*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa WC vẫn bị hai tên lúc nãy canh giữ, ngăn không cho học sinh khác tiến vào. Tuy sáng sớm ít người vào nhà vệ sinh nhưng chuông báo vào học vẫn chưa vang, vẫn có rất nhiều học sinh đi ngang qua bên này, người đến người đi, không ít học sinh cũng bắt đầu tò mò nhìn chằm chằm vào trong.
“Ớ?” Trình Tiến Đông đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh trong WC, thấy Trần Dã đi ra, cậu chàng thắc mắc, “Không chờ hả mày?”
“Ngu ngốc.” Trần Dã không trả lời, cậu liếc nhìn đám người tụ tập bên ngoài, “Đứng đây để chờ Tưởng điên đến gô cổ à?”
Tưởng Kiến Quân là chủ nhiệm khối 11, được mọi người đặt cho biệt danh Tưởng điên.
Trong toàn khối 11, Tưởng điên là giáo viên mà ai cũng sợ nhất, tất nhiên là ngoại trừ cậu. Nhưng Trần Dã không thích chống đối Tưởng điên. Cậu thật sự chẳng muốn bị chửi văng nước miếng lên mặt chút nào.
Hơn nữa, sau giờ tự học là vào kiểm tra rồi, chẳng thà cậu tranh thủ thời gian quay về lớp ôn lại bài còn hơn.
Trình Tiến Đông còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Dã đã đi về phía cầu thang, cu cậu đành cắm mông chạy theo.
“Sử Tùng Lâm còn ở bên kia mà.” Trình Tiến Đông vừa đi vừa lo lắng ngóng ra sau, “Mày để hai đứa nó đánh nhau thật à?”
“Thì đánh chứ sao, cậu ta tự biết chừng mực.” Mũi Trần Dã bị nghẹt, đang sẵn cơn khó chịu nên cũng lười tiếp chuyện.
“Sử Tùng Lâm thì biết chừng mực khỉ gì.” Trình Tiến Đông chép miệng, “Đúng là trông học bá không giống người không biết đánh đấm, cơ mà đây là đánh lộn đó, lại còn là với bọn học sinh thể dục chuyên nghiệp nữa, toàn khối 11 chúng ta, trừ mày ra, thật sự chẳng ai thắng được thằng Sử Tùng Lâm cả. Mày không can thiệp thật sao?”
Chuyên nghiệp hở?
Trần Dã trợn trắng mắt.
Lục Tuần chỉ tung ra bảy, tám phần sức thôi là cái ngữ thể dục chuyên nghiệp như Sử Tùng Lâm cũng đi đời nhà ma.
“Học bá?” Phía sau vang lên tiếng kêu ngạc nhiên của Trình Tiến Đông.
Vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, Trần Dã dừng bước cúi đầu ngóng xuống, từ góc độ của cậu nhìn xuống là có thể đối diện với ánh mắt của Lục Tuần đang đứng ở dưới lầu.
Đồng phục của Lục Tuần vẫn thẳng thớm chỉnh tề, sắc mặt bình thản ung dung, đôi mắt đang ngước lên nhìn cậu thậm chí còn ẩn chứa nét cười nhàn nhạt.
Không phải.
Tên này đúng là đang cười thật.
Như là đang cười cậu vậy.
Trần Dã nheo mắt.
“Ôi vãi? Nhanh thế đã xong rồi á?” Trình Tiến Đông há hốc mồm, “Xảy ra chuyện gì vậy? Tưởng điên đến bắt hả? Không phải, đâu có nghe tiếng ổng thét đâu ta?”
Lục Tuần bước lên cầu thang, tầm mắt của hắn và Trần Dã phát sinh chuyển hóa độ cao, từ dưới chuyển thành trên.
Lục Tuần hơi cúi đầu nhìn cậu, hỏi với âm lượng không lớn: “Đến cứu tôi à?”
“……Cút, ông đây chỉ đi ngang qua thôi.” Dứt lời, Trần Dã đen mặt xoay người đi.
Bỏ lại Lục Tuần đứng đó nhướn mày.
“Ấy học bá.”” Trình Tiến Đông cuối cùng cũng tìm được cơ hội sấn tới, “Xảy ra chuyện gì thế? Đánh nhau như nào?”
