anh chàng chẩn mạch cho ta cũng có ít nhất sáu người ở đây nhìn chằm chằm, còn phải cách hẳn một cái khăn.
Ta không biết rốt cuộc thì anh ta kế thừa được bao nhiêu kí ức của Vạn Xuân Lưu, thật sự vô cùng hoài nghi trình độ y thuật của anh chàng, giờ lại chẩn mạch cách khăn, càng khó tin hơn, thế nên ta chắc chắn rằng phải có thêm y nô tới xem qua cho ta - cằm mà bị phá hủy thì thật là khó coi quá mà.
Mỗi ngày Yêu Nguyệt ghé qua ba lần, lần nào cũng chỉ nhìn ta một cái xong bỏ đi, không ở lại thêm, cũng chẳng hề nói chuyện.
Ta không khỏi dần cảm thấy thân thể yếu ớt tột độ, rất mệt, thời gian nằm trên giường mỗi ngày gia tăng, càng về sau, một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ thì phải đến hai mươi ba giờ ta nằm trên giường.
Dương Lỗi cũng không đến nữa.
Mỗi ngày, trong những khoảng thời gian ta tỉnh lại, bên người sẽ luôn vây đầy rẫy y nô và các thể loại đại phu.
Đơn thuốc không ngừng đổi tới đổi lui, dù là thanh tỉnh hay mơ màng, ta vẫn khắc cốt ghi tâm rằng ta chỉ có uống thuốc, uống thuốc, uống thuốc.
Sắp chết rồi à? Ta nghĩ.
Lại chết vì... vỡ xương cằm... Thật là một cái chết buồn cười và kỳ quặc.
Tiếc thay ta không cười nổi.


Ta tỉnh lại.
Hình như ta vừa trải qua một giấc mơ dài vô cùng.
Trong mơ, ta ở trong một căn phòng thủy tinh trong suốt, mọi âm thanh và hình ảnh trở nên mơ mơ hồ hồ, ánh nắng lan tỏa từ bốn phương tám hướng, chiếu sáng cả căn phòng, thân thể ta cũng trôi lơ lửng giữa cảm giác ấm áp, vô tri vô giác, không biết đến tháng năm.
Sau đó, đột nhiên có một khắc, trong đầu ta thoáng qua một thứ gì đó, sau đó cả thế giới dần rõ ràng, căn nhà thủy tinh như một cái tổ kiến khổng lồ bị phá vỡ, tan ra, cuối cùng thì ta mở mắt, trông thấy rõ bên ngoài.
Ánh mặt trời tươi đẹp.
Hoa càng thơm hơn so với trước kia, bên ngoài cũng sáng hơn so với trước kia, thế giới như từ những bức tranh 2D một màu xưa cũ nhảy cấp chuyển sang chế độ 10D sống động, mỗi một sắc thái trở nên đậm nét, rõ ràng, chim đang hót, hoa đang nở, thế giới đang phát triển từng hồi.
Yêu Nguyệt ngồi xếp bằng đối diện ta, ta vừa tỉnh lại, nàng liền mở mắt, đến khi ta hoàn toàn ổn định rồi, ánh mắt nàng mới trở nên phức tạp, "Tinh Nhi, chúc mừng ngươi đột phá tầng thứ chín của Minh Ngọc Công."
Tầng thứ chín...
Ta không dám tin.
Lúc mới chuyển kiếp tới đây, ta từng nghĩ đến việc chuyên cần tu luyện võ công, tranh thủ đạt đại viên mãn Minh Ngọc Công, như thế thì ít nhất khi mà Yêu Nguyệt muốn giết ta, ta cũng còn có sức để phản kháng.
Nhưng càng về sau, sự thật như càng muốn chứng minh rằng với việc tập võ này, vẫn cần phải có thiên phú.
Thiên phú của ta không thể sánh với Yêu Nguyệt.
Huống chi nàng còn tu luyện nhiều hơn ta mấy năm.
Cho nên khi Vạn Xuân Lưu bảo ta rằng vội vã khó thành, ta đã từ bỏ ý định ấy.
Bây giờ, đột nhiên lại nghe tin mình đã đạt đại viên mãn... Cảm giác... Thế giới này thật diệu kỳ.
Có điều, ánh mắt Yêu Nguyệt không ẩn chứa sự ghen tị hay buồn bã như ta đã dự liệu, nàng chỉ chăm chú nhìn ta, nói, "Tinh Nhi, ngươi thà mạo hiểm mạng sống, cưỡng ép đột phá cũng không chịu nhượng bộ với ta hay sao?"
Ta không hiểu nàng đang nói gì.
Yêu Nguyệt nhìn chằm chằm ta hồi lâu, chợt nàng hừ lạnh một tiếng, bảo, "Đã thế thì ngươi không cần phải ở lại đây nữa! Tử Kinh, mau truyền lệnh, vì nhị cung chủ Liên Tinh đã vi phạm lệnh cấm nên bị trục xuất khỏi cung Di Hoa, nhất định phải cho tất cả đệ tử cung Di Hoa đều biết!"
Tử Kinh không dám nói gì, cô ta chỉ nhìn ta một cái, Yêu nguyệt lại hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Ta ngây dại...
Mấy ngày trước (thật ra thì một tháng đã trôi qua), những chuyện mà ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ xảy ra, bây giờ cơ hồ đã trở thành sự thật, bất ngờ quả thực khiến ta khó tin. Song chẳng biết vì sao, trong lòng ta cũng có chút hụt hẫng mơ hồ.
Ngay cả thời điểm Tử Kinh khóc thút thít đưa ta một bọc quần áo, ta vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tử Kinh tiễn ta tới cửa, bên cửa có một con ngựa cao lớn màu mận chín, bên chân ngựa có một người đàn ông đang nằm.
Dương Lỗi.
Lại một lần nữa ta thấy kinh sợ.
Yêu Nguyệt đứng ở cổng cung, y phục bị gió thổi lồng lộng, nàng quay đầu nhìn ta, nói, "Kẻ này dám hạ độc với ngươi, nếu không phải trong giây phút khẩn cấp, ngươi đột phá lên tầng thứ chín thì hẳn bây giờ ngươi đã là một người chết rồi, ngươi định xử lý hắn thế nào thì tùy ngươi!" Dừng lại một lát rồi bảo, "Ta khuyên ngươi đừng nên nhẹ dạ cả tin! Cũng đừng bị dụ dỗ đến nỗi đầu óc mê muội vì mấy thứ lời ngon tiếng ngọt của đám đàn ông này! Ban đầu lúc biến loạn, hắn đã hại ngươi rồi, sau đó lại hạ độc thêm lần nữa, nếu ngươi còn chút lí trí thì hãy giết hắn đi!" Nàng hung tợn nói một hồi xong bỏ vào.
Cánh cổng cung Di Hoa khép lại trước mặt ta. 




Tác giả có lời muốn nói: Từ bỏ mạng sống, cưỡng ép đột phá cái gì đó đều là hiểu nhầm ~ Căn bản sóng não của Vạn Xuân Lưu và Liên Tinh không trùng với sóng não của Yêu Nguyệt đâu ="=
Ngoài ra truyện của mình không ngược nhé ~ Đoạn thời gian cưỡi ngựa bỏ đi sẽ ngắn thôi~