Đối với Trần Dã mà nói, “Yêu” là cái từ có phần sến súa, lớn đến bằng này mà cậu chưa bao giờ dùng cái từ ấy.
Dùng mật mã để bày tỏ là ý tưởng nảy ra nhất thời của cậu, nhưng Lục Tuần đáp lại càng khiến cậu bất ngờ hơn.
Ngực như bị một cú đấm dữ dội nện trúng, vừa trướng vừa tê.
“Cậu……” Trần Dã ngây ngẩn nhìn Lục Tuần, “Cậu hiểu được ư?”
“Ừ, trước đây tôi từng thấy một lần rồi.” Lục Tuần nói.
“Quên mất cậu là học bá.” Trần Dã khịt mũi.
“Cậu……” Lục Tuần ngắm nhìn gương mặt cậu một thoáng rồi bỗng đưa tay sờ lên, “Muốn khóc sao?”
“Khóc cái éo.” Trần Dã thẹn thùng, “Tại mũi tôi hơi ngứa thôi, bị gió thổi mà.”
“Ừ.” Lục Tuần cười gật đầu phụ họa, “Tại gió thổi.”
Trần Dã nguýt hắn rồi thở dài, “Cũng không phải, mà là, tại cậu đột ngột quá đó.”
“Trần Dã à, rốt cuộc ai trong hai ta mới là người đột ngột hơn?” Lục Tuần đáp.
Trần Dã và hắn nhìn nhau suốt một phút, sau đó cậu nở nụ cười bất đắc dĩ, “Tôi không giỏi khống chế cảm xúc như cậu.”
“Đâu có.” Lục Tuần cũng cười, lại nhẹ nhàng vặn dây cót hộp nhạc một vòng nữa, “Lúc cậu đưa chiếc hộp nhạc này ra, tôi cũng suýt khóc đấy.”
“Tết nhất rồi.” Trần Dã giơ tay vỗ vai hắn, “Đừng ai khóc hết.”
Cậu nói xong, cả hai lại cười, cười một phút đồng hồ mới ngừng.
“Trần Dã à, hôm nay là ngày vui nhất của tôi dạo gần đây.” Lục Tuần nghiêm túc nói.
“Vui vẻ là tốt rồi.” Nói đoạn, Trần Dã thấy hắn lại vặn một vòng nữa, bèn bảo, “Haiz, Tiểu Lục ơi, thực ra tôi đã định tặng cậu một cái nồi đấy.”
“Dù tặng nồi thì tôi cũng vui.” Lục Tuần nói.
“Đúng đó, tôi cũng thấy nồi rất ok mà.” Trần Dã không ngờ Lục Tuần lại tán đồng ý tưởng tặng nồi, “Được rồi, thế sang năm tôi sẽ tặng cậu một cái nồi.”
Đối với cậu mà nói, làm nồi dễ hơn làm mấy món nhỏ nhỏ này.
“Ừ, sang năm tặng cho tôi đi.” Lục Tuần rất chi vui lòng.
Chờ nhạc tắt dần, Lục Tuần bèn đặt hộp nhạc lên bàn học của mình, sát cạnh khung ảnh gia đình.
“Vốn dĩ tôi định……” Hắn đi tới bên giường, cầm lấy một chiếc hộp để cạnh gối đầu, “Bao giờ về gặp cậu thì sẽ đưa cho cậu.”
“Thứ gì vậy?” Trần Dã cười hào hứng, “Quà cho tôi sao? “
“Phải.” Lục Tuần đưa hộp quà đến trước mặt cậu, “Mà không so được món quà khiến tôi suýt khóc của cậu.”
“Chuẩn.” Trần Dã đắc ý, “Tôi phải nghĩ nát cả óc mà.”
Chiếc hộp trên tay Lục Tuần thuần một màu trắng, hoa văn trên bề mặt còn rất tinh tế, nhìn trang trọng hơn cái hộp giấy nhỏ cậu dùng để đựng quà nhiều.
Trần Dã mở ra, nhìn thoáng qua đồ vật bên trong rồi nở nụ cười, “Đồng hồ đeo tay à?”
Mặt đồng hồ không phải hình tròn thường thấy mà là hình chữ nhật, lớn hơn kiểu dáng trên thị trường một chút, dây đeo có màu đen lì.
“Ừ, có hai màu đen trắng.” Lục Tuần lấy ra đeo cho cậu, “Tôi chọn màu đen.”
“Được đó, tôi thích màu đen.” Trần Dã ngắm nghía chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, cảm thấy ngầu ơi là ngầu.
