Trần Dã ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới dậy, lúc mở mắt cậu chỉ có duy nhất một cảm giác, đó là đầu đau phát nổ.
Cậu rất ít khi uống rượu bia chứ đừng nói là uống đến nỗi nôn ói. Hôm qua còn chưa về đến nhà thì cậu đã mất ý thức luôn rồi, người cứ ngất nga ngất ngưởng, chắc là Trình Tiến Đông khiêng cậu về.
Bà nghe tiếng động trong phòng, bèn đẩy cửa đi vào, tay bưng một chén canh củ cải, “Dậy rồi thì uống canh đi.”
Trần Dã đưa tay đỡ đầu, ngồi thẳng dậy trên giường, “Bà.”
“Không biết uống rượu thì đừng có uống.” Bà nhăn mặt đưa canh tới.
Trần Dã nhận lấy canh, ngửa đầu uống một hớp. Uống xong thấy mặt bà vẫn nhăn nhó, cậu bèn nghiêng đầu cười cười lấy lòng bà.
“Cười cái gì mà cười?” Bà không dính chiêu này, thu bát lại rồi bảo, “Đã nhắc bao nhiêu lần rồi, tửu lượng kém thì đừng uống rượu bia, con có bao giờ chịu nghe không hả? Uống xong lại đau đầu, đau đầu của con chứ chẳng lẽ đầu của bà chắc mà để bà phải nhắc?”
Đã lâu lắm rồi bà chẳng càm ràm như vậy với cậu, Trần Dã không hề thấy phiền mà ngược lại còn cảm thấy thân thuộc. Nhưng nói nửa chừng bà lại không nói nổi nữa, bởi vì khác với ngày xưa rề rà mè nheo, bây giờ cậu cứ ngồi lặng yên trên giường nghe dạy bảo, nom vô cùng ngoan ngoãn nghe lời. Cho dù ý chí của bà có sắt đá đến mấy đi nữa thì cũng phải mềm lòng, bà vỗ vào vai cậu một cái rồi coi như cho qua.
Đầu óc vẫn căng ra, Trần Dã đứng dậy nhanh chóng lao vào phòng tắm, điện thoại reo không ngừng, cậu vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lên xem. Trên điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc, đều là do Trình Tiến Đông gửi tới.
—— Dậy chưa dậy chưa?
—— Say quá nên mất trí nhớ rồi à?
—— Mày mà quên những gì tao nói hôm qua thì mày tiêu thật cmnl đấy.
Trần Dã vắt khăn mặt lên vai, rảnh tay gửi một tin nhắn trả lời.
—— Mày béo lên thật đấy à?
Trình Tiến Đông hiển nhiên không ngờ Trần Dã vừa mới dậy mà đã ác độc như vậy, sau một thoáng im lặng, mười tin nhắn liên tiếp được gửi tới chỉ trong mười giây.
Advertisement
Trần Dã mặc kệ cậu ta, mở một khung chat khác ra. Tin nhắn với Lục Tuần dừng ở một tuần trước, cậu thậm chí không dám kéo tin nhắn về trước, bây giờ mà xem lại tin nhắn với nhau trước kia thì cậu sợ mình không kìm lòng được mất.
Trần Dã gõ chữ vào khung chat, gõ rồi xoá, xoá rồi lại gõ. Cậu muốn hỏi Lục Tuần vì sao không ăn cơm, nhưng cuối cùng cậu nắm điện thoại, không gửi đi lời nhắn cho Lục Tuần.
Cậu cãi nhau giáp mặt với người ta thì xin lỗi cũng phải giáp mặt nhau, xin lỗi qua điện thoại thì đâu có ý nghĩa gì.
May mà ngày mai là thứ hai rồi.
Ngày thứ hai, Trần Dã thức dậy rất sớm, sửa soạn xong thì chạy tới trường đứng đợi sẵn ở cổng.
Cậu định chặn người tại cổng, ngặt nỗi hôm nay Tưởng Kiến Quân trực ở cổng trường, Trần Dã mới đứng chưa được bao lâu đã bị Tưởng Kiến Quân đuổi vào trong trường.
