Bất Tử Võ Tôn

Chương 10: Một tiếng kinh người




- Hắn thật sự là tên phế vật tám năm không hề có tiến bộ đó sao?

Một số tu giả gần đó bị lời tuyên bố hùng hồn của thiếu niên làm cho giật mình, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Vân hôm nay cứ như một người khác hẳn vậy!

- Tiêu Vân vốn là thiên tài mà. 

Người bên cạnh trừng mắt nói:

- Nếu không phải vì tám năm nay tu vi của hắn không rõ tại sao lại trì trệ không tiến, dựa theo thiên phú trước kia thì hắn đã trở thành thiếu niên anh tài nổi danh khắp chốn rồi.

Nghĩ tới thiên phú của hắn khi xưa, đám người xun quanh không khỏi thổn thức. 

- Lẽ nào thiên phú của hắn đã khôi phục rồi sao?

- Nếu như hắn khôi phục thiên phú xưa kia thì e rằng không ai có thể sánh được.

Nhất thời, tiếng bàn tán vang lên liên hồi. 

- Hừ, thiên tài gì chứ, hắn chỉ dùng độc mà thôi.

Cũng có kẻ khinh khi ra mặt, nói chắc nịch:

- Một kẻ tu vi đình trệ tám năm, cho dù có tiến bộ thì đã âo? Ai mà biết liệu có phải chờ tận tám năm nữa thì hắn mới đột phá tiếp hay không chứ? 

Nghe thế, tiếng bàn tán mới dần lắng xuống.

Nếu như phải đợi thêm mấy năm nữa hắn mới đột phá thì sau này thành tựu cũng chỉ có hạn mà thôi.

- Ta thấy chắc hẳn là hắn biết tu vi của mình khó mà tăng thêm nên mới học thói bàng môn tả đạo, định theo con đường dùng độc hại người đấy. 

Kẻ kia lại tiếp tục hừ lạnh nói.

- Chắc là thế rồi.

Những kẻ khác cũng vội gật đầu phụ họa. 

- Một đám tôm tép ra vẻ ta đây.

Nghe thấy những tiếng bàn tán kia, Tiêu Vân thoạt tiên là nhíu mày, sau đó chợt cảm thấy thoải mái hơn, thay vì tức giận thì không bằng tự mình dốc sức tu luyện, ngày sau có thành tựu thì coi như cất tiếng kinh người rồi.

Ở thế giới lấy võ làm đầu này, thực lực là điều kiện hàng đầu để lấy được sự tôn trọng của người khác. 

Tiêu Vân xách túi cất bước đi thẳng về Tiêu gia.

tuy rằng đám người xung quanh nhỏ giọng bình luận, cũng có kẻ tỏ vẻ khinh thường hắn, nhưng chẳng ai dám ra mặt chặn lại.

Ngay cả Phương Vĩ Tôi Thể bát trọng còn bị trúng độc như thế, ai dám mạo hiểm xông lên nữa chứ? 

Mấy gã thiếu niên Phương gia tìm một cái cáng đến, vội khiêng Phương Vĩ rời đi.

Sau khi trở lại Tiêu gia thì Tiêu Vân bước vào phòng, bắt đầu hóa giải kịch độc.

Vừa rồi liên tục vận chuyển nguyên khí trong cơ thể để động thủ với đám người Phương Vĩ, khiến cho một phần kịch độc lưu lại trong cơ thể hắn có nguy cơ lan ra, tình huống này có phần nguy hiểm, nếu là kẻ khác thì e rằng đã bị trúng độc và mất mạng từ lâu, chẳng qua Tiêu Vân có võ hồn nên cũng không cần phải lo gì nhiều. 

Võ hồn vận chuyển, ánh xanh lóe lên, bao phu toàn thân hắn lại, hấp thu chất độc trong kinh mạch ra, hút vào đến cành lá xanh của nó, cứ thế, sắc mặt có phần tái nhợt của Tiêu Vân cũng hoàn toàn khôi phục.

Tiếp theo chính là vận chuyển võ hồn, triệt để hóa giải mớ kịch độc kia.

Võ hồn của Tiêu Vân có được sức mạnh rất đỗi thần kỳ, không những có thể hấp thu, hóa giải được hàn khí, mà cả kịch độc cũng thế. 

