Khi bắt đầu tu luyện, đầu tiên phải rèn luyện cơ thể trước, sau đó kích phát tiềm năng khiến cho kinh lạc trong người nối liền với đan điền, như thế mới có thể thông qua công pháp tu luyện hấp thu nguyên khí trong thiên địa cho bản thân dùng, khiến một thiến niên non trẻ cũng có được sức mạnh vạn quân khai sơn phá thạch.
Cảnh giới tu luyện chia làm chín đại cảnh giới.
Gồm Tôi Thể cảnh, Tiên Thiên cảnh, Chân Nguyên cảnh, Nguyên Đan cảnh, Nguyên Anh cảnh, Cung Phủ cảnh, Anh Khư cảnh, Thần Thông cảnh và Thông Thiên cảnh.
Hiện tại Tiêu Vân đang ở Tôi Thể cảnh tầng bảy.
Ở Tôi Thể tầng sáu thì chia thành luyện cốt, luyện gân, luyện da, luyện mô, còn Tiêu Vân thì đang ở luyện gân cảnh.
Khi ở tầng Tôi Thể cảnh tầng sáu thì xương người sẽ cứng như sắt. Sau khi bước vào Tôi Thể cảnh tầng bảy thì gân mạch sẽ trở nên cứng cáp vô cùng... Đến Tôi Thể cảnh tầng chín thì cơ thể sẽ có khả năng phòng ngự cực mạnh, một chưởng tung ra có thể dễ dàng ngăn cản đao kiếm thông thường.
Đương nhiên đấy là khi đấu với người bình thường thôi, còn đối với những kẻ cùng cấp thì chẳng dễ gì khó mà dễ dàng ngăn cản được như thế.
Giống như hôm qua khi Tiêu Vân đánh kẻ kém hơn hắn một cấp là Tiêu Lập, khiến cho xương cốt của hắn bị đánh gãy.
- Không biết võ hồn này có thể giúp ích gì cho mình lúc chiến đấu không nữa?
Sau khi Tiêu Vân tu luyện xong thì bắt đầu luyện tập võ kỹ ở trong sân. Có điều mới tu luyện một hồi thì hắn lại cảm thấy những chiêu võ này bình thường quá, khiến hắn khó mà phát huy hết sức mạnh của mình trong cùng cấp được.
Tâm niệm chợt động, hắn bắt đầu cảm ứng võ hồn nọ.
Ngay khi ý thức tiếp xúc với võ hồn, Tiêu Vân lập tức cảm thấy bên trên xuất hiện vài loại khí tức khác nhau.
Một loại là nguyên khí trong trời đất mà hắn tu luyện mỗi ngày, loại khác là hàn khí lạnh đến thấu xương ở trên người Tiêu Linh Nhi đã bị hắn giải trừ hấp thụ vào trong võ hồn, biến chúng thành một phần trong nó. Hai loại khí tức này đều rất mỏng manh.
Có điều ngay lúc hắn định cảm ứng tiếp thì tâm thần chợt động.
- Hỏa nguyên khí này dày đặc thật đấy.
Tiêu vân kinh ngạc bật thốt. Hỏa nguyên khí kia dồi dào quá, ý thức cảm ứng men theo đó mò lên giống như đi đến gần một biển lửa. Hắn cũng không dám tùy tiện đến gần nó vì sợ ý thức sẽ bị nó thiêu cháy, từ đó phải nuốt hận ở chỗ này.
Loại lo lắng này rõ ràng là dư thừa. Đợi đến khi hắn cẩn thận cảm ứng nó thì hắn lại phát hiện, khi ý thức mình hơi động thì những hỏa nguyên khí kia cũng bắt đầu chuyển động theo, dường như luồng nguyên khí này có một mối liên hệ kì lạ với hắn, cả hai tựa như một thể, giống như nguyên khí trong đan điền của hắn vậy.
- Chắc nó có liên quan đến võ hồn nhỉ.
Tiêu Vân thầm nghĩ trong lòng. Võ hồn này vốn là một bộ phận trong cơ thể hắn nên có thể có được mối liên hệ này cũng là việc bình thường mà hiện giờ hắn vẫn chưa thức tỉnh bổn mệnh nữa. Chờ đến lúc thức tỉnh thì hắn có thể dễ dàng điều khiển nó rồi.