Hết cách, cậu đành chờ trong lớp. Cậu kéo ghế ngồi xuống, rút một quyển sách từ trong ngăn kéo ra dựng thẳng lên bàn, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa trước. Mỗi khi có ai đi vào là Trần Dã đều phải ngó một cái, song mãi đến khi bắt đầu giờ tự học buổi sáng, Lục Tuần vẫn chưa xuất hiện.
Trần Dã nôn nao ngồi không yên, len lén lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho hắn.
Trước nay Lục Tuần luôn phản hồi tin nhắn của cậu rất kịp thời, cũng có đôi khi hắn không cầm điện thoại nên dễ bỏ qua tin nhắn. Nhưng lần này đến khi chuông vào tiết một reo mà Lục Tuần vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Trần Dã nhịn suốt một tiết học, vừa hết tiết cậu lập tức cầm theo điện thoại đi tới cuối hành lang, gọi cho Lục Tuần một cuộc.
Đầu dây bên kia vang lên hai tiếng rồi một giọng nữ lạnh tanh bắt đầu thông báo, sau đó tự động ngắt máy.
Lục Tuần đã tắt điện thoại.
Lòng Trần Dã chùng xuống, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là Lục Tuần giận thật rồi, muốn chia tay với cậu.
Tiếp đó cậu lại cảm thấy không đúng, Trần Dã nhìn chằm chằm số điện thoại của Lục Tuần một hồi, quay đầu chạy xuống lầu, lao tới văn phòng khối 11.
Bàn làm việc của chủ nhiệm lớp họ đặt ngay cạnh cửa, thầy ngẩng lên thấy cậu đi vào, bèn giơ tay vẫy ngược ra ý bảo cậu lùi về phía sau. Trần Dã đành cố bình tĩnh lại, lùi về sau hai bước, dừng ở cửa văn phòng, giơ tay gõ cửa một cái.
“Vào đi.” Thầy chủ nhiệm Thẩm Ngọc Trác nhìn Trần Dã đứng trước bàn làm việc của mình, khoanh tay hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Hôm nay Lục Tuần…… không tới lớp.” Trần Dã nói.
“Đúng thế.” Thẩm Ngọc Trác gật đầu.
Ý là thầy đã biết, Trần Dã nhíu mày gặng hỏi, “Vì sao cậu ấy không tới lớp ạ?”
“Em ấy xin nghỉ rồi.” Thấy vẻ mặt khó coi của cậu, Thẩm Ngọc Trác bổ sung thêm, “Nhà có việc.”
Trần Dã nhíu mày, nhà Lục Tuần có việc gì vậy?
“Cậu ấy có nói bao giờ sẽ đi học trở lại không ạ?” Trần Dã lại hỏi tiếp.
“Em ấy xin nghỉ một tuần.” Thẩm Ngọc Trác giải thích ngắn gọn.
Trần Dã ngớ người, vì chuyện gì mà Lục Tuần mới xin nghỉ một tuần? Trong nhà có thể xảy ra chuyện gì khiến Lục Tuần phải xin nghỉ một tuần chứ?
Chỉ có…… ông ngoại.
“Em muốn xin nghỉ.” Trần Dã lập tức nói.
“Sao vậy?” Thẩm Ngọc Trác bình tĩnh nhìn cậu, như thể đã đoán được trước.
“Nhà em có việc ạ.” Trần Dã nói.
“Cũng xin nghỉ một tuần à?” Thẩm Ngọc Trác nhướn mày hỏi cậu.
“Em chưa biết nữa.” Trần Dã đáp.
Thẩm Ngọc Trác nhìn cậu một hồi, cuối cùng gật đầu, “Được.”
Chuông vào học reo lên, tất cả mọi người lập tức đổ xô về lớp học, Trần Dã đi ngược dòng người, bước nhanh xuống lầu, giơ tay vẫy một chiếc taxi ở ngay cổng trường.
Lúc Trần Dã đến được viện điều dưỡng thì đã là hơn một giờ sau, trên đường đi cậu lại gọi cho Lục Tuần một cuộc nữa nhưng hắn vẫn tắt máy.