Trần Dã ngồi vào bàn, lấy xấp giấy làm mấy bữa nay ra, bắt đầu làm từng bài một.
Đặc biệt là một số bài khó phức tạp mới giảng hai hôm nay, cậu không phải người cẩn thận tỉ mỉ, đề khó rất dễ liên quan đến một số chi tiết lặt vặt, nhưng chính mấy chỗ lặt vặt này sẽ quyết định độ chính xác của đáp án cuối cùng.
Hai hôm nay giải bài hầu như đều gặp vấn đề ở mấy chỗ lặt vặt này.
Trần Dã lật trang giấy, nhìn kỹ chỗ khoanh bằng bút đỏ trên giấy.
Đây là Lục Tuần khoanh.
“Lấy tờ bài làm hôm qua ra đi.” Lục Tuần nói.
Trần Dã nghiêng đầu, Lục Tuần đang kéo ghế ngồi xuống.
“Hả?” Trần Dã lơ mơ.
“Không phải còn một bài cuối cùng sao?” Lục Tuần hỏi.
“À…..” Trần Dã cuối cùng cũng nhớ ra.
Sau khi vào lớp, Lục Tuần lại trở về với dáng vẻ thường ngày, mặt không cảm xúc nhưng đôi mắt lại bình tĩnh.
Hoàn toàn khác hẳn Lục Tuần với đôi mắt lạnh tanh vài tuần trước.
Mà phải thừa nhận rằng, mỗi khi lật mặt là cái tên Lục Tuần này thật khiến người ta rùng hết cả mình.
Cho nên, rốt cuộc vì sao lại đánh xong nhanh gọn như vậy?
Sử Tùng Lâm đúng là một thằng ngốc, nhưng Trình Tiến Đông nói rất đúng, cả cái trường này ngoài cậu ra thì chẳng có mấy ai đánh thắng được Sử Tùng Lâm.
“Bài này tương tự như bài vừa rồi cậu làm, nghe hiểu chứ?” Lục Tuần vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn cậu.
“A….. Hiểu hiểu.” Trần Dã chẳng nghe lọt chữ nào, cậu sờ sờ mũi, “Cậu ——”
Đúng lúc ấy chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên.
Hạ Ngụy ôm bài kiểm tra bước vào lớp học, gương mặt vẫn mang nụ cười hiền lành thường lệ: “Tranh thủ ăn sáng cho xong đi các em, ăn xong thì ngồi ngay ngắn vào nào, mang hết cặp và sách vở ra để vào tủ đựng đồ ngoài kia, tự học xong là chúng ta kiểm tra nhé.”
Nghe đến ăn sáng, Trần Dã liền quay sang nhìn Lục Tuần.
Lục Tuần thở dài: “Hôm nay ông ngoại tôi có việc nên không làm bánh bao.”
“Ồ……” Trần Dã quay đầu lại.
“Cái này ăn không?” Lục Tuần hỏi.
Trần Dã lại quay đầu sang, Lục Tuần đưa qua một cái bánh sandwich, có xanh có đỏ có vàng, còn dùng sốt cà chua vẽ một hình người tí hon mặt cười, nom rất chi là thú vị.
Cậu nhận lấy bánh, mở màng bọc ra cắn một miếng, hai mắt sáng bừng lên: “Oa, cậu mua ở đâu thế?”
Lục Tuần cũng cầm lấy một cái, mở màng bọc ra cắn một miếng rồi chậm rãi trả lời: “Tôi làm đấy.”
“……” Trần Dã nhìn một khuôn mặt tươi cười tròn ung ủng trên bánh sandwich, lại nhìn bản mặt không cảm xúc của Lục Tuần, đến là cạn lời: “Cậu làm á?”
“Ừ.” Lục Tuần nghiêng đầu hỏi cậu, “Ăn ngon không?”
Trần Dã cố gắng nuốt miếng bánh nghẹn ở cổng họng, chẳng nói gì, chỉ cúi đầu cắn miếng nữa.
Một lát sau, Lục Tuần nghe cậu lầu bầu nói câu ——
“Ngon lắm.”
Sau khi chuông reo, Hạ Ngụy bắt đầu phát bài kiểm tra.
