*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Dã cúp điện thoại, quay đầu thấy Lục Tuần đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy?” Trần Dã nhíu mày.
“Không có gì.” Lục Tuần đáp.
“Vẻ mặt cậu kiểu gì đấy hả?” Trần Dã khó chịu.
Lục Tuần cười cười: “Cậu nóng nảy ghê nhỉ.”
“Cậu thì cười ngứa đòn quá đấy.” Trần Dã nói.
Lục Tuần cười càng tươi hơn.
Trần Dã chửi thề quay đầu đi, cậu sợ mình không khống chế được mà thụi cho tên này một cú.
Cậu không hề nóng nảy, theo lời bà nói thì là vậy. Chỉ là nóng tính như kiểu cún con thôi, đụng cái là nhảy lên, nhưng quên cũng rất nhanh. Từ nhỏ đã vậy rồi, tựa như một cơn mưa, ào ào trút xuống, rồi lại ào ào vơi đi.
Trần Dã nhịn nửa phút mà cơn mưa ào ào này vẫn chưa đi qua, thậm chí còn càng lúc càng nặng hạt.
Cậu quy kết là do tên này thật sự quá thiếu đánh.
“Ê, có người tới không? Giờ là mấy giờ rồi, đám bọn tao còn chờ để đi ăn khuya đây.” Đầu đinh gọi với sang từ bên kia đường, “Chờ đói hết cả bụng rồi! Bọn mày nhanh con mẹ nó lên!” “
Trần Dã nhíu mày quay đầu đáp: “Bố mày lắm anh em, mày có giỏi thì tí nữa đừng có kêu cha gọi mẹ.”
“…..Đệt mẹ thế chúng mày nhanh lên…..” Đầu đinh bị nói cho cứng họng, vốn dĩ gã cũng chẳng tự tin đấu được với Trần Dã.
Cái danh đại ca trường I không có gì đáng sợ, nhưng hai chữ Trần Dã này lại khiến người ta nao núng.
Tin đồn về Trần Dã ở trường XIV bọn chúng vẫn chưa từng hết nóng.
Không đợi đầu đinh gọi lần nữa để tìm lại khí thế, tiếng còi cảnh sát ò e ò e đã vang lên cách đó không xa.
Đám đầu đinh giật mình, gã quay đầu nhìn về phía Trần Dã, Trần Dã bình tĩnh đối diện với gã.
Trần Dã nghe âm thanh, phán đoán xe đã đến đầu con phố này rồi.
Hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, có thể thấy cảnh sát hết sức coi trọng vụ viêc 50 người tụ tập mang vũ khí này.
“Mẹ kiếp mày……” Đầu đinh mãi mới phản ứng kịp, gã điên tiết trợn trừng hai mắt: “Mày báo cảnh sát? Đjt mẹ mày báo cảnh sát?”
“Tôi đếm một hai ba……” Trần Dã cau mày.
“Thôi khỏi đếm.” Lục Tuần lạnh lùng đề nghị.
“Bố tiên sư! Đánh cho tao!” Đầu đinh thở hổn hển, rống lên hô hào đồng bọn xông tới.
“Cũng được thôi.” Trần Dã quay đầu bỏ chạy.
Lục Tuần bám sát theo sau.
“Đứng lại!” Đầu đinh vừa chạy trốn vừa đuổi theo, “Trần Dã đjt mẹ mày thằng khốn nhát cáy! Đứng lại cho bố mày! Đjt mẹ mày con chó!”
Trần Dã đang chạy nhưng nghe câu chửi kia thì đột nhiên dừng lại. Đầu đinh cũng muốn dừng theo nhưng lại dừng không được.
Trần Dã thúc cùi chỏ vào thẳng ngực gã rồi đánh tới.
Đầu đinh ho khan, quỳ sụp xuống đất, Trần Dã lại bồi thêm một đạp vào lưng gã.
Lục Tuần nghe động tĩnh bèn quay đầu nhìn, đầu đinh đã nằm sõng soài trên mặt đất.
Lũ đàn em phía sau đầu đinh xông tới, Lục Tuần cởi áo khoác, ném mạnh về đằng sau.