Lục Tuần vươn tay đến mặt sườn đồng hồ, ấn nút khởi động.
Màn hình đồng hồ từ từ sáng lên, xuất hiện trong mắt hai người không phải thời gian mà là một hình trái tim nhảy nhót, tiếp đó hình trái tim lại biến thành một đường thẳng, bắt đầu dao động lên xuống.
“Đây là cái gì?” Trần Dã hoang mang, “Điện tâm đồ hả?”
“Chiếc đồng hồ này được chế tạo ra bởi viện nghiên cứu của vị bác sĩ khám chữa cho ông ngoại tôi, họ không bán ra bên ngoài đâu.” Lục Tuần giải thích, “Nó có thể theo dõi nhịp tim và lượng oxy trong máu theo thời gian thực.
Ngoài những điều cơ bản nhất đó ra, nó còn có chức năng cảnh báo bệnh tim và có độ chính xác cao hơn nhiều so với các loại đồng hồ dự báo khác.”
“Người già có thể dùng được không, phải mua cho bà nội một cái mới được.” Trần Dã lập tức nói.
“Viện nghiên cứu làm ra loại đồng hồ này là cho người già mà.” Lục Tuần nói.
“Ồ, vậy sau này mua cho bà……” Đang nói nửa chừng, Trần Dã bỗng trợn tròn mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi, “Lục Tuần?”
“Ơi.” Lục Tuần đáp.
“Năm mới cậu tặng tôi một cái đồng hồ người già sao?” Trần Dã nghiến răng nghiến lợi lườm hắn.
Lục Tuần cười gập cả người.
“Cười cái con khỉ, tôi không muốn đồng hồ người già.” Trần Dã nổi quạu, bỗng dưng cảm thấy chiếc đồng hồ trên tay không còn cool ngầu nữa, “Cậu còn chưa trả vở bài tập tiếng Anh cho tôi đâu.”
“Cái tôi lấy không giống thế, tôi đặt bọn họ làm một hệ thống riêng.” Lục Tuần cười, “Nó khác với loại đồng hồ người già họ bán.”
“Khác chỗ nào?” Trần Dã bán tín bán nghi, lại cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.
“Tôi đặt bọn họ làm hai chiếc.” Lục Tuần nói.
“Hai chiếc?” Trần Dã ngạc nhiên.
Lục Tuần lại lấy ra một chiếc đồng hồ nữa trong tầng hộp kế tiếp, chiếc này là màu trắng, song vừa nhìn là biết ngay nó là một cặp với chiếc màu đen Trần Dã đeo.
“Rốt cuộc cậu tặng quà cho tôi hay là mượn cớ tặng quà cho tôi để tặng quà cho chính mình vậy?” Trần Dã chép miệng.
“Ở chỗ này của tôi là nhịp tim đập của cậu.” Lục Tuần nhấn nút khởi động đồng hồ đeo tay.
“Hả?” Trần Dã nhích tới.
“Tôi có thể thu được nhịp tim đập của cậu.” Màn hình đồng hồ của Lục Tuần sáng lên.
Quả thế, điện tâm đồ của Trần Dã được đồng bộ trên đồng hồ đeo tay của Lục Tuần.
“Còn cái của tôi thì sao?” Trần Dã bắt đầu thấy hứng thú, “Có thể thu được nhịp tim đập của cậu không?”
“Không được.” Lục Tuần nói.
“Cái gì?” Trần Dã ngớ ra.
“Cậu có thể gửi định vị.” Lục Tuần chỉ vào nút nấm ở mặt sườn đồng hồ, “Nút này là gửi định vị.”
“Gửi cho ai?” Trần Dã hỏi.
“Gửi cho tôi.” Lục Tuần trả lời.
“Cậu còn gọi điện được nữa” Lục Tuần nói tiếp, lại chỉ vào nút gọi ở bên cạnh.
“Gọi cho ai?” Trần Dã hỏi.
“Chỉ có thể gọi cho tôi thôi.” Lục Tuần cười híp mắt.
“Vãi, đây mà là đồng hồ hả? Sao tôi cảm giác như cậu tặng tôi dây xích chó thế nhỉ.” Trần Dã nhìn chòng chọc chiếc đồng hồ trên tay, “Cậu huấn luyện chó đấy à?“
Lục Tuần cười cười nhìn vẻ mặt cậu, nghĩ đến một từ, “Cái này gọi là cảm hóa.”
“Tức là sao?” Trần Dã sờ mặt đồng hồ.