“Kiểm tra tuần lần này ngoài mục đích khảo sát tình trạng học tập của các em hai tháng qua, thì chủ yếu là để nhà trường chọn lựa một số học sinh tham gia kỳ thi tranh giải, cho nên đề lần này sẽ hơi khó, hai câu cuối không làm được là rất bình thường, các em không cần phải căng thẳng. Kỳ thi không có hạn chế nhân số, lần này bạn nào đạt hơn 120 điểm, nếu như có hứng thú thì nhà trường đều khuyến khích tham gia, đi trải nghiệm không khí cạnh tranh một chút cũng rất tốt mà phải không.”
Trần Dã bấm đầu bút bi tách tách, bàn tay đặt trên bàn hơi đổ mồ hôi. Hạ Ngụy nói gì cậu đều chẳng nghe rõ, trong đầu lúc này chỉ có cách giải bài nào là biểu thức nào là hình học.
Sau khi bài kiểm tra được chuyền xuống, cậu bèn quệt quệt tay lên ống quần.
Cầm lấy bài kiểm tra, Trần Dã bắt đầu đọc đề.
Trước đây mỗi khi nhận được bài kiểm tra, Trần Dã thường chỉ thấy trước mắt mờ mịt trắng xóa, bài nào dễ bài nào khó cậu đều chẳng phân biệt được. Bởi vì cậu không biết làm, cho nên tất cả các bài với cậu đều không khác gì nhau.
Nhưng lúc này……
Trần Dã nhìn lướt qua đề bài hai lần, đáp án của mấy câu đơn giản tự động hiện ra trong đầu cậu ngay tức thì. Bài nào đơn giản, bài nào cần giải các bước phức tạp, cậu đều biết được đại khái.
Đây là một cảm giác rất đỗi xa lạ đối với Trần Dã.
Cậu viết xuống đáp án thứ nhất, ngòi bút nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy.
Buổi sáng mặt trời lập lờ ngóc đầu, rọi vào lớp học qua cánh cửa khép hờ, đi theo chiếc bút trong tay cậu nam sinh, hắt xuống một cái bóng nhàn nhạt trên bài thi trắng tinh.
Cho đến hết trang đầu tiên, Trần Dã đều làm rất thuận lợi.
Bấy giờ lòng bàn tay cậu đã không đổ mồ hôi nữa, cậu thậm chí còn bớt thì giờ ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tiến Đông.
Trình Tiến Đông đang vùi đầu trừng mắt nhìn bài kiểm tra, một tay cầm bút quơ quơ giữa không trung, muốn hạ bút xuống mà chẳng được, biểu cảm trên mặt rất chi là rối rắm.
Đồ ngốc.
Một câu cũng chả biết làm.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Trần Dã lại quay sang nhìn Lục Tuần.
Lục Tuần đã lật giấy rồi.
Nụ cười trên gương mặt Trần Dã cứng đờ.
Thời gian kiểm tra kéo dài hai tiết cộng thêm cả giải lao giữa giờ, vừa nộp bài xong là Trần Dã lập tức quẳng bút, mò vào hộc bàn lấy ra một chai nước, tu ừng ừng mấy hớp liền.
Lúc làm hai câu cuối cậu thật muốn ói ra luôn, trong mắt toàn số với số quay mòng mòng, đáp án cuối cùng cậu còn chẳng biết sao mình tính ra được con số đó nữa.
Lục Tuần kéo bàn lại gần, nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Trần Dã, hắn có hơi kinh ngạc. Bài kiểm tra lần này hắn hầu như đều giảng qua hết rồi, Trần Dã rất nhanh nhạy đối với việc tinh toán, đầu óc còn rất thông minh, đề dạng này lấy 100 điểm là ngon ơ. Sao lại bày cái vẻ mặt như thế kia?
“Tính điểm chưa?” Lục Tuần hỏi.
Trần Dã rầu rĩ bóp bẹp chai nước, cau mày trả lời: “Không biết.”
“Không biết?” Lục Tuần cũng nhíu mày, cầm lấy tờ giấy nháp cậu để trên bàn.
“Vì làm gì có thời gian, bài còn chưa làm xong nữa kìa, mịa, thôi quên đi, giờ đừng nhắc chuyện kiểm tra với tôi nữa, nghe thôi đã muốn nôn rồi.” Trần Dã buồn bực xua tay, đột nhiên hỏi, “Cậu đánh thế nào?”