Trong lòng Trần Dã canh cánh nôn nao, sân nhà ông ngoại Lục Tuần rất yên ắng, song cổng lớn vẫn mở. Cậu đi thẳng vào, con chó Tiểu Hoàng buộc ở cửa thấy có người tới thì chạy ra khỏi chuồng, song nó cũng kêu ư ử lí nhí không có tinh thần gì cả.
Trần Dã xoa đầu nó thật mạnh, như thể đang ổn định nhịp tim mình.
Chỉ cần không phải tin tức xấu nhất là tốt rồi.
Trần Dã gõ cửa, cửa được mở ra nhanh chóng, người mở cửa là dì Lưu chăm sóc ông ngoại Lục Tuần.
“Trần Dã?” Dì Lưu thấy Trần Dã thì rất đỗi kinh ngạc, “Sao cháu lại tới đây?”
“Lục Tuần đâu rồi ạ?” Trần Dã ngó vào bên trong, “Ông ngoại…… Ông ngoại xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Sắc mặt dì Lưu không tốt cho lắm, song dì vẫn cố nở nụ cười, “Vào trong rồi nói.”
Trong nhà không có ai, rất trống vắng, bác sĩ tại gia cũng không còn ở đây nữa. Mắt dì Lưu còn đỏ hoe, dì rót một cốc nước đưa đến trước mặt Trần Dã.
“Rốt cuộc là sao vậy ạ?” Trần Dã thầm suy đoán đến khả năng xấu nhất, bàn tay đặt trên đùi run lên, “Chẳng lẽ ông ngoại Lục Tuần……”
“Không phải không phải.” Dì Lưu nhìn vẻ mặt cậu là biết cậu hoảng sợ, liền cuống quýt xua tay, “Chỉ là tình hình không tốt, tối hôm qua nguy cấp, mãi đến sáng sớm hôm nay trạng thái mới khá hơn một chút, Sầm tiểu thư đưa ông cụ đến một bệnh viện ở nước ngoài mà trước kia vẫn luôn liên lạc.”
“Bây giờ chắc mọi người vẫn đang trên máy bay.” Dì Lưu nói.
Trần Dã thở phào nhẹ nhõm, không phải tình huống xấu nhất là tốt rồi.
Mới vừa yên lòng, cậu lại đột nhiên nghĩ đến một việc, bèn hỏi, “Tình trạng của ông ngoại chuyển biến xấu từ khi nào ạ?”
“Hơn một tháng nay tình trạng của ông cụ vẫn luôn không tốt, có mấy hôm còn phải chạy chữa suốt buổi tối.” Nói đoạn, dì Lưu lau nước mắt, “Có lần ông ấy còn hôn mê nguyên cả một ngày.”
Trần Dã siết chặt nắm tay.
Hơn một tháng nay tình trạng của ông ngoại Lục Tuần không tốt, thế mà cậu chẳng hề biết gì cả.
Hai tuần trước cậu còn hỏi thăm Lục Tuần về tình hình của ông ngoại, lúc đó Lục Tuần trả lời thế nào?
Vẫn ổn.
Lục Tuần nói một câu “Vẫn ổn”.
Trong lòng Trần Dã vừa đau vừa xót, một trái tim nguyên vẹn bị chính cậu giày xéo, cuối cùng bóp thành cặn bã rồi cũng chẳng có được một kết quả. Lục Tuần chẳng hề chia sẻ với cậu bất cứ điều gì.
Buổi chiều Trần Dã trở về trường học, ngồi thẫn thờ trong lớp. Cậu tra thông tin về chuyến bay của Lục Tuần, đến tối máy bay mới hạ cánh.
Trần Dã bấm điện thoại, gửi một tin nhắn cho Lục Tuần.
—— Đến nơi rồi thì báo cho tôi một tiếng nhé.
Gửi tin này xong, cậu không nhìn vào điện thoại nữa. Suốt giờ học buổi chiều ánh mắt Trần Dã đều hướng lên bảng đen, nhìn thì có vẻ tập trung tinh thần, song thực tế cậu đang đếm thời gian từng giây, chờ đợi trong sự bứt rứt.
Khoảng tám chín giờ tối, máy bay hẳn đã hạ cánh, tuy nhiên Lục Tuần vẫn chưa trả lời, Trần Dã lo Lục Tuần bận chuyện ông ngoại nên cũng không dám gửi thêm tin nào nữa.