- Không biết ta có thể dùng những hỏa nguyên khí này không nhỉ?
Tiêu Vân trầm ngâm một lát rồi bắt tay vào nghiên cứu nó.
Theo sự khống chế của tâm thần, cành cây màu xanh kia phát ra ánh lửa và bắt đầu chuyển động, đặc biệt là chiếc lá mới mọc ra, bên trên phát ra ánh lửa như một có màn sương mù ẩn chứa rất nhiều hỏa nguyên khí. Phân nửa hỏa nguyên khí mà nó hấp thụ đều ở đây rồi mọc ra một chiếc lá mới, nay dưới sự thúc giục của Tiêu Vân, nó nhanh chóng tiến vào cơ thể của hắn.
Có điều khi những hỏa nguyên khí này mới tiến vào thì Tiêu Vân chợt nhíu mày lại.
- Hỏa nguyên khí này bá đạo quá, nếu tùy tiện dẫn vào trong kinh mạch thì bản thân sẽ bị thương mất.
Hỏa nguyên khí mới vừa hấp thu đã nhanh chóng bị Tiêu Vân dẫn dắt vào võ hồn trong thức hải. Không có võ hồn làm vật dẫn dắt hỏa nguyên khí ra thì thân thể sẽ bị lửa đốt cháy.
Tiêu Vân cũng không bỏ cuộc mà tiếp tục suy nghĩ. Nếu lợi dụng hỏa nguyên khí nằm trong võ hồn thì hắn sẽ có thêm một lá bài tẩy khác, có thể sẽ trở thành vô địch trong đám cùng cấp, cho dù hắn muốn vượt cấp khiêu chiến cũng được.
Trải qua cả buổi cân nhắc thì cuối cùng hắn cũng thành công.
Hô!
Tiêu Vân tung một chưởng ra, có một nhánh cây màu xanh chợt lóe lên ở giữa lòng bàn tay.
Chường phong kèm theo ánh lửa được tung ra ngoài.
Ầm!
Chưởng khí làm chấn động không gian tạo ra một làn sóng nóng rực khiến một loạt cây cỏ trong sân héo rũ.
- Hỏa nguyên khí nóng thế này, người bình thường chắc là không thể chịu đựng được nhỉ?-
Tiêu Vân gật đầu hài lòng khi nhìn tác phẩm mình vừa tạo ra. Hiện giờ hắn còn chưa bước vào Tiên Thiên cảnh nên chưa thể khống chế nguyên khí làm kẻ địch bị thương được.
Nhưng vẫn không thể khinh thường luồng khí của hỏa nguyên khí này được, nó chỉ kém luồng nguyên khí của Tiên Thiên cảnh một chút thôi.
- Xem ra võ hồn này cũng không phải chỉ có mỗi công dụng chữa bệnh cứu người mà còn nhiều công dụng khác nữa!
Tiêu Vân nghĩ tới đây thì nheo mắt nhìn về phía hư không xa xăm, trong lòng ngập tràn khao khát giống như hắn đã nhìn thấy được niềm hi vọng ở nơi ấy.
Cả ngày Tiêu Vân đều làm thử nghiệm xem phải làm sao dung hợp bản thân với võ hồn lại, thử xong thì mới đi ngủ.
- Linh Nhi, ta ra ngoài đây.
Hôm sau, Tiêu Vân mặc một bộ quần áo sạch sẽ căn dặn mấy câu rồi đi ra ngoài.
Sở dĩ Tử Vân quận có tên gọi Tử Vân là vì nó nằm sát với dãy núi Tử vân. Nhan Nhung hiện là gia chủ của Nhan gia và cũng chính là thành chủ của Tử Vân quận này.
Tiêu Vân đã là khách quen ở phủ thành chủ này từ lâu, nên khi hắn đi vào trong thì không ai ngăn trở cả.
- Chào buổi sáng, Vân thiếu gia!
- Vân thiếu gia lại tới trừ độc cho đại tiểu thư à?
Tiêu Vân vừa bước vào phủ thành chủ thì đã nhận được rất nhiều lời chào hỏi của mọi người xung quanh.