Chẳng qua chất độc mà np trúng phải quá mạnh, do Tử U Vân Thú Tiên Thiên cảnh để lại, không phải yêu độc Tôi Thể cảnh bình thường có thể sánh được, cho nên võ hồn của Tiêu Vân muốn hóa giải nó cũng rất tốn sức, mỗi lần đều khiến hắn cảm thấy thân thể mệt mỏi kiệt sức.

Nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện trên những cành lá xanh mướt đó xuất hiện từng tia màu đen, đó chính là kịch độc đã bị hút vào.

Tiêu Vân bắt đầu khống chế võ hồn dẫn dắt những chất độc này đi vào trên chiếc lá non xanh mơn mởn đó. 

Chiếc lá non đó chính là tinh hoa của võ hồn, có thể hóa giải độc tố.

- Nếu như ta đã có thể dựa vào chất độc này để đả thương kẻ khác thì chi bằng để lại một ít, như thế thì chẳng phải sau này sẽ có thêm một đòn sát thủ háy ao?

Ngay khi võ hồn dần dà hóa giải những độc tố kia thì Tiêu Vân chợt nảy ra suy nghĩ vậy, cho nên quyết định để lại một chút độc tố. 

Ban nãy khi hắn và Phương Vĩ va chạm thì hắn đã vận chuyển võ hồn, ép một phần độc tố ra rồi rót vào trong da thịt của Phương Vĩ, khiến hắn ta bị trúng độc. Cũng nhờ thế nên hắn mới có thể giành được thắng lợi sau cùng khi đối kháng với Tôi Thể tầng tám.

Lúc này hắn chợt nghĩ, nếu lợi dụng thật tốt ưu điểm này của võ hồn khác gì có được một võ hồn loại chiến đấu đâu kia chứ?

Ý nghĩ này vừa nảy ra thì Tiêu Vân bắt đầu hành động, biến một số chất độc ngưng tụ trên chiếc lá non kia biến thành một đốm nhỏ chứ không hóa giải hết. 

Đương nhiên, kịch độc này cũng phải có hạn, Tiêu Vân không dám để lại quá nhiều, bằng không sẽ ảnh hưởng đến võ hồn và tâm thần.

- Võ hồn này chỉ có thể coi như phụ trợ, không thể ỷ lại vào nó quá nhiều, muốn trở thành cường giả thì phải bước vào Tiên Thiên cảnh thật sớm mới được.

Sau khi ngưng tụ độc tố lại xong thì tâm thần của Tiêu Vân lại rời khỏi thức hải, sau đó đột nhiên đứng dậy định ra ngoài. 

- Nguyên khí ở đây quá mỏng, phải lên Tử Vân sơn mạch mới được.

Tiêu Vân thoáng trầm ngâm một cái rồi lập tức quyết định đến Tử Vân sơn mạch, nơi đó không chỉ có nguyên khí nồng đậm mà còn có hảo nguyên khí khổng lồ, võ hồn cũng có thể được bổ sung tốt nhất.

Chỉ cần thỏa mãn nhu cầu tấn cấp của võ hồn thì mình không cần buồn bực vì chuyện nguyên khí do mình vất vả ngưng luyện ra sẽ bị hút sạch nũa. 

Nhân dịp trời tối, Tiêu Vân một mình rời khỏi Tiêu gia, chạy đến Tử Vân sơn mạch cách đó không xa.

Tử Vân sơn mạch có nguyên khí nồng đậm, tiếc rằng sâu bên trong lại có yêu thú Tiên Thiên cảnh, vô cùng nguy hiểm. Tiêu Vân chỉ có Tôi Thể cảnh tầng bảy nên không dám xộc vào bậy abj, cho nên vẫn đi loanh quanh bên ngoài tìm một nơi có hỏa nguyên rồi dừng lại.

Đây là một hỏa tuyền, chỉ lớn chừng giếng nước, bên trong có dung nham nóng cháy phun ra, có hỏa nguyên khí nồng đậm lên bốc lên, ánh đỏ chiếu rọi, giữa đêm hôm thế này đúng là vô cùng chói mắt. 

