Bất Tử - Evermore

Chương 36




KHOẢNH KHẮC RILEY RA ĐI, tôi khuỵu xuống với cảm giác tan vỡ, đớn đau và bật khóc. Dẫu biết rằng mình làm một việc hoàn toàn đúng, nhưng sao tôi vẫn ước giá như nó đừng nhức nhối đến mức này. Tôi co mình ngồi như thế một lúc lâu. Hai cánh tay vòng ra, ôm trọn lấy cả thân hình. Có lẽ lúc này tôi như một quả bóng nhỏ đông đặc lại.

Tôi nhớ từng chữ từng lời con bé đã nói về tai nạn, rằng đó không phải là lỗi của tôi. Tôi ước gì có thể tin lời nó, nhưng tôi biết đó không phải là sự thật. Bốn cuộc đời đã phải kết thúc vào ngày hôm ấy. Bốn con người vĩnh viễn rời xa tôi. Tất cả những điều đó chính là lỗi của tôi.

Tất cả là bởi vì chiếc áo cổ vũ ngốc nghếch màu xanh của tôi.

“Bố sẽ mua cho con cái khác”. Tôi nhớ tiếng bố nói, nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu. “Nếu giờ chúng ta quay lại thì sẽ bị kẹt xe mất!”

“Nhưng đó là cái áo con thích nhất!”, tôi lắc đầu quầy quậy, hét toáng lên. “Đó là cái áo con có được từ hội trại dành cho các đội cổ vũ. Bố không thể mua được cái khác như thế trong cửa hàng quần áo được!”

“Con thật sự muốn quay lại để lấy cái áo đến thế?”

Tôi gật đầu, mỉm cười khi thấy bố lắc đầu, hít một hơi dài rồi quay xe trở lại. Đúng khoảnh khắc ấy, tôi chết lặng người khi bắt gặp một con nai chạy băng qua đường!

Tôi muốn tin Riley, muốn định hướng lại trong đầu mình một nếp suy nghĩ mới. Nhưng điều đó thật khó biết bao!

Và khi tôi đưa tay lau những giọt nước mắt đang ràn rụa trên mặt mình, tôi nhớ đến từng câu từng chữ của cô Ava. Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ mong manh: Nếu Riley là một người tôi cần thiết phải nói chia tay, là một người phù hợp, vậy thì Damen chắc hẳn phải là điều gì đó ngược lại, là một người tôi không cần thiết để nói lời chia tay rồi!

Tôi rướn người lấy cây kẹo bông mình để trên bàn. Và trong một tích tắc, tôi sững sờ khi thấy nó được đặt nằm trong một bông hoa tulip.

Một bông hoa rất lớn, lung linh, rực đỏ.

Tôi đứng bật dậy, chạy đến giường ngủ của mình, kéo chiếc laptop để lên đó, rồi bấm liên tục để tìm thử ý nghĩa loài hoa tulip.

Trong một trang mà tôi tải xuống, tôi sững người với từng hàng chữ viết rành mạch...

Vào những năm 1800, con người đã thường sử dụng các loài hoa để gửi đi thông điệp ẩn chứa đằng sau đó. Mỗi loài hoa đều mang một ý nghĩa đặc biệt. Đây là vài ý nghĩa mang tính truyền thống nhất...

Tôi kéo danh sách xuống. Mắt tôi hoa lên và hơi thở như ngừng lại.

Tulip đỏ: Tình yêu bất tử.

Và, thêm một chút tò mò thoáng qua trong tôi. Tôi kéo tiếp xuống, bật cười lớn với hàng chữ trước mặt mình.

Hoa hồng trắng: Một trái tim không bao giờ biết đến tình yêu.

Giờ thì tôi đã biết anh muốn ngầm hỏi tình cảm của tôi, trong suốt chừng ấy thời gian.

Tôi cầm lấy đóa tulip lớn nhất trong đời mình, nâng niu bí mật ẩn chứa đằng sau nó.

Anh chỉ vờ tán tỉnh Stacia, như một cách khơi gợi để tôi có thể phản ứng lại, để biết chắc rằng tôi có quan tâm.

Những câu trả lời quá rõ ràng cho một câu hỏi cứ lờ mờ, câu hỏi đã từng làm bận lòng tôi, làm khuấy đảo những cảm xúc của tôi.

Phải thừa nhận rằng dù chắc chắn tôi không thể bỏ qua dễ dàng cho những việc anh đã làm, nhưng rõ ràng nó có tác dụng rất lớn. Bây giờ, nếu có thể gặp anh lần nữa, tôi sẽ nói ra tất cả những điều này trước mặt anh. Rằng sự thật là tôi yêu anh. Sự thật là tình yêu ấy chưa có phút giây nào dừng lại. Tôi yêu anh từ khoảnh khắc đầu tiên, giây phút đầu tiên tôi gặp anh. Tôi yêu anh kể cả khi tôi đã thề rằng tôi không yêu nữa. Tôi không làm gì khác được. Tình yêu ấy chảy trong huyết quản, trong từng tế bào thân thể tôi. Tôi không chắc về thế giới bất tử hay những điều tương tự như thế, nhưng nếu như nơi đó có anh, nếu như có một điều gì đó là định mệnh hay số phận, thì có thể nào anh để tôi được ở bên anh không?

Tôi nhắm mắt lại, hình dung cái cảm giác ấm áp khi cơ thể nồng nàn của Damen như hòa quyện với tôi.

Những tiếng thì thầm từ đôi môi mềm mại và dịu ngọt của anh. Những nụ hôn mơn man trên cổ, trên má, trên vành tai. Tôi giữ hết chừng ấy hình ảnh trong đầu, cảm nhận lại từng khoảnh khắc nhỏ trong tình yêu của chúng tôi, trong từng nụ hôn.

Tôi thì thầm những điều mà tôi đã giữ kín nó trong lòng suốt cả thời gian qua, những điều mà tôi đã từng e ngại thốt ra thành lời, những điều mà tôi ước gì sẽ mang anh quay về lại với tôi.

Tôi nói, lớn dần lên, lớn dần lên... Lần này rồi lần khác... Tôi tưởng chừng như giọng nói của chính mình đang lan tỏa và bao phủ khắp cả phòng.

Nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn chỉ có một mình.

Và tôi biết rằng tôi sẽ còn phải đợi chờ lâu lắm.