“Hử?” Lục Tuần vẫn đang xem tờ giấy nháp tính toán của cậu, nghe vậy thì vẫn chưa kịp phản ứng.
“Thì Sử Tùng Lâm đó.” Trần Dã hỏi, “Đánh thế nào?”
Lục Tuần ngẩn người, chỉ trả lời đơn giản: “Bọn tôi quen nhau từ trước.”
“Hả?” Trần Dã hoang mang.
——
Thứ sáu tan học sớm hơn mọi ngày nửa tiếng, lượng người ở cổng trường cũng đông hơn gấp đôi lúc tan học bình thường.
Trần Dã ghét chen lấn xô đẩy, cậu lững thững đi phía sau đám đông chơi game, đoạn đường năm phút từ khu giảng dạy đến cổng trường cậu có thể đi trong mười phút.
“Nè, mấy hôm nay mày học bổ túc với học bá, kiểm tra thế nào?” Trình Tiến Đông túm quai cặp của Trần Dã, dẫn cậu đi về phía trước.
“Dù sao cũng khá hơn mày.” Trần Dã vẫn cúi đầm bấm điện thoại.
“Hê, chưa có chắc đâu nha.” Trình Tiến Đông quay sang hỏi Lục Tuần, “Học bá, câu trắc nghiệm cuối cùng có phải chọn C không?”
Trần Dã chăm chú nhìn chằm chằm trò chơi trong điện thoại, nhưng tai vẫn dỏng lên giật giật.
“Phải.” Lục Tuần trả lời.
“Ôi vãi! Mình giỏi quá đi mất! Vương Văn Văn nói cô ấy chọn B!” Trình Tiến Đông vỗ tay, “Tao thật sự cảm thấy lần này tao kiểm tra không tồi, ổn rồi.”
Trần Dã nhíu mày.
Câu trắc nghiệm cuối cùng, hình như cậu chọn A.
Đù mé.
Điểm toán đến thứ hai mới có, trong bụng Trần Dã cũng chẳng dám chắc điều gì.
Cậu còn chưa làm hết bài nữa, mấy câu làm được thì còn chưa kịp kiểm tra.
“Tao hẹn Vương Văn Văn tuần này đi xem phim rồi! Cô ấy nói nếu có thời gian thì sẽ đi chơi với tao!” Trình Tiến Đông siết chặt nắm tay, “Lần này nhất định sẽ thành công! Hồi trước ——”
“Im đê!” Trần Dã bực mình đét một phát vào lưng Trình Tiến Đông.
“Á!” Trình Tiến Đông nhảy dựng lên, đang định nói gì đó nhưng tầm mắt đã bị đám đông vây quanh góc trái cổng trường hấp dẫn, “Bên kia có vụ gì vậy?”
Lúc này học sinh đều đã đi gần hết rồi, cổng trường chẳng còn mấy ai đi qua đi lại, nếu có cũng chỉ vài tốp năm tốp ba lẻ tẻ.
Nhưng ở chỗ bồn hoa bên trái cổng trường lại có không ít người tụ tập, Trần Dã nhìn thoáng qua, có tiếng con trai con gái cãi vã loáng thoáng truyền đến.
Trần Dã không để ý, thấy xe buýt đã chạy tới khúc rẽ, cậu kéo Trình Tiến Đông đi sang bên khác: “Xe tới rồi.”
Mấy tiếng chó sủa yếu ớt bỗng cất lên xen lẫn trong tiếng người huyên náo, nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Trần Dã dừng bước, sắc mặt tức khắc sa sầm.
Cậu quay người lại, cất bước đi về phía đám đông kia.
“Ớ! Mày ra đó làm gì?” Trình Tiến Đông ngơ ngác.
Trần Dã đẩy đám người ra, trông thấy con chó nhỏ nằm ở chính giữa.
Đứng ở giữa là một nam sinh đang dùng chân đá lia lịa vào bụng con chó, mấy nữ sinh can ngăn càng làm nó đá hăng hơn.
Con chó vẫy đuôi, co rúm thành một cục, bị đá lăn qua lộn lại dính bụi bặm khắp người, đang không ngừng rên ư ử.
Trần Dã đi tới túm áo thằng con trai kia, xô nó ra.
“Đjt mẹ mày là thằng nào!” Thằng nhóc kia còn chưa nói xong, Trần Dã đã đạp cho nó một phát.
