Tác giả: Tadashi Ringo*
Mặc dù hắn không sợ người tìm hắn đoạt bảo, nhưng biết đâu bọn họ tìm người thân bên cạnh hắn để uy hiếp hiếp thì khổ.
Dù hiện tại hắn không có quen ai, nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ giống như vậy.
Còn về phụ thân cùng ca ca của hắn thì không tính là người quen, ban đầu hắn dung hợp trí nhớ của thân thể này.
Nên mới vô tình chạy đi tìm Thanh Thủy để lấy Kiếp Ma Đan mà thôi.
Về sau linh hồn không còn tạp niệm nữa nên hắn đối với những người quen của thân thể này.
Không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, cùng lắm thì sau này không làm địch của nhau vậy thôi.
Đây không phải hắn vô tình, mà là hắn giống như xem xong một bộ phim khiến hắn cảm động, nhưng sang vài ngày hắn sẽ quên đi cảm xúc lúc đó.
Chỉ còn lại mỗi cảm giác là phim đó rất hay mà thôi, hiện tại hắn cũng tương tự như thế.
Đối với hắn mà nói ký ức này giống như một bộ phim, một giấc mơ mà thôi.
Nếu nói người mà có quan hệ nào đó với hắn thì chỉ có mỗi một mình Thanh Thủy mà thôi, tuy rằng sự tình hôm đó không phải do chính hắn gây ra nhưng người hưởng thụ lại là hắn.
Cho nên nói nàng ta không quan hệ gì tới hắn thì không thể nào, cho dù nàng ta không nhận thì cũng không có nghĩa là không có.
Đối với Thanh Thủy hắn cũng không có tình cảm đặc biệt gì nhiều, nhưng mà hắn vẫn phải chịu trách nhiệm việc này.
————————
Long Sát hiện tại cùng với đám người Tử Yên đang đứng bên bờ hồ mà trước đó bọn người các tông môn tụ hợp.
Hắn thử quan sát xung quanh thì phát hiện không có ai, xung quanh bờ hồ có khá nhiều xác sống tu sĩ và bọn yêu thú.
Có lẽ bọn người Long Vân cùng những tông môn khác đã tiến vào bên trong toàn cung điện khổng lồ này.
Nhìn những đống xác chết này kinh tởm đến phát ói, nếu không phải hắn thông qua trí nhớ của thân thể này cùng với giết một số lượng yêu thú trên đường đi thì hắn chắc chắn sẽ nôn.
Tử Yên quan sát xung quanh một hồi rồi quay qua đám người bọn họ nói
“ Có lẽ bọn họ đã tiến vào bên trong, chúng ta cũng đi thôi.”
Long Sát im lặng đi theo bọn họ, bọn hắn thông qua các thực vật trôi nổi trên mặt nước để tiến đến toàn cung điện.
Lúc nãy đứng từ xa hắn chỉ cảm thấy toàn cung điện này huy hoàng đồ sộ mà thôi, nhưng hiện tại đứng gần tòa cung điện hắn cảm thấy ám lực như bị hư không đè ép bản thân vậy.
Cảm giác ngộp ngạt khiến hắn rung động, gặp phải hiện tượng này hắn nhớ đến trong những tiểu thuyết tiên hiệp nhắc đến.
Hắn có thể chắc chắn tòa cung điện này là một món pháp bảo, nhưng mà không biết có thể mang đi được không.
Nếu có thể lấy toàn cung điện này đi thì sướng biết mấy, nghĩ thôi mà đã thấy tinh thần phấn chấn.
Tuy nhiên sự thật muốn lấy đi đâu có dễ như vậy, theo như hắn biết những thứ bên trong toà cung điện này có rất nhiều thứ bất phàm.
Những thứ đó không biết hắn có đủ thực lực để mang đi hay không còn chưa biết, nói gì đến việc đem toà cung điện này đi chứ.