Nhưng cậu cũng không dám ngủ, sợ Lục Tuần gửi tin phản hồi mà cậu lại không thấy được. Cậu cứ thế mở to mắt chờ đợi, mãi đến một giờ sáng, chiếc điện thoại đặt cạnh đầu Trần Dã mới rung lên.
Cậu mở điện thoại lên, là Lục Tuần gửi tin nhắn tới.
—— Không có việc gì đâu, đừng lo lắng.
Đọc xong tin nhắn này, Trần Dã trực tiếp gọi điện thoại. Điện thoại “Ting” một tiếng rồi lập tức có người bắt máy.
“A lô.” Giọng Lục Tuần có vẻ uể oải, “Sao cậu còn chưa ngủ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, viền mắt Trần Dã chợt đỏ hoe.
“Ông……” Cậu cắn môi dưới, sống mũi cay cay, lập tức hỏi, “Ông ngoại cậu sao rồi?”
“Vừa mới ổn định lại.” Lục Tuần nói, “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt quá.” Trần Dã dừng một thoáng rồi khẽ hỏi, “Sao không…… nói cho tôi biết?”
Lục Tuần bên kia im lặng không nói gì.
Tình trạng của ông ngoại hắn bắt đầu chuyển biến xấu vào đầu tháng trước, khi đó Trần Dã đang phải một mình xoay sở đối diện với bà nội, vấn đề của riêng cậu đã quá nặng nề rồi, hắn không thể mang chuyện này ra làm tăng thêm áp lực cho cậu.
“Đã không sao rồi.” Lục Tuần trấn an.
Trần Dã lau giọt nước mắt chảy ra ngoài.
Hai người lặng thinh, cùng lắng nghe tiếng hô hấp của đối phương.
Trần Dã nhìn cành cây khô bị ánh đèn bàn rọi chiếu, “Lục Tuần.”
“Ừ, tôi đây.” Lục Tuần lên tiếng.
“Tôi không nên vô dụng như thế.” Nước mắt cậu rơi lã chã, “Xin lỗi mà, cậu…… cậu đừng giận nhé.”
“Đừng khóc.” Lục Tuần cất giọng khàn khàn.
Trần Dã lau mắt thật mạnh, “Đâu có khóc.”
“Trần Dã à.” Lục Tuần thở dài, “Tôi không giận.”
Cho dù đầu óc Trần Dã có trì độn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thực sự cho rằng Lục Tuần không giận.
Trần Dã hít một hơi thật sâu, nói một cách nghiêm túc, “Do tôi chịu không nổi, tôi sợ cậu cứ nhịn tới nhịn lui rồi cuối cùng sẽ không muốn nhịn nữa. Cũng sợ cậu cứ vì tôi mà tiếp tục nhẫn nhịn, cuối cùng để một mình cậu phải gồng gánh, tôi không chịu nổi việc này.”
Lục Tuần lẳng lặng nghe Trần Dã phân tích xong, rốt cuộc nói, “Tôi thực sự không giận đâu.”
Không đợi Trần Dã lên tiếng, Lục Tuần nói tiếp, “Mà là tôi sợ.”
Trần Dã sửng sốt, Lục Tuần đang sợ ư? Cậu chưa từng nghĩ là hắn đang sợ.
“Tôi sợ cậu khó chịu…… Cũng sợ cậu rời đi.” Giọng Lục Tuần nhỏ đến nỗi khó lòng nghe thấy, nhưng Trần Dã lại nghe rất rõ ràng, cậu cũng chợt hiểu được Lục Tuần ở tận cùng bên trong sau khi lột đi lớp vỏ bọc.
Những người thân thiết nhất xung quanh Lục Tuần, cho dù là cha mẹ hay ông bà ngoại, bất kể là chủ động hay bị động, tất cả đều rời xa hắn.
Nhất là từ hồi bà ngoại Lục Tuần mất, đến nay động đất vẫn luôn là nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Lục Tuần có lẽ vẫn không thể đối diện với sự rời bỏ ấy, cho nên mới luôn kháng cự. Hắn chuyển trường lâu như vậy rồi mà trừ Trần Dã ra, hắn chẳng có một người bạn nào cả.
