Nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt thiếu niên kia, trái tim Nhan Thi Phi đập rộn ràng, cô rụt người lại như một cô gái nhỏ thẹn thùng.
Két!
Lúc này, tiếng mở cửa chợt vang lên, một thiếu nữ đi vào.
- Tỷ tỷ, ngươi và Tiêu Vân ca ca đang làm gì vậy?
Nhan Thi Yên đi tới, chun mũi lại nhìn hai người trên giường. Trong lòng cô cảm thấy có cái gì đó không đúng, “Hừ, bọn họ luôn bắt mình phải đi ra ngoài, nhất định là có chuyện gì đó giấu mình đây.”
Nhìn bộ dạng đầu tóc rối bời của tỷ tỷ, giống như vừa mới có chuyện gì xảy ra thì phải.
Nhưng một thiếu niên và một nữ tử xinh đẹp động lòng người ở cùng nhau thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Nhất là khi cô nhìn thấy tỷ tỷ mình chỉ khoác một tầng lụa mỏng trên người, mỏng đến mức lộ ra cả một mảng da thịt trắng nõn. Cô phồng má chu môi, bộ dạng vừa như tức giận vừa giống ghen tuông, như thể đến bắt kẻ thông dâm vậy.
- Nha đầu kia, có vẻ mặt kiểu gì thế?
Tiêu Vân vẫy tay, liếc Nhan Thi Yên một cái rồi nhảy xuống giường.
- Không có gì.
Nhan Thi Phi cũng xấu hổ cười.
- Hừ!
Nhan Thi Yên bĩu môi hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bực bội không vui.
Tiêu Vân cũng không để ý đến cô, đi giày xong rồi thì đứng ở bên cạnh.
Một lúc sau, Nhan Thi Phi đã thay quần áo xong, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, khoan thai đi tới.
- Tỷ tỷ, tỷ đã đỡ hơn chút nào chưa?
Thấy mặt mày tỷ tỷ hồng hào hơn hẳn, lúc này Nhan Thi Yên mới bớt lo lắng phần nào, vội hỏi.
- Ừ.
Nhan Thi Phi gật đầu, sau đó nhìn thiếu niên ở bên cạnh, nheo mắt lại, lông mi dài chớp chớp, cô mỉm cười rồi nói:
- Tiêu Vân đệ đệ, ta thấy tốc độ trừ độc của đệ lần này nhanh gấp mấy lần so với trước đây, có phải võ hồn của đệ đã có tiến bộ gì rồi hay không?
- Đúng lúc hai ngày trước vừa thăng cấp một chút.
Tiêu Vân giang tay ra nói.
- Ồ.
Nghe vậy, Nhan Thi Phi hơi nhướng mày lên,cô nhẹ cười khẽ rồi nói nói:
- Chúc mừng đệ, sau này đệ nhất định bất phàm.
- Mong là như vậy.
Tiêu Vân hiểu ý mỉm cười, cũng chỉ có thiếu nữ này chưa từng vì thiên phú của mình có vấn đề mà đối xử lãnh đạm với mình.
Nếu không... sao ban đầu Nhan Thi Phi lại nhớ đến hàn khí của muội muội hắn cơ chứ?
- Đây là một ít linh dược thuộc tính hỏa ta cho người tìm được, đệ cầm về cho Linh muội muội đi!
Nhan Thi Phi lấy một cái túi gấm từ trong phòng ra, đưa cho thiếu niên bên cạnh, trong này là mấy quả Hỏa Nguyên quả và nhánh Hỏa Nguyên.
- Đa tạ Thi Phi tỷ tỷ.
Tiêu Vân cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy cái túi kia.
- Tiểu tử này, còn khách khí với tỷ tỷ gì chứ.
Nhan Thi Phi khẽ giơ tay vuốt tóc trên trán, liếc thiếu niên kia một cái, một cử chỉ đơn giản như vậy lại tràn đầy phong tình, làm cho tim người ta đập thình thịch. Tiêu Vân cũng không nhịn được nhìn lâu thêm một chút.
- Huynh cứ nhìn chằm chằm tỷ tỷ ta làm cái gì hả!
Nhan Thi Yên ở bên cạnh bất mãn kêu to.
- Vì Thi Phi tỷ tỷ xinh đẹp mà!
Tiêu Vân đảo mắt, cảm thấy đúng là
- Vậy ta không đẹp sao?