Một tràng tiếng hét thất thanh vang lên.
“Đi.” Lục Tuần thấp giọng bảo.
Trần Dã lại cho đầu đinh một cú bạt tai, cậu còn định đánh tiếp nhưng cánh tay đột nhiên bị túm chặt, liền ngẩng đầu nhìn lên.
“Cảnh sát tới rồi.” Lục Tuần nói.
“Ặc! Mẹ mày thằng chó!” Đầu đinh cuối cùng cũng ngừng ho khù khụ, gã đứng lên, giành lấy cây gậy trong tay tên nào đó.
Cây gậy vẽ ra một đường cung bán nguyệt giữa không trung.
“Bỏ vũ khí xuống!” Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Cây gậy khựng lại giữa chừng.
Trần Dã thở hổn hển ngoái đầu nhìn, có mấy cảnh sát lao ra từ xe cảnh sát.
“Bỏ gậy xuống! Cảnh cáo lần nữa, bỏ vũ khí xuống!” Cảnh sát cầm côn sáp tới gần với vẻ phòng bị.
“Ông không nhìn thấy à! Là nó đánh tôi cơ mà!” Đầu đinh kêu la.
“Cảnh cáo lần hai, bỏ vũ khí xuống!” Cảnh sát lặp lại.
“Ông bắt nó đi chứ!” Đầu đinh giận dữ hét.
“Cảnh cáo lần thứ ba!”
Đầu đinh ném gậy đi, tức phát khóc.
Một tốp gần 60 người, toàn bộ đều bị giải về đồn.
Sự việc hết sức đơn giản, bên ngoài quán net cũng có camera.
Trần Dã và Lục Tuần viết một bản tường trình rồi xong việc.
Năm mươi mấy đưa kia bởi vì đa phần là vị thành niên nên bị giữ lại đồn cảnh sát, chờ phụ huynh đến.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Trần Dã nhìn thời gian trên điện thoại.
Hơn hai giờ sáng rồi.
Trần Dã kéo mũ trùm sau đầu lên, miệng cắn dây mũ, ngoảnh đầu nhìn cái vị họ Lục đang đứng ở đồn cảnh sát cúi đầu bấm điện thoại.
Nhiệt độ buổi tối hạ thấp, không còn oi bức như ban ngày, gió đêm thổi qua lành lạnh.
Trần Dã run lên lập cập, quay đầu về hướng cũ. Cậu thuộc đoạn đường này, tay đút trong túi, đi về hướng bên trái.
Bên kia có một cửa hàng tiện lợi 24h, chắc là vẫn mở cửa.
Kéo cửa kính ra, chuông trên cửa kêu một tiếng “Ding”.
“Chào buổi tối, anh muốn ăn gì ạ?” Giọng nữ lanh lảnh truyền tới từ phía sau quầy thu ngân.
Ban đầu Trần Dã định mua chai nước uống thôi, song mùi Oden trong cửa hàng khiến dạ dày cậu quặn lại.
(Món Oden của Nhật Bản thì chắc nhiều bạn biết rồi.)
Cậu đột nhiên đói không chịu nổi.
Trần Dã bấy giờ mới nhớ mình chưa ăn cơm tối, ở quán net ăn nửa cái banh bao thì suýt bị chết nghẹn.
Trần Dã lên tiếng: “Ode ——”
“Thật xin lỗi, chúng tôi vừa mới hết Oden rồi ạ.” Tốc độ nói của cô nàng rất nhanh, “Có mì và cơm ăn liền đấy ạ, kệ hàng thứ hai đi thẳng phía trước rẽ trái.”
Mì ăn liền, mì ăn liền, mì ăn liền……
Thịt bò siêu cay, thịt bò ướp tiêu, thịt bò cay thơm, thịt bò chua cay……
Trần Dã lướt tay qua mấy loại mì thịt bò, dừng ở cốc mì Danzai cuối cùng trên kệ.
(Mì Danzai là một món mì xuất xứ từ Đài Nam, Đài Loan.)
Bỗng một bàn tay lướt qua trước mắt cậu, toan đoạt mất mì Danzai của cậu!