Đối với Trần Dã, Lục Tuần là một ngoại lệ. Đối với Lục Tuần, Trần Dã cũng vậy.
“Lục Tuần.” Trần Dã gọi hắn.
“Ơi.” Lục Tuần tiếp lời cậu.
“Điểm thi tháng như thế là do tôi cố ý, cố ý thi không tốt, cố ý làm sai.”
“Là vì sợ bà sẽ giận.”
“Sau đó tôi có làm lại bài thi một lần, điểm cũng tạm được.”
“Tôi nói sẽ vào cùng trường đại học với cậu, tôi đã nói thì sẽ giữ lời.”
“Cậu đừng sợ.” Cuối cùng, Trần Dã nói.
Trước nay Trần Dã luôn không giỏi biện giải cho bản thân, cũng hiếm khi mở lòng về mọi thứ. Nhưng bây giờ, những lời cậu nói tựa như một trận sóng triều mãnh liệt, ập về phía Lục Tuần, khiến hắn như chết chìm trong đó, tim phổi đều trướng căng, trướng đến phát đau, mà lại không hề ngộp thở.
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
“Có đôi khi tính tình tôi khó ở, cậu đừng để trong lòng nhé.” Trần Dã lại nói.
“Cậu đối xử rất tốt với tôi mà.” Nói đoạn, Lục Tuần cười khẽ một tiếng, “Cậu cũng đâu có đánh tôi.”
“Chắc chắn tôi không đánh được cậu rồi.” Trần Dã cau mày, không rõ hắn nói cái này để làm gì.
“Đúng vậy, thà đạp chân bàn cũng nhất quyết không đánh tôi.” Lục Tuần nói.
“Moá.” Trần Dã cũng bật cười, cười hai tiếng lại ngừng, tâm lý vẫn chưa thả lỏng được, bèn bảo, “Cậu đánh tôi đi.”
“Không đánh cậu đâu.” Lục Tuần đáp.
“Thôi cứ đánh đi.” Trần Dã nói.
Lục Tuần im lặng một thoáng, sau đó nói, “Cũng được.”
Trần Dã bất giờ mới hoàn toàn yên tâm, “OK.”
“Uống thuốc đi này.”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, là giọng của Sầm Kinh.
Lục Tuần nhận thuốc, cầm cốc nước bên cạnh, ngửa đầu nuốt. Hai người trò chuyện đôi câu vài lời rồi Sầm Kinh liền đi ra ngoài.
Trần Dã lấy làm lạ, nghe tiếng Sầm Kinh đi rồi, cậu lập tức hỏi, “Cậu bị sao vậy?”
“Hơi sốt một tí.” Lục Tuần đáp.
“Sao tự dưng lại sốt?” Trần Dã cuống quýt.
“Không có gì đâu, sốt nhẹ thôi ấy mà.” Lục Tuần không muốn kể nhiều.
Hiện giờ hai người cách xa như vậy, nói ra chỉ tổ làm Trần Dã mất công lo lắng.
“Sốt nhẹ mà mẹ cậu lại bảo cậu uống thuốc?” Trần Dã nhăn mặt hỏi thẳng, “Bao nhiêu độ? Chớ có nói dối tôi.”
Lục Tuần ngập ngừng đáp, “39 độ.”
Trần Dã lặng đi hồi lâu rồi bèn hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Do bận thôi.” Lục Tuần giải thích đơn giản, “Không sao thật mà, lát nữa ngủ một giấc là khỏe.”
Trần Dã bảo, “Cậu ăn uống gì chưa, uống một ít canh nóng sẽ đỡ hơn đấy.”
“Ăn không vô.” Lục Tuần nói.
“Cậu…… Sao cậu lại không ăn cơm?” Lục Tuần nói đến đây làm Trần Dã nhớ tới chuyện hắn bỏ bữa trưa, cậu nhíu mày hỏi, “Tôi không biết là ở trường cậu không ăn trưa.”
Giọng cậu nghe mới ấm ức làm sao, Lục Tuần bật cười, “Xót tôi thì đừng cãi nhau với tôi nhé, tôi mà buồn phiền là dễ ăn uống mất ngon lắm.”