- Ừm.
Tiêu Vân hỏi những người xung quanh.
- Thi Phi tiểu thư ở trong phòng à?
- Tiểu thư đang chờ ngài.
Vài người hầu mở miệng nói.
- Vậy ta vào trong đây.
Tiêu Vân đi thẳng về phía khuê phòng của Nhan đại tiểu thư.
Đáng tiếc, rõ là một vị thiên tài mà nay lại lưu lạc đến mức chỉ có thể đi trị bệnh cho người ta.
Không ít người của Nhan gia lắc đầu nhìn thân ảnh đã dần đi xa kia. Nếu có thể tu luyện thì e ;à thiếu niên này đã tiến vào Tiên Thiên cảnh hoặc Chân Nguyên cảnh từ lâu rồi chăng?
Lúc Tiêu Vân đi đến khuê phòng của Nhan đại tiểu thư thì gặp một người đàn ông trung niên uy nghiêm và một vị phụ nhân xinh đẹp đang đứng ở ngoài cửa. Hai người này đang buồn rầu, vừa nhìn thấy Tiêu Vân thì thở phào nhẹ nhõm, hàng chân mày đang nhíu lại cũng dần giãn ra.
- Chào buổi sáng Nhan bá bá, Nhan phu nhân!
Tiêu Vân ngừng bước, thi lễ với người đàn ông trung niên nọ.
Người này chính là Nhan Nhung, thành chủ Tử Vân quận.
- Tiểu Vân, cháu đến rồi đấy à.
Nhan Nhung mỉm cười gật đầu.
- Lâu rồi không gặp, Nhan bá rất nhớ cháu.
Nhan phu nhân đứng bên cạnh mỉm cười, nhưng vẻ mặt vô cùng lo lắng như thể mong sao Tiêu Vân lập tức vào trừ độc cho con gái của bà.
- Bây giờ Thi Phi tỷ tỷ bây giờ như nào rồi?
Thấy vẻ mặt Nhan mẫu như vậy, Tiêu Vân bèn hỏi thăm.
- Hôm trước độc trong người Phi Nhi đã ẩn ẩn tái phát rồi, nay thì trở nên nghiêm trọng hơn trước nữa.
Nhan Nhung nhíu mày nói.
- Hôm trước Thi Yên có tìm cháu mong cháu đến đây xem thử, nào hay cháu lại có việc bận nên chậm mất một ngày.
Trong mắt Nhan phụ nhân lộ vẻ trách móc.
- Vậy cháu vào trừ độc cho Thi Phi tỷ tỷ trước.
Dường như Tiêu Vân không để ý đến thái độ của bà. Nói xong thì hắn bước vào sân rồi quen đường đi tới một căn phòng.
Nhan phu nhân thấy vậy lại thở dài.
Sao phu nhân lại thở dài thế?
Nhan Nhung đứng bên hỏi.
- Ta thấy hình như tiểu tử Tiêu gia có ý với con gái mình!
Nhan phu nhân từ tốn nói.
Mỗi lần thiếu niên này tới đây đều có vẻ rất nhiệt tình, khiến bà cảm thấy hơi lo lắng.
Nhất là hai cô con gái của bà cũng khá thích vị thiếu niên này nữa.
- Người trẻ tuổi thân thiết với nhau thì có làm sao đâu, huống chi Phi Nhi còn phải nhờ vào Tiêu Vân mới có thể giữ được mạng sống.
Nhan Nhung thản nhiên nói.
- Thân thiết một chút thì không sao, nhưng nếu bọn nó có tình cảm với nhau thật thì tính sao đây?
Nhan phu nhân lộ vẻ oán trách nói:
- Nếu Tiêu Vân còn có thiên phú như năm đó thì cũng không có gì để chê cả, nhưng giờ tu vi hắn vẫn trì trệ không tiến đã định sẵn tiền đồ hạn hẹp thì làm sao có thể xứng đôi với con gái chúng ta được?
Nghe vậy, Nhan Nhung nhíu mày thở dài một hơi.
- Đúng thế, nếu thiên phú của Tiểu Vân Tử vẫn còn thì tốt biết bao.