Trần Dã nhanh tay giữ lấy Danzai, khó chịu nói: “Mù à? “
“Xin lỗi.” Cái tay kia dời sang kệ bên cạnh, cầm lấy một cốc mì bò kho tàu.
Nghe giọng ấy, Trần Dã sửng sốt quay đầu lại.
Người đứng bên cạnh cao hơn cậu, vì quá gần, lại đứng dưới ánh đèn trắng xoá trong cửa hàng tiện lợi, cho nên cậu hắn chỉ nhìn thấy một đoạn mũi thẳng tắp và cái miệng hé ra ——
“Trần Dã?” Lục Tuần gọi.
Trần Dã hơi lùi lại, nhìn thấy rõ mặt hắn, cậu nhíu mày hỏi: “Cậu đi theo tôi à?”
“Cậu nhìn đi.” Lục Tuần chỉ ra bên ngoài.
“Nhìn cái gì?” Trần Dã khó hiểu ngó ra ngoài qua lớp kính ở cửa hàng tiện lợi.
“Quanh đây chỉ có mỗi hàng này còn mở cửa thôi.” Lục Tuần cầm mì đi khỏi.
Trần Dã: “……”
Đồ thần kinh.
Trần Dã nguýt hắn, cầm lấy một chai nước, cũng cùng đi tính tiền.
“Con nhà giàu mà cũng ăn mì ăn liền à?” Trần Dã dòm hai cốc mì mà hắn cầm trên tay.
Lục Tuần liếc cậu, nghiêng đầu đáp: “Con nhà giàu ăn tận hai cốc, còn mời cậu một cốc nữa.”
“Thanh toán chung.” Lục Tuần bảo với cô nàng thu ngân.
Trần Dã: “…….”
“Không cần.” Trần Dã từ chối bàn tay đưa tới của cô gái.
Thanh toán xong, hai người ngồi xuống chiếc bàn dài trong cửa hàng, có tổng cộng bốn chỗ, mỗi người ngồi một đầu.
Cô gái bưng cốc mì đã pha nước nóng tới, phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Cảm phiền anh đợi 5 phút nhé.” Cô đặt cốc mì của Lục Tuần xuống
“Cám ơn.” Lục Tuần đáp.
“Xin anh đợi 10 phút, chưa đến giờ là không ăn được đâu.” Cô gái đặt một chiếc đồng hồ báo giờ xuống bên cạnh Trần Dã.
“Ừm, không vội.” Trần Dã nói.
“Ọt ọttt ——”
Trần Dã cúi đầu nhìn bụng mình.
“Ọt ọttt ——”
Trần Dã lại nhìn sang bụng Lục Tuần.
“Ọt ọttt ——”
“Ọt ọttt ——”
Bụng hai người bắt đầu réo ọt ọt như đang đấu đá phân cao thấp.
Trần Dã tặc lưỡi.
Cậu đoán tên này cũng chưa ăn tối, tối nay hai người đánh lôi đài một hồi, xem như đều tiêu hao thể lực.
Trong quán nét lại bị phá rối náo loạn mất một buổi.
Trần Dã lúc này chỉ còn một chút lý trí cuối cùng ngăn cản mình mở nắp ra cắm đầu ăn.
Cậu vừa nhìn chằm chằm cốc mì vừa âm thầm đếm thời gian, cảm giác qua một hồi thật lâu. Cậu bật điện thoại lên, mới hết có một phút đồng hồ.
“Địu.” Trần Dã buộc bản thân rời xa cốc mì ăn liền.
Chiếc ti vi nhỏ đặt ở đằng trước cửa hàng đang chiếu kênh giải trí, Trần Dã nghe tiếng bèn nhìn sang.
Kênh giải trí đêm khuya cũng chỉ có mấy chuyện đơn giản.
Một minh tinh nào đó và một minh tinh nào đó xuất hiện ở cửa quán rượu, ngôi sao nọ ngôi sao kia phẫu thuật thẩm mỹ đến nỗi mặt biến dạng.
Trần Dã bình thường không hay xem ti vi, chẳng nhận biết được sao nào với sao nào, cậu xem mà ngơ ngác như lọt vào màn sương mù.