Nhan Thi Yên chu miệng, vẻ mặt cô đầy bất mãn.
- Muội ấy à?
Tiêu Vân nhìn thiếu nữ bên cạnh, nói,
- Muội cũng xinh đẹp đấy, chỉ có điều thiếu vài phần dịu dàng của thiếu nữ..
Có thể nói cặp tỷ muội Nhan Thi Yên này lớn lên quyến rũ mê người, có phong thái khuynh thành.
Chỉ là nếu so sánh thì bây giờ Nhan Thi Yên còn vài phần ngây ngô, không mê hoặc động lòng người như Nhan Thi Phi.
- Đồ không có mắt.
Vẻ mặt Nhan Thi Yên đầy bất mãn.
- Ha ha, Yên Nhi nhà chúng ta cũng biết ghen tị sao?
Nhan Thi Phi ở bên cạnh cũng cười, đương nhiên cô nhìn thấy được tâm tư của muội muội mình.
- Nào có.
Nhan Thi Yên cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt nói,
- Người ta không ghen tị mà.
Nhan Thi Phi lắc đầu, cũng không nói ra, sau đó bắt đầu trò chuyện với Tiêu Vân.
- Lần sau nếu độc của Thi Phi tỷ tỷ lại phát tác, thì nhớ đến tìm ta nhé.
sau khi nói chuyện vài câu, Tiêu Vân liền đứng dậy cáo từ.
Võ hồn của hắn vừa hấp thu một lượng lớn độc tố, cần phải lập tức hóa giải mới được.
- Ừm.
Dường như tỷ muội Nhan gia cũng hiểu điều này nên không giữ Tiêu Vân lại.
Cứ như vậy, Tiêu Vân cầm theo cái túi mà Nhan Thi Phi đưa cho rời đi Nhan Phủ.
Mấy năm gần đây, từ sau khi Tiêu gia ngừng cung cấp linh dược hỏa thuộc tính cho Linh Nhi, Nhan Thi Phi liền để cho Nhan gia giúp đỡ tìm kiếm, cũng vì như vậy mà lúc trước khi cô đi vào Tử Vân sơn mạch mới có thể nhớ kỹ việc này, rốt cuộc dẫn đến bị đánh lén trúng độc.
Khoảng cách từ Tiêu gia đến Nhan phủ không xa nhưng cũng cách vài con phố náo nhiệt.
Lúc Tiêu Vân từ Nhan phủ đi về đã qua giữa trưa, dòng người ở bên ngoài rất nhộn nhịp, âm thanh ồn ào vô cùng náo nhiệt.
- A, đây không phải là Tiêu Vân, thiên tài của Tử Vân thành chúng ta đấy sao?
Đúng lúc Tiêu Vân đang muốn chạy vào nhà chuẩn bị hóa giải kịch độc thì một chất giọng the thé vang lên, làm cho bước chân từ trong đám người của hắn hơi dừng lại, hắn không nhịn được mà nhìn lại theo âm thanh ấy.
Tiêu Vân dừng bước, nhìn lại theo tiếng kêu, chỉ thấy không xa phía trước có mấy thiếu niên đang vênh váo hống hách đi thẳng về phía hắn.
Ở giữa những thiếu niên này có một người đang liếc xéo Tiêu Vân, trong mắt tràn đầy vẻ chế nhạo.
- Người của Phương gia!
Nhìn thấy những người này, Tiêu Vân bất giác nhíu mày lại.
Tổ tiên Phương gia cũng có võ hồn giống như Tiêu gia, là một trong tứ đại gia tộc của Tử Vân thành, nội tình rất là hùng hậu.
Người cầm đầu tên là Phương Vĩ, là con cháu dòng chính của Phương gia, chỉ có điều người mở miệng nói chuyện lại là Phương Khôn, một con cháu dòng thứ của Phương gia. Hắn ta là loại tiểu nhân nịnh hót nói chuyện thay chủ tử, chính mình không có bản lãnh gì nhưng cứ thích ỷ thế hiếp người.
Tiêu Vân thản nhiên liếc nhìn mấy người thiếu niên của Phương gia, hắn cũng không thèm để ý tới bọn chúng mà trực tiếp rời đi.