Tiêu Vân bắt đầu đả tọa tu luyện bên cạnh hỏa tuyền này, trong lòng bàn tay có một nhánh lan xanh chui ra, đâm vào bên trong dung nham có thể đốt chảy cả sắt thép kia, băt đầu hấp thu hỏa nguyên khí bên trong, sau đó nhét toàn bộ vào thức hải, trở thành chất dinh dưỡng cho nhành lan kia.

Còn Tiêu Vân thì vận chuyển Huyền Nguyên Quyết, dẫn dắt nguyên khí thiên địa ùa vào trong cơ thể, sau đó chuyển hóa ngưng luyện nó.

Màn trời đêm điểm xuyết đầy ánh sao, thiếu niên im lặng chăm chú tu luyện... 

Mới đó mà đã qua một ngày, hỏa nguyên khí của hỏa tuyền này đã bị hấp thu sạch sẽ.

Tiêu Vân nội thị thức hải của mình, võ hồn bên trong đã lớn khóe hơn, những chiếc lá non ánh lên màu đỏ rực tựa như áng mây chiều, ẩn chứa hỏa nguyên khí cường hãn gấp mấy lần trước kia, khí lưu cực nóng một khi bộc phát ra đủ để dẫn tới một đợt chấn động.

Tiêu Vân thấy không thỏa mãn với điều này, tiếp tục tìm kiếm hỏa nguyên ở gần đây rồi bắt đầu hấp thu hỏa nguyên khí bên trong. 

Dần dà, nguyên khí trong đan điền của Tiêu Vân cũng bắt đầu trở nên dày hơn, hắn loáng thoáng co cảm giác sắp sửa đột phá nào đó.

- Chỉ cần thêm chút nữa là đã có thể trùng kích vào Tôi Thể tầng tám rồi.

Trong lòng Tiêu Vân có phần kích động, bước vào Tôi Thể tầng tám thì cách Tiên Thiên cảnh không xa lắm, như thế thì hắn cũng có thể xem như người nổi bật trong lứa trẻ tuổi. 

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Vân đang liên tục tích súc nguyên khí trong cơ thể, chuẩn bị trừng kích Tôi Thể tầng tám.

Hiện tại đã qua hai ngày kể từ khi Tiêu Vân đả thương Phương Vĩ.

Mặt trời nhô lên, cửa chính Tiêu gia vừa mở ra không bao lâu thì đã có một nhóm người hùng hổ xộc đến. 

Chính là người của Phương gia.

Trải qua một phen giằng co, người của Phương gia được mời vào bên trong.

- Đây là người của Phương gia! 

- Bọn họ tới đây để làm gì chứ?

- Nghe nói Vân thiếu gia đả thương Phương Vĩ, hiện tại Phương gia đến đây đòi người.

- Cái gì? Tiêu Vân đả thương Phương Vĩ? Sao có thể như thế được, không phải tên phế vật Tiêu Vân kia dừng lại ở Tôi Thể tầng sáu suốt tám năm à? 

Sau khi người của Phương gia đi vào thì lập tức khiến Tiêu gia xôn xao, đầu đuôi sự việc cũng bị mọi người biết rõ.

- Thế thì các ngươi không biết rồi, mấy ngày trước Tiêu Vân thiếu gia vừa mới đột phá đến Tôi Thể tầng bảy, còn đả thương Tiêu Lập nữa.

Một người của Tiêu gia lên tiếng. 

- A? Có việc này kia à.

Nghe vậy thì mọi người đều thấy khá hứng thú:

- Chẳng lẽ thiên phú của Tiêu Vân thiếu gia đã trở lại rồi sao? 

- Ta cũng không biết nữa, chẳng qua nghe nói hắn dùng độc nên mới đả thương Phương Vĩ thiếu gia của Phương gia.

Người kia lại nói.

- Dùng độc á? 

Nghe thế thì mọi người đều nhíu mày, sau đó thở dài:

- Thật không ngờ Vân thiếu gia lại sa đọa đến mức đi học những thứ bàng môn tả đạo như thế, chắc là hắn thấy mình không có thành tựu trên võ đạo nên mới đi vào con đường này.

- Đáng tiếc quá. 

Rất nhiều người trong Tiêu gia đều lắc đầu, cho rằng Tiêu Vân đã sa đọa.

Trong phòng khách Tiêu gia lúc này, một số trưởng lão Tiêu gia đều bị kinh động chạy tới, ngồi ở một bên.