Người dẫn chương trình bắt đầu chia sẻ thông tin tiếp theo.
“Tập đoàn Lục thị, vốn là xí nghiệp nổi tiếng lâu năm, hiện đã hoàn thành xong tiến trình phá sản, chủ tịch Lục Viễn Nghị ngoại tình với diễn viên hạng ba Đỗ Hiểu Lan, Đỗ Hiểu Lan vẫn chưa có động thái gì đáp lại, theo tin đồn thì bọn họ còn có một đứa con riêng, tên là Lục……”
Trần Dã ngạc nhiên, lập tức nhìn sang Lục Tuần.
Lục Tuần vẫn rất bình tĩnh, chỉ quay mặt đi.
Tin tức này rất nhanh bị các tin tiếp theo lấn át.
Trần Dã cau mày, cậu từng gặp Lục Viễn Nghị, đó là trong hoạt động gặp gỡ hỗ trợ gia đình khó khăn vào mấy năm trước.
Cậu biết giờ có lẽ không phải lúc, song vẫn lên tiếng.
“Nè, bố cậu dạo này thế nào?”
Lục Tuần quay đầu lại, đôi mắt có vẻ lạnh lùng.
Đường nét gương mặt lạnh nhạt mà sâu sắc, khi mà hắn sầm mặt nhìn sang như thế, gương mặt ấy đem đến cho người ta cảm giác rất áp lực.
Ánh nhìn ấy khiến Trần Dã giật mình, cậu bực bội nói: “Không phải, ý tôi không phải muốn hóng hớt chuyện bố cậu với mẹ kế và đứa con riêng kia, tôi ——”
“Bố cậu dạo này thế nào?” Mỗi câu mỗi chữ, Lục Tuần đều đè rất thấp rất nặng.
“Gì cơ?” Trần Dã ngẩn ra một thoáng, song cậu nhanh chóng phản ứng lại, bấy giờ sắc mặt dần dần chùng xuống.
“Cậu lặp lại lần nữa xem.” Trần Dã đứng dậy.
“Không nghe rõ à?” Lục Tuần nhếch mép cười, “Có cần tôi mua kèn đồng bắc ở bên tai cậu mỗi ngày ân cầm thăm hỏi bố cậu không?”
“Ra ngoài.” Dứt lời, Trần Dã đẩy cửa kính, bước ra ngoài.
Lục Tuần cởi khuy cổ áo, đi theo ra ngoài.
Trần Dã đứng ở đằng trước chờ hắn, thấy hắn đi ra, cậu xông tới tương ngay một cú.
Lục Tuần nhíu mày, nghiêng đầu tránh thoát, dồn sức tặng cho cậu một quyền. Một cú đấm nặng nề bay thẳng tới chào hỏi với gương mặt Trần Dã.
Thời gian tung đòn của Lục Tuần chưa tới nửa giây.
Tốc độ siêu nhanh phá vỡ không khí, gió phả vào làn tóc rối trước trán Trần Dã, thời gian như thể đột nhiên ngừng lại.
Lục Tuần nhìn thấy đôi mắt Trần Dã hơi phiếm đỏ.
Nhưng lúc này tay hắn đã không rụt về được nữa, Lục Tuần chỉ có thể thu bớt lực, đổi đấm thành tát, một cú bạt tai giáng xuống.
Một cái bạt tai, dù đã thu bớt lực, song vẫn là một cái bạt tai.
“Bốp” một tiếng.
Trần Dã ngu người, từ trước đến nay cậu chưa từng bị ai bạt tai bao giờ.
Sức của Lục Tuần không nhỏ, đầu cậu bị đánh lệch sang bên, cậu thậm chí cảm giác được sợi tóc bên trán đập mạnh vào mặt mình.
Một cái bạt tai, hai cái bạt tai.
Giỏi đấy.
“Mẹ kiếp!” Trần Dã bưng má, mắt dấy lên lửa giận, bất thình lình đạp một cú không hề báo trước: “Cậu bị điên hả!”