Nam sinh ngã đập mông xuống đất, song nhanh chóng bò dậy: “Mẹ mày! Thằng chó mày dám đánh tao!”
Trần Dã khom lưng bế con chó lên, quay lại đưa cho Lục Tuần rồi đi đến trước mặt nam sinh, giơ chân đạp cho nó phát nữa.
Hồi mới khai giảng được một tuần, cũng vì quá khích làm người khác bị thương mà Trần Dã bị đình chỉ học hơn một tháng, học sinh vừa vào lớp 10 không nhiều người biết cậu, tuy nhiên sau một chốc, trong đám đông đã có tiếng xì xào hô lên tên của cậu.
Mặt thằng nhóc kia đỏ gay, nó ôm bụng ngã kềnh xuống đất, bẽ mặt la lên: “Mày biết đại ca tao là ai không?”
Trần Dã nheo mắt.
Óc chó.
“Sử ca!” Thằng nhóc đột nhiên thét to.
Trần Dã còn chưa phản ứng kịp, thỉ (cớt ) ca là sao cơ? (Sử và thỉ đều đọc là shǐ)
Nam sinh đột nhiên nhón chân nhảy dựng lên, vẫy vẫy tay hô hoán: “Nè! Sử ca! Ở đây!”
Sử Tùng Lâm ngước đầu ngó sang, vẻ mặt sốt ruột: “Sao mà chậm thế hả?”
“Có đứa chặn đường không cho em đi!” Thằng nhóc như có được sức mạnh, giơ tay chỉ vào đám Trần Dã.
“Đứa nào cản mày?” Sử Tùng Lâm dẫn theo đồng bọn nghênh ngang xông vào đám người.
“Đứa nào? Đứa nào cản đường anh em của tao?” Sử Tùng Lâm kiêu ngạo giương mắt: “……”
Trần Dã cau có đứng trước mặt nó, bên cạnh là Lục Tuần đang bế con chó.
Sử Tùng Lâm nuốt nước bọt.
Trần Dã thì thôi không nói. Tuy nó cũng sợ Trần Dã, nhưng nó biết Trần Dã hơi nóng tính chút nhưng ít nhất vẫn là người bình thường.
Song Lục Tuần thì khác, thằng cha này là bị điên thật.
Sử Tùng Lâm nhớ tới chuyện trước kia, chân lại bắt đầu nhũn ra. Nó sợ hãi liếc nhìn vẻ mặt Lục Tuần, Lục Tuần cũng nhìn lại nó.
Hai người mắt đối mắt, Sử Tùng Lâm sợ vã cả mồ hôi lạnh, nó quay đầu toan chạy trốn, đánh thì không thắng được, nhưng giờ nó là tuyển thủ điền kinh cơ mà, chẳng lẽ còn chạy éo thắng được chắc?
Sử Tùng Lâm run rẩy nhích sang bên cạnh một bước, mà đầu gối thì lại bất giác mềm nhũn.
Toang rồi.
Bịch một tiếng, Sử Tùng Lâm quỳ sụp xuống trước mặt Lục Tuần.
Lục Tuần vung tay.
Nó giơ tay che mặt theo bản năng: “Đừng đánh vào mặt!”
Lục Tuần: “……”
Trần Dã: “……”
Trần Dã nhớ tới lời tên này nói lúc ở trong lớp.
“Bố nó là một trong những huấn luyện viên boxing của tôi hồi cấp hai.” Ngồi trong lớp học, Lục Tuần nói, “Nó luyện boxing từ nhỏ, trình độ cũng khá, cho nên bố nó để nó tập cùng tôi một thời gian.”
Lục Tuần chưa kể là, hồi cấp hai tính cách hắn không được tốt lắm.
Khoảng thời gian đó, ngày nào Sử Tùng Lâm cũng bị đánh, chẳng những đánh không thắng mà chạy còn không thoát, bị nhấn đầu xuống mà đánh, nỗi đau ấy ăn sâu vào lòng nó, đến bây giờ vẫn là bóng ma tâm lý của nó.
“Về sau nghe bố nó kể là nó chuyển sang học điền kinh à?” Cuối cùng Lục Tuần hỏi Trần Dã.
Editor: Hôm trước tui viết sai đó, Lục Tuần tập boxing từ hồi lớp 7 chứ không phải lớp 10 đâu =_=