“Trong cuốn Hoàng Tử Bé có nói,” Lục Tuần nhìn Trần Dã, nhẹ nhàng giải thích, “Cảm hóa chính là tạo ra quan hệ, đối với chúng ta mà nói, chúng ta vốn dĩ là người xa lạ, không hề có liên hệ với nhau.”
“Nhưng nếu như tôi cảm hoá cậu, vậy từ giờ chúng ta sẽ cần có nhau.
Đối với tôi cậu là duy nhất trên đời, đối với cậu tôi cũng là duy nhất trên đời.”
“Nghe chả hiểu.” Trần Dã nhíu mày, sau đó lại hờ hững xua tay, “Mà tôi cũng chẳng quan tâm, cảm hóa thì cảm hóa, miễn người cảm hoá là cậu thì được.”
“Ừ.” Lục Tuần vuốt v e cổ cậu.
“Hiện tại đã bắt đầu cảm hoá chưa?” Trần Dã hỏi hắn.
Chúng ta đã cảm hoá nhau từ lâu rất lâu rồi.
Lục Tuần cúi đầu hôn một cái lên khoé môi Trần Dã, rồi hai người tiếp tục trao nhau một nụ hôn ngắn ngủi mà thân mật.
Trần Dã li3m môi, vẫn không quên hỏi, “Muốn tôi bắt chước chó sủa không?”
“Không phải huấn luyện mà ——” Lục Tuần bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, “Đi tắm thôi.”
Trần Dã cũng chẳng lăn tăn nhiều, tắm rửa xong cậu lại nằm lên giường, nằm trong vòng tay ôm ấm áp của Lục Tuần.
Cậu mới sờ s0ạng bụng Lục Tuần một tí mà mí mắt đã chịu hết nổi, đầu cứ thế ngả ra chiếc gối mềm mại, hôn mê bất tỉnh luôn.
Song vì nhớ kỹ sáng sớm phải trở về nên ngủ chưa được bao lâu cậu đã thức giấc.
Trần Dã nghiêng đầu nhìn xung quanh, vén chăn ngồi dậy, Lục Tuần đã thức dậy rồi, mà hắn dậy từ lúc nào, cậu lại chẳng có ấn tượng.
“Dậy rồi à?” Lục Tuần đẩy cửa phòng ra tiến vào, “Tôi đang định gọi cậu dậy.”
Trần Dã nhìn Lục Tuần đã ăn mặc chỉnh tề, “Cậu dậy từ lúc nào thế?”
Lục Tuần cười với cậu, trông có vẻ tâm trạng đang rất tốt, “Mới dậy không lâu.”
Trần Dã cúi đầu liếc nhìn đồng hồ chó của mình, “Giờ mới có năm giờ rưỡi mà.”
“Ông ngoại tôi dậy rồi, buổi sáng ông phải uống thuốc, dạo này ông không chịu uống thuốc người khác mớm.” Lục Tuần cầm quần áo tới cho Trần Dã, đặt ở mép giường, “Cậu nói phải đi trước 7h sáng mà nhỉ, giờ dậy là vừa kịp ăn sáng đấy.”
“Bánh bao thịt bò hả?” Trần Dã nói.
“Làm xong hết rồi.” Lục Tuầnđáp.
Trần Dã đánh răng rửa mặt xong bèn xuống lầu, ông cụ đã ngồi vào bàn ăn rồi, dì Lưu đang đút cháo cho ông.
“Để con làm cho.” Lục Tuần nhận thìa cháo từ tay dì Lưu.
Gương mặt ông cụ không thể hiện biểu cảm gì, ông chỉ nhìn Lục Tuần một thoáng, sau đó há miệng, bắt đầu yên lặng ăn từng thìa cháo.
Tuy nhiên khi ăn gần xong, ông lại tỏ ra khó chịu, Lục Tuần phải dỗ một lúc ông mới chịu ăn tiếp.
Nhìn hắn nói chuyện nhỏ nhẹ với ông, chẳng hiểu sao sống mũi Trần Dã lại cay cay.
Ông ngoại và bà ngoại có lẽ là người quan trọng nhất đối với Lục Tuần, giống như bà nội đối với cậu vậy, cậu không tưởng tượng nổi nếu như có ngày bà nội quên mất cậu thì cậu sẽ ra sao nữa.
“Ông ngoại ơi, lát nữa con ra ngoài một chuyến, buổi trưa con sẽ về.” Lục Tuần xoa xoa khóe miệng ông cụ.
“Ừ.” Ông cụ gật đầu, cất giọng trúc trắc, “Ra ngoài…… chú ý an…… chú ý an…… toàn.”