Lục Tuần biết tốc độ của Trần Dã nhanh, tuy nhiên hắn không ngờ lại nhanh đến như vậy, cú đá như gió bão kia dội thẳng vào bụng, hắn hoàn toàn không đỡ được.
Trúng một đá vào bụng, thừa dịp Trần Dã thu chân về, hắn đưa tay túm chặt lấy chân Trần Dã, kéo mạnh xuống dưới.
“Đjt đjt! Chờ đã!” Trần Dã kêu lên.
Lục Tuần nhíu mày dừng lại.
“Kẹt vào chim rồi!” Trần Dã nghiến răng nghiến lợi.
Lục Tuần lập tức buông tay ra.
Trần Dã rút chân về, không đợi Lục Tuần kịp phản ứng, cậu liền nghiến răng đấm về phía hắn.
Trần Dã tuy không cao bằng Lục Tuần, vóc dáng lại cũng gầy, nhưng dù sao cũng khoảng chừng 1m80, cú đấm mạnh như vậy, chẳng mấy ai có thể đỡ nổi.
Hai người ngã kềnh xuống đất, bắt đầu nện nhau túi bụi.
“A!” Trán Trần Dã không biết đập vào chỗ nào mà rất đau, cực kỳ đau, rõ ràng còn có một người lót ở dưới thân, chẳng lẽ cậu lại xuyên thấu qua người ta mà đập đầu xuống đất ư?
“Mịa.” Người bên dưới chửi.
Trần Dã chống người dậy, cậu biết đầu mình đập vào đâu rồi, cằm của Lục Tuần.
Khốn kiếp, cằm thằng cha này làm bằng bê tông cốt thép à? Không đợi Trần Dã dời sự chú ý ra khỏi cơn đau trên trán, Lục Tuần đã trở mình, vị trí của hai người hoán đổi cho nhau.
Lục Tuần nện một quyền từ trên xuống, Trần Dã nghiêng đầu né tránh, đầu gối húc lên, đá văng hắn ra, rồi cậu vọt tới, cũng đáp trả một quyền cho hắn.
Vị trí này không dễ né tránh, nắm đấm của Trần Dã đập chuẩn xác vào giữa mặt Lục Tuần.
Lục Tuần kêu lên đau đớn, lửa giận trong mắt bốc lên, không thèm nương tay nữa. Một tay hắn túm lấy cổ tay Trần Dã, tay còn lại giữ chặt hông cậu, ném cậu ngã văng ra ngoài.
Hai người đã hoàn toàn chìm đắm trong phẫn nộ.
“Ối trời ơi!” Trên đường có một chú cầm túi thịt xiên nướng đi ngang qua, trông thấy hai người đấm tới đấm lui, ông chú hoảng hết cả lên.
Ông tới gần quan sát, phát hiện hai người này tuổi không lớn, cùng lắm chỉ mới mười bảy mười tám.
Con của ông cũng lớn chừng này, ông chú đặt túi thịt nướng xuống, toan đi tới can ngăn.
Nhưng hai đứa này đánh lộn không giống kiểu học sinh cấp ba đánh lộn, ông không chen vào nổi, mà mặt mũi hai người đã đổ máu, ông cũng quýnh lên, chỉ đành hét lên cảnh cáo hai người: “Đừng đánh nữa!”
“Buông nhau ra đi! Có nghe không hả!”
“Trời đất ơi! Hai thằng nhỏ này sao mà đánh ác thế chứ.”
“Buông nhau ra coi hai đứa bây!”
“Chú báo cảnh sát đó!”
Hai người đang đánh nhau kịch liệt, dù có báo cảnh sát cũng không thể buông nhau ra được, cả đời này cũng không có khả năng buông nhau ra, hôm nay nếu một trong hai không chết thì không thể có chuyện buông ra.
“Nè! Mì của hai anh được rồi đấy!” Cô nàng trong cửa hàng tiện lợi ló đầu ra gọi.
Hai tên quần nhau thành một cục cuối cùng cũng dừng lại.
“Ọttt ——”
“Ọt ọttt ——”
Editor: Xin đừng cãi nhau, xin đừng đánh nhau, xin đừng xé áo nhau ~~~