Bây giờ đã qua mấy canh giờ kể từ khi hắn tiêu độc cho Nhan Thi Phi, nếu còn không mau hóa giải, những kịch độc kia cũng là một tai họa ngầm không nhỏ đối với hắn, nhẹ thì ảnh hưởng tâm thần, nặng thì sẽ nhiễm loại độc này, dẫn đến kinh mạch trong cơ thể xảy ra vấn đề.
- Vĩ ca, tên này thế mà lại ngó lơ chúng ta à?
Mấy thiếu niên của Phương gia nhìn thấy thiếu niên kia trực tiếp rời đi thì không khỏi tức giận.
- Có cần cho hắn biết thế nào là lễ độ hay không?
Phương Khôn hỏi.
- Được đấy.
Phương Vĩ cau mày lại, ra hiệu cho Phương Khôn.
Được Phương thiếu gia cho phép, lá gan của Phương Khôn cũng lớn lên. Hắn bước chân ra, chặn ngay trước mặt Tiêu Vân, âm dương quái khí kêu lên:
- Ai da, đại thiên tài Tiêu Vân của chúng ta đang định đi đâu đây!
- Tránh ra, ta không rảnh để tán gẫu với các ngươi.
Trong mắt Tiêu Vân đầy tức giận, hắn nhìn Phương Khôn mỏ nhọn tai khỉ mà mắng.
- Này, ngươi còn nổi nóng cái gì.
Ánh mắt Phương Khôn đầy hung ác và nham hiểm, hắn cười lạnh nói:
- Chỉ là một phế vật mà thôi, ngươi thật sự cho rằng ngươi còn là thiên chi kiêu tử năm đó hay sao? Cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ, cẩn thận Khôn gia ta chặt gãy chân chó của ngươi đấy.
- Chỉ bằng vào ngươi mà cũng đòi chặt gãy chân của ta à?
Nhìn bộ dạng hung ác của đối phương, Tiêu Vân không khỏi dừng chân, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Tiêu gia và Phương gia đều là một trong tứ đại gia tộc của Tử Vân thành, hơn nữa mười năm trước Tiêu gia còn đứng đầu tứ đại gia tộc.
Tiêu Vân là cháu của lão gia tử Tiêu gia, thân phận tôn quý cỡ nào, thế mà bây giờ đối phương chỉ là một tên tay sai con cháu dòng thứ mà cũng dám mở miệng uy hiếp hắn. Cho dù Tiêu Vân tu dưỡng có tốt cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải tức giận, ánh mắt lộ ra vài phần sắc bén.
Vậy mà tên Phương Khôn kia lại không hề để ý đến vẻ mặt của Tiêu Vân, ánh mắt hắn kích động, mắt hắn lóe sáng nhìn chằm chằm vào cái túi sau người Tiêu Vân.
- Hỏa nguyên khí nồng đậm thật đấy, trong này có Hỏa Nguyên quả.
Phương Khôn nhếch miệng cười, nói,
- Ha ha, chắc hẳn cái này là để khống chế hàn khí cho con muội muội đoản mệnh của ngươi chứ gì. Dù gì nó cũng sống chẳng bao lâu, chi bằng đưa ta mang đo bán cho rồi, cũng đủ tiền đi mua vui vài lần đấy.
Nói xong, tay hắn vồ một cái, trắng trợn giằng lấy cái túi trong tay Tiêu Vân.
Vài đệ tử Phương gia đang chậm rãi đi tới ở phía sau đều xuất hiện ý cười chế nhạo.
- Ngươi có thể nhục mạ ta, nhưng nói đến muội muội ta thì đừng có trách ta vô tình!
Thấy Phương Khôn to gan như vậy, không những dám chế giễu muội muội nhà mình mà còn cướp đoạt linh quả trong tay, hai mắt Tiêu Vân lạnh buốt, khí tức toàn thân sắc bén như kiếm, tựa như một sát thần bước ra từ chiến trường.
Mấy năm nay, tu vi của Tiêu Vân đình trệ không tiến, dẫn đến vô số ánh mắt châm chọc của mọi người, nhưng hắn vẫn luôn yên lặng chịu đựng tất cả.
Bởi vì hắn tin rằng cuối cùng sẽ có ngày hắn cất cánh bay lượn đến chín tầng trời.
Nhưng hắn tuyệt đối không cho phép kẻ nào nói xấu muội muội mình, khiến con bé chịu ấm ức, cho dù là nhục mạ cũng không được!