“Có cãi đâu.” Trần Dã nhíu mày khó chịu, “Cậu đánh chết tôi tôi cũng không cãi.”
Hai người lại trò chuyện một hồi, chủ yếu là Trần Dã nói, còn Lục Tuần đang sốt nên tinh thần không tốt lắm, thi thoảng mới đáp một câu, song cả hai đều không nỡ cúp điện thoại.
“Cậu đi ăn chút gì đó đi.” Cuối cùng, Trần Dã nói.
“Cậu đi ngủ sớm đi.” Lục Tuần bảo, “Ngày mai còn phải đi học.”
“Ừ.” Trần Dã quyến luyến gõ gõ mặt sau điện thoại.
“Phải nghiêm túc nghe giảng nhé.” Lục Tuần nhẹ nhàng nói.
“Cậu phải ăn cơm đàng hoàng đó.” Trần Dã nói.
Nói chuyện điện thoại xong thì đã ba giờ, Trần Dã không để điện thoại ra mà cứ thể nắm lấy, đặt ở ngực ngủ thiếp đi.
Hôm sau thức dậy, việc đầu tiên cậu làm sau khi ngồi dậy là gửi tin nhắn thoại cho Lục Tuần, “Bây giờ cậu bao nhiêu độ rồi? Còn sốt không?”
“Ăn sáng thôi.” Bà đẩy cửa bước vào.
Trần Dã xoa xoa tóc, cầm điện thoại đứng dậy.
Bà theo cậu đi ra ngoài, thuận miệng hỏi, “Ai sốt thế?”
“Không ạ ——” Ban đầu Trần Dã không dám nói, ấy thế nhưng trong đầu đột nhiên nhảy ra một Trình Tiến Đông, Trình Tiến Đông đó lại còn hét to lên rằng:
“Nói Lục Tuần buồn bã!”
“Nói mày không ngủ được!”
“Nói mày cảm thấy ánh nắng ngày mai đều hoá thành cát bụi!”
“Là Lục Tuần.” Trần Dã nhìn bà, thấp giọng nói, “Lục Tuần sốt ạ.”
Bà rõ ràng có ngẩn ngơ một thoáng rồi liền nhíu mày, không nói gì mà quay người đi vào bếp.
Trần Dã đứng tại chỗ giây lát rồi bèn theo vào bếp, bưng cháo bà nấu xong ra ngoài.
Cậu vốn cũng chẳng trông mong chiêu trò này của Trình Tiến Đông thực sự có thể khiến bà xiêu lòng, nhưng khi hy vọng bị dập tắt vẫn khiến người ta cảm giác thật mất mát.
Trần Dã cúi đầu múc cháo, nghĩ bụng lát nữa phải hỏi Lục Tuần đã ăn gì hay chưa.
Bà nội liếc cậu mấy lần, thấy cháo trong bát cậu sắp hết rồi, cuối cùng cầm lòng không đặng mà hỏi, “Tại sao lại sốt?”
“Dạ?” Trần Dã cầm bát ngớ ra.
“Dạ cái gì mà dạ?” Bà bực mình nhìn cậu chằm chằm, “Nói đi.”
Trần Dã buông bát, thấp giọng kể lại chuyện của ông ngoại Lục Tuần cho bà nghe.
“Sao lại thế, vậy bây giờ ông ấy không việc gì chứ?” Bà nghe xong thì khá bối rối.
“Lục Tuần nói tạm thời đã ổn định rồi.” Nói đoạn, sắc mặt cậu cũng trở nên khó coi, “Nhưng bệnh này…… không chữa được ạ.”
Bà khều khều cháo trong bát, cúi đầu thở dài khe khẽ, lại hỏi, “Tiểu Lục…… Giờ nó bao nhiêu độ rồi?”
“Con không biết.” Trần Dã nhíu mày, “Hôm qua là 39 độ, không biết giờ đã hạ sốt chưa.”
Bà lặng đi.
Hai người ăn sáng xong, bà bèn thu dọn bàn ăn, Trần Dã thì đi sửa soạn cặp sách.
Phút cuối, Trần Dã xách cặp chuẩn bị ra khỏi cửa thì lại bị bà ngăn lại.
“Sao rồi?” Bà kéo cậu lại, gặng hỏi.