Bên trái là đám người Phương gia, tổng cộng có bảy người, cả đám đều vô cùng hùng hổ, bộ dạng như thế hưng sư hỏi tội. 

Nhìn kỹ lại thì giữa đám người Phương gia có một thiếu niên mặt mày đen thui ngồi trên một chiếc ghế thái sư.

Nói là ngồi, nhưng chẳng bằng nói là dựa thì đúng hơn, bởi vì kẻ này đã hoàn toàn mất hết ý thức, như đang hôn mê vậy.

Thiếu niên này đương nhiên chính là Phương Vĩ. 

- Soa Tiêu Vân còn chưa tới nữa?

Ở giữa đám người Phương gia, có một lão giả tuổi chừng năm mươi hầm hầm mở miệng.

- Ha ha, đã sai người đi tìm hắn rồi, chắc là sẽ đến ngay thôi. 

Một trưởng bối Tiêu gia ở bên phải cười gượng nói.

- Lần này Tiêu Vân đả thương con ta, các ngươi định giải quyết thế nào đây?

Một gã trung niên mặc cẩm bào của Phương gia lên tiếng. 

Người này là Phương Tuần, cũng chính là cha của Phương Vĩ.

- Đương nhiên là...

Một trưởng giả của Tiêu gia cười gượng, định mở miệng nói tùy Phương gia xử lý. 

- Việc này còn chưa rõ đầu đuôi, đương nhiên phải đợi Vân Nhi đến đây thì mới có thể quyết định được.

Nhưng một nam tử trung niên có vài phần anh khí nhưng mặt mày lạnh tanh ngồi ở hàng đầu bên tay phải thản nhiên đáp lại, dường như cũng không hề có ý muốn thỏa hiệp.

Người này tên là Tiêu Hải, là con trai thứ hai của Tiêu lão gia tử, nhị bá của Tiêu Vân. 

- Xem ra là các ngươi không định giao tên phế vật Tiêu Vân kia ra chứ gì?

Một tên thiếu niên bên phía Phương gia quắc mắt nhìn, khí thế vô cùng kinh người.

- Nếu đã vậy thì các ngươi hãy chuẩn bị gánh chịu lửa giận của bọn ta đi, đệ đệ của ta không thể bị thương oan uổng như thế được. 

Nghe kẻ này nói vậy, một số trưởng giả của Tiêu gia đều nhướng mày.

Thiếu niên này tên là Phương Hạo, là thiên tài của Phương gia ở đời này, tuy rằng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã bước chân vào Tôi Thể tàng chín viên mãn.

Quan trọng nhất là kẻ này đã thức tỉnh băng võ hồn của Phương gia, tiền đồ về sau khó mà lường trước. 

Tiêu gia đời này chỉ có mỗi mình Tiêu Vân thức tỉnh võ hồn, nhưng bọn họ lại thấy võ hồn của hắn là thứ bỏ đi.

Đợi một thời gian nữa, đến khi Phương Hạo phát triển, Tiêu gia sao có thể tranh được với Phương gia kia chứ?

Cho nên hắn vừa mở miệng thì gần như tất cả trưởng lão của Tiêu gia đều đanh mặt lại, không khí có phần căng thẳng. 

- Ha ha, Phương thiếu chớ nóng, mọi chuyện hãy đợi Tiêu Vân đến đây rồi hãy nói.

Tiêu Hồng ngồi trên chủ vị cười gượng lên tiếng.

- Được, vậy ta sẽ đợi, chỉ là mong Tiêu đại gia chớ có vì việc này mà làm hại Tiêu gia. 

Phương Hạo mở miệng nói, tuy rằng tuổi hãy còn nhỏ, nhưng lại hống hách không xem ai ra gì, trong lời nói còn mang theo ý uy hiếp.

Kẻ đã thức tỉnh võ hồn như hắn nhất định sẽ hơn hẳn đám thiếu niên cùng thế hệ, tương lai có thể trở thành cường giả một phương, bước vào thế giới võ đạo mênh mông rèn luyện, nơi nho nhỏ như Tử Vân quận thành này căn bản không đủ cho hắn phát triển, nên đương nhiên sẽ không xem đám người này ra gì rồi.

Trong mắt hắn ta, những kẻ khác chỉ là một lũ kiến mà thôi.