Rồng có vảy ngược, chạm vào là sẽ chết, Tiêu Vân cũng có nghịch lân, ấy chính là muội muội của hắn.
Tiếng hừ lạnh vừa phát ra, bàn tay Tiêu Vân khẽ động, biến thành chưởng đao cắt về phía cổ tay đang mò tới của Phương Khôn.
- Ngươi dám ra tay à?
Thấy Tiêu Vân ra tay, ban đầu Phương Khôn giật mình, nhưng lập tức nhếch môi cười gằn.
Hắn có tu vi Tôi Thể tầng bảy, chẳng lẽ lại sợ Tiêu Vân chắc?
Toàn bộ Tử Vân thành đều biết đã tám năm rồi Tiêu Vân không tiến bộ.
Chỉ là Phương Khôn vừa mới cười xong thì con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, chưởng đao của đối phương cực nhanh, mang theo một tràng tiếng xé gió, lập tức cắt ở cổ tay hắn, tốc độ kia giống như sấm sét, hắn gần như không kịp phản ứng.
- Nhanh quá!
Phương Khôn kinh ngạc, nhíu chặt chân mày lại, khóe mắt giật một cái, cơn đau đớn thấu tim lập tức ập thẳng vào tâm trí..
A!
Phương Khôn hét thảm một tiếng, cổ tay buông thõng xuống, khớp xương sắp sửa gãy lìa.
Tiếng la hét đột nhiên vang lên làm con phố náo nhiệt bỗng nhiên hỗn loạn, một ánh mắt kinh ngạc nhìn lại theo tiếng kêu, đợi đến khi mọi người phát hiện ra cảnh này thì không khỏi há hốc mồm ra, to đến mức có thể nhét vừa cả quả táo.
- Là Tiêu Vân đánh Phương Khôn bị thương sao?
- Chắc chắn là Phương Khôn nhất thời sơ ý.
Mấy vị thiếu niên Phương gia liên tục lắc đầu.
- Ta sẽ giết ngươi!
Phương Khôn bị đau, thẹn quá hóa giận, tay còn lại vận kình khí biến thành ưng trảo chộp về phía thiếu niên trước mặt, xé gió lao tới, một trảo như vậy đủ để đánh nát nham thạch rắn chắc.
Thấy lần này Phương Khôn toàn lực ra tay, người của Phương gia đều nín thở, giống như muốn dùng lần này để hiểu rõ tình huống vừa rồi.
Mọi người xung quanh cũng nhìn thẳng về phía trước, bọn họ cũng muốn biết kết quả như thế nào.
Phương Khôn ra tay mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, tu giả Tôi Thể tầng sáu, bất kể là lực lượng hay năng lực phản ứng đều không thể sánh bằng Tôi Thể tầng bảu, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cái túi trên tay thiếu niên khó tránh khỏi một chiêu sắc bén này.
Nhưng mà ánh mắt Tiêu Vân chỉ hơi lóe lên, bước ra một bước, tay phải hắn vòng một vòng trên không, bàn tay vung lên liền hóa giải một trảo bén nhọn của thiếu niên kia, năm ngón tay của hắn lập tức cong lại, trực tiếp túm lấy tâm mạch ở cổ tay thiếu niên kia khiến cho hắn không thể động đậy được.
- Đây là Long Xà Cầm Nã Thủ của Tiêu gia!
- Thật không ngờ tên phế vật Tiêu Vân đó lại có thể tu luyện chiêu này thành thạo đến như vậy.
Mọi người thấy vậy đều kinh ngạc.
Xem ra bình thường thiếu niên này tốn không ít công phu trên phương diện này ấy chứ!
Cổ tay Phương Khôn bị chế trụ khiến hắn cũng cực kì sợ hãi, có điều hắn rất nhanh ổn định tâm trí lại, cười lạnh nói:
- Ngươi là Tôi Thể tầng bảy mà cũng muốn chế trụ tâm mạch của ta, chẳng lẽ ngươi không sợ kình lực của ta phá nát bàn tay của ngươi sao?
Sắc mặt của mấy người Phương Vĩ cũng trở nên âm lãnh.
Là võ giả cấp thấp, cho dù ngươi tu luyện vũ kỹ tốt, nhưng không đủ thực lực thì làm được gì chứ?
Phế vật chính là phế vật!