Nhan phu nhân nói tiếp: - Ông hãy mau nghĩ cách tìm thuốc giải đi chứ, cứ để nó thân cận với Phi Nhi và Yên Nhi như vậy ta không an tâm chút nào.
- Ta sẽ nghĩ ra cách mà.
Nhan Nhung ngoài miệng thì đáp ứng nhưng trong lòng lại cười khổ. Thuốc giải độc dễ gì mà có được chứ? Huống chi mấy loại thuốc giải độc bình thường không thể trừ tận gốc chất độc của con gái hắn, không thì còn lâu mới có chuyện này.
Trong lúc hai vợ chồng Nhan gia thì thầm thì với nhau thì Tiêu Vân cũng đã mở cửa bước vào trong phòng.
Trong phòng có một mùi hương rất đỗi dễ chịu, tất cả vật dụng trong phòng đều được làm từ gỗ Tử Vân quý giá, có tác dụng an thần.
Trong phòng có một thiếu nữ đang ngồi cạnh giường nhìn người nằm bên trên với vẻ lo lắng.
Cô gái này chính là Nhan Thi Yên hôm trước đã đến tìm Tiêu Vân.
- Tiêu Vân ca ca, huynh đến rồi.
Vừa nghe được tiếng bước chân thì cô gái quay đầu lại, nói với vẻ vui mừng.
Tiêu Vân hỏi:
- Tình trạng của Thi Phi tỷ thế nào rồi?
- Bây giờ độc trong người tỷ ấy còn nghiêm trọng hơn lần trước nữa. Nếu huynh lại đến muộn một ngày thì e rằng tỷ ấy sẽ chết mất.
Nhan Thi Yên mím môi, nhìn chằm chằm vào Tiêu Vân như thể đang trách sao hắn muộn thế mới tới, có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của tỷ tỷ hay sao?
- Tiểu Vân, đệ đến rồi à.
Nhan Thi Phi nằm trên giường, chớp mắt gắng sức nhìn về phía thiếu niên kia.
- Xem ra độc trong người Thi Phi tỷ càng để lâu thì càng ngấm sâu, sắp ngấm vào xương tủy rồi.
Tiêu Vân lại gần xem tình trạng của thiếu nữ nằm trên giường, sau đó nhíu mày nói.
- Nếu không trừ tận gốc thì sau này sẽ rất phiền phức!
- Tiêu Vân, đệ có chê ta phiền không?
Nhan Thi Phi nhoẻn miệng cười, chớp mắt yếu ớt hỏi.
- Không có đâu, ta còn ước sao được đến đây thăm tỷ mỗi ngày mà.
Tiêu Vân đáp.
- Buồn nôn quá, mau trừ độc cho tỷ tỷ đi.
Nhan Thi Yên bên cạnh ra vẻ ghét bỏ, nghiêm mặt nói.
- Vậy muội hãy đi ra ngoài trước đã.
Tiêu Vân phẩy phẩy tay.
- Sao lần nào huynh cũng đuổi muội ra ngoài thế?
Nhan Thi Yên bĩu môi ra vẻ bất mãn.
- Yên Nhi, muội ra ngoài đi.
Nhan Thi Phi nằm trên giường nhỏ giọng nói.
- Dạ!
Nhan Thi Yên mím môi, đôi mắt linh đoọng chớp chớp, trong lòng cảm thấy quái quái.
- Không phải chỉ trừ độc thôi sao? Cần gì bảo mình ra ngoài chứ?
Nhan Thi Yên chậm chạp bước ra ngoài với vẻ không vui, nhưng trong lòng cô ta cũng biết độc trong người tỷ tỷ không thể kéo dài thêm nữa.
- Vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Đợi sau khi Nhan Thi Yên rời đi thì Tiêu Vân mới nhìn Nhan Thi Phi, phẩy tay nói.
- Ừm.
Trên mặt Nhan Thi Phi lộ vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng nói:
- Ngươi tránh sang chỗ khác trước đã.
Dường như Tiêu Vân đã quen với việc này nên hắn giúp cô thả tấm màn xuống rồi bước ra sau bức bình phong.
Lúc này Nhan Thi Phi mới hít một hơi, khó khăn chống người ngồi dậy, bàn tay trắng nõn như ngọc bắt đầu cởi quần áo ra.