Trần Dã buông chiếc bánh bao ăn dở xuống, nhìn về phía Lục Tuần, nói nhỏ, “Tôi tự về được mà”
“Đi chung đi, vốn dĩ tôi cũng định sẽ đi hôm nay.” Lục Tuần nhìn ông ngoại đã được dì Lưu đẩy đến trước ti vi, “Sang chúc Tết bà xong tôi sẽ về.”
“Tôi chỉ mang một cái mũ bảo hiểm thôi.” Trần Dã lại ăn tiếp.
“Cậu còn định lái xe về à?” Lục Tuần nhíu mày, “Hôm qua đang ngủ cậu còn than lạnh đấy, cậu quên rồi hả?”
“Tào lao, đời nào có chuyện tôi than lạnh được, ông đây ——” Trần Dã đang khoác lác nhưng nhìn ánh mắt Lục Tuần, giọng càng lúc càng lí nhí, cuối cùng đành tặc lưỡi, “Thế tôi tính sao với cái xe máy đây?“
“Xe máy cứ để đây, mấy bữa nữa tôi lái về cho.” Lục Tuần nói.
Tài xế nhận được tin nhắn liền tới đón bọn họ, khi đến khu vực nội thành thì mới bảy giờ, về cổng tiểu khu là vừa kịp lúc, bảy giờ rưỡi.
Bà nội vừa nấu bữa sáng xong, đang đợi lát nữa gọi cậu thức dậy.
“Tôi vào trước, cậu đợi một lát nữa hẵng vào.” Trần Dã xuống xe, ôm rịt quần áo trên người.
“Lạnh hả?” Lục Tuần nghiêng người che chắn cho cậu.
“Không lạnh.” Trần Dã lập tức đứng thẳng.
Lục Tuần nắm cằm cậu, cúi đầu hôn một cái lên môi cậu, hôn xong bèn nêu cảm nhận: “Môi cứng quá đi.”
Trần Dã li3m môi một cái, cũng nêu cảm nhận: “ĐM.”
Ăn Tết xong, tình trạng của ông ngoại Lục Tuần cũng khá hơn một chút, tuy thi thoảng vẫn đãng trí không nhớ rõ người khác, nhưng bệnh tình không chuyển biến xấu đi.
Trần Dã đã tra cứu kha khá tư liệu về căn bệnh này, càng tìm hiểu kỹ lại càng thấy bất đắc dĩ.
Bệnh Alzheimer không có cách chữa khỏi mà chỉ có thể trì hoãn.
Ngày quay trở lại trường, thời tiết đã ấm áp hơn không ít.
Mặt trời treo cao trên không trung, phủ xuống một màn hơi ấm mỏng manh.
Đám đông lại lần nữa ùa vào trường học, cho dù thi cuối kỳ có tốt hay không, lúc này vẻ mặt ai nấy đều hết sức vui vẻ.
“Bảng chia lớp của lớp 1 với lớp 2 có rồi đấy.” Trình Tiến Đông nhón chân chen ra khỏi đám đông, “Dán cao quá, hai đứa mày tự đi xem đi.”
Điện thoại của Trần Dã rung lên, cậu bèn lấy ra xem thử.
—— Đến gặp tôi báo cáo, Tưởng Kiến Quân.
Trần Dã không biết Tưởng điên lấy đâu ra số điện thoại của mình, cậu hoàn toàn chẳng muốn đoái hoài đến, đang định tắt máy rồi nhét vào túi thì một tin nhắn nữa lại hiện ra.
—— Tôi biết em mang điện thoại, đừng có giả vờ không nhìn thấy.
“Đi đi.” Lục Tuần nói, “Chắc thầy muốn nói về chuyện điểm thi đấy.”
“Ừ.” Trần Dã đưa cặp sách trên tay cho hắn, “Vậy hai người xem xong thì lên trước đi nhé.”
Văn phòng của chủ nhiệm giáo dục ở lầu bốn đang mở rộng cửa.
Trần Dã vừa toan nhấc chân bước vào nhưng rồi lại nghĩ tới gì đó, bèn giơ tay gõ hai tiếng lên cửa rồi mới đi vào trong.
Trong văn phòng, Tưởng Kiến Quân đang ngồi trên bàn sửa soạn tài liệu.
Thầy lẳng lặng ngẩng lên nhìn Trần Dã tiến vào, rồi chỉ vào ghế cho khách: “Ngồi đi.”
Trần Dã nhìn cái ghế: “Em không ngồi đâu ạ, có việc gì thầy cứ nói đi.”