“Gì cơ ạ?” Trần Dã không nghe rõ, xỏ giày xong bèn quay đầu lại hỏi.
“Bên đó sao rồi?” Bà có vẻ hơi sốt sắng, vỗ nhẹ một cái lên cánh tay cậu.
Trần Dã lấy điện thoại ra xem, Lục Tuần vẫn chưa trả lời, chắc là đang có việc, hơn nữa hai bên cũng chênh lệch múi giờ nữa, có khi hắn đang ngủ cũng nên.
“Cậu ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn.” Cậu bảo.
“Con gọi điện hỏi đi.” Bà sốt ruột lắm rồi nên không quan tâm cái khác nữa, “Ở nước ngoài xa xôi, có mỗi mẹ nó với một đứa trẻ con như nó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao!”
Bà vừa dứt lời, chiếc điện thoại trong tay Trần Dã rung lên. Là Lục Tuần gọi tới, chắc là đã thấy tin nhắn cậu gửi.
Thấy cậu ngơ ra, bà bèn thúc giục, “Nhận đi.”
Trần Dã nhận cuộc gọi, đặt điện thoại lên tai.
“Vừa nãy tôi đang mớm thuốc cho ông ngoại nên không cầm điện thoại.” Giọng của Lục Tuần truyền tới, “Tôi uống thuốc xong thì không sao nữa rồi, đừng lo lắng.”
“Hôm nay ông ngoại thế nào rồi?” Trần Dã hỏi.
“Hôm nay đã khá hơn nhiều.” Lục Tuần trả lời.
“Mở loa ngoài đi.” Bà chẳng nghe thấy gì, bèn thì thầm.
Trần Dã bật loa ngoài, bà liền sáp lại gần.
Trần Dã suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Cậu ăn gì chưa?”
“Ăn rồi, bây giờ cậu……” Lục Tuần áng chừng thời gian, “Sắp phải đi học nhỉ.”
“Còn sớm mà.” Trần Dã nói, “Hôm nay tôi dậy sớm.”
Thấy cả hai mãi không nói tới trọng điểm, bà nội lại khó xen lời vào được nên chỉ có thể lấy một hộp thuốc dưới hộc bàn ra, đổ lên mặt bàn.
Trần Dã liếc nhìn bà, nghĩ thầm hôm nay đánh liều một phen, nếu mà thất bại thì cậu sẽ chém Trình Tiến Đông.
Thế là Trần Dã bèn thân thiết hỏi qua điện thoại, “Cậu…… Cậu đã uống thuốc chưa?”
Lục Tuần nghe giọng Trần Dã thì đơ ra mấy giây.
Trần Dã nghĩ bụng thôi toi rồi.
“Tôi chưa…… uống?” Lục Tuần ngập ngừng trả lời.
Tiểu Lục không hổ là học bá!
Trần Dã lẳng lặng siết chặt nắm tay, cất tiếng hỏi, “Sao không uống thuốc?”
“Không muốn uống.” Dứt lời, Lục Tuần lại ho khan mấy tiếng, nghe đến là suy yếu.
“Hay là muốn ăn?” Trần Dã giả bộ xót ruột.
“Tôi…… ăn không trôi.” Lục Tuần có vẻ lại đoán được gì đó rồi nên tiếp tục diễn kịch.
Có mỗi việc ăn với uống mà hai người này cứ đẩy qua đẩy lại, làm bà nội đứng bên cạnh nhịn hết nổi.
“Không muốn uống thuốc là sao! Ăn không trôi là sao! Bị ốm thì phải uống thuốc chứ!”
“Con không uống thuốc thì làm sao khỏi ốm được! Bộ còn bé bỏng lắm hả!”
Một tràng trách móc của bà làm Lục Tuần ở đầu dây bên kia đứng hình mất hai giây, sau đó mới cất giọng nặng nề, “Dạ.”
“Uống thuốc ngay bây giờ luôn đi!” Bà lại nạt.
Đầu dây bên kia lập tức truyền tới tiếng uống nước, sau một lát, Lục Tuần nói, “Con uống rồi bà ơi.”
Bà thẫn thờ quay đầu đi, viền mắt đỏ hoe.