“Em…… Thôi, thích ngồi hay không thì tuỳ.” Tưởng Kiến Quân cũng đứng dậy, lấy một bảng điểm cá nhân từ trong tập tài liệu ra rồi đặt lên bàn.
“Tôi tìm em có một việc.
Hẳn em cũng biết tổng điểm của mình lần này đã đủ để vào lớp 1, nhưng em học lệch hai môn tiếng Anh và ngữ văn rất nghiêm trọng, đặc biệt là tiếng Anh.”
Trần Dã biết lần này mình đạt được thành tích như vậy là nhờ vào may mắn, còn trình độ thực tế của cậu ra sao thì tự cậu biết rõ.
“Vốn dĩ tôi kiến nghị cho em vào lớp 2 để thử nghiệm trước, vì chuyện này mà tôi và các thầy cô trong khối đã mở một cuộc họp nhỏ, kết quả cuối cùng là, em đã tự thi vào được bằng chính thực lực của mình thì các thầy cô cũng sẽ ghi nhận thành quả ấy.”
“Tôi tìm gặp em là vì muốn nhắc nhở em, em phải biết rằng, khi sang lớp 1, điểm Anh và điểm văn của em rất có thể sẽ không theo kịp tiến độ, em phải chuẩn bị cho tốt.” Tưởng Kiến Quân nói.
“Em biết ạ.” Trần Dã nhìn thành tích vừa đạt tiêu chuẩn trên phiếu điểm, “Em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Tưởng Kiến Quân nhìn Trần Dã, hé môi toan nói gì đó song cuối cùng vẫn chẳng lên tiếng.
Thầy không biết nguyên nhân Trần Dã đột nhiên cố gắng phấn đấu là do đâu, cho dù là vì ai, vì người khác hay vì chính mình, thì cách thức bám đuổi như vậy…… sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Giống như khi người ta gắng sức chạy thục mạng, chỉ một hòn đá nhỏ xuất hiện trên đường thôi cũng có thể khiến họ té ngã.
Chạy càng nhanh thì té càng đau.
Điểm tiếng Anh của Trần Dã cũng không dễ cải thiện.
Tuy nhiên thành tích là việc của riêng bản thân mình, người khác có nói nhiều nói nữa thì cũng đều vô ích.
Những đứa cứng đầu nên vấp ngã thì sẽ vấp ngã thôi.
Ngã không đáng sợ, chỉ sợ ngã xong không vực dậy được.
“Vẻ mặt thầy là như nào kia……” Trần Dã vừa nhìn thầy với vẻ chê bai, vừa chà xát da gà da vịt nổi trên cánh tay, “Thôi thầy cứ lườm em đi được không?”
“Em ——” Tưởng Kiến Quân lập tức lườm cậu, bất đắc dĩ xua tay, “Đi đi, đi báo tin đi.
Mà chúc mừng em nhé, chào mừng em đến lớp 11-1.”
“Cảm ơn thầy Tưởng.” Trần Dã quay người chuẩn bị rời đi.
“À đúng rồi, làm lớp phó môn lý cho tôi đi.” Tưởng Kiến Quân nói.
“Sao cơ?” Trần Dã kinh ngạc.
“Lớp phó vật lý cũ của tôi chuyển trường rồi.” Tưởng Kiến Quân giải thích, “Em làm đi.”
“Không đâu ạ.” Trần Dã rất dứt khoát.
“Bình thường chỉ cần thu và phát bài tập thôi, không có gì nhiều đâu.” Tưởng Kiến Quân bảo.
“Không phải.” Trần Dã đáp.
“Đưa điện thoại đây tôi xem.” Tưởng Kiến Quân tự dưng nói.
“Sao vậy ạ?” Trần Dã đưa điện thoại di động qua.
Tưởng Kiến Quân cầm lấy điện thoại, bỗng nhiên cau mày nạt: “Ai cho em mang điện thoại đến trường! Không biết nhà trường quy định cấm mang điện thoại vào trong trường hả? Tịch thu! “
“Em —— VL?” Trần Dã nhìn thầy chằm chằm.
Tưởng Kiến Quân đằng hắng một tiếng, nói: “Thế làm lớp phó vật lý nhé?”
“Đương nhiên, tôi tôn trọng ý kiến của học sinh.”
“Em có muốn làm hay không đều được.”
“Tôi rất dân chủ.”
“……”
Tác giả có lời muốn nói:
“Nếu như cậu cảm hoá tôi, vậy từ giờ chúng ta sẽ cần có nhau.
Đối với tôi cậu là nhất trên đời, đối với cậu tôi cũng là duy nhất trên đời.” —— Antoine de Saint-Exupéry《Hoàng tử bé》.