Bất Tử Bất Diệt

Chương 55: Hựu kiến huyên huyên




Trở về khách sạn, Tư Đồ Mẫn Nguyệt không kìm được than lên " Thảo nào phụ thân không cho phép bọn ta ra khỏi nhà. Hôm nay tận mắt chứng kiến Khiếu Thiên kiếm pháp cùng võ công xuất thần nhập hóa của mông diện nữ, đệ vẫn còn cảm giác thấy ớn lạnh. Cùng là trẻ tuổi với nhau nhưng võ công của bọn họ cao hơn đệ quá xa."

Độc Cô Bại Thiên lên tiếng an ủi " Đừng thất vọng như vậy. Có một ít ngừoi khi mới tập võ thì tiến bộ thần tốc nhưng về sau thì lại đình trệ rất khó mà tiến được nữa. Lại có người khi tập võ thì tiến rất chậm nhưng khi tới tuổi trung niên thì lại đột tiến mãnh liệt, từ đó danh động thiên hạ. Cái này gọi là thành công muộn màng. Ha ha.....có lẽ đệ rơi vào trường hợp sau đó"

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói " Theo như lão phiến tử nói thì chân chánh cao thủ không tham gia vào việc tranh đoạt tinh nguyên thạch. Điều đó có nghĩa những người tham gia đây chỉ chiếm một phần nhỏ. Từ đó cho thấy thiên hạ này có rất nhiều kì nhân dị sĩ" Nói tới đó hắn không khỏi thấy cảm than.

Nghe hắn nói như vậy, Độc Cô Bại Thiên không khỏi nhớ tới Huyên Huyên. Nếu như bọn họ mà biết đựoc có một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi mà công lực đã ngạo thị thiên hạ đát tới cảnh giới đế cấp thì chỉ sợ không khỏi kinh hãi mà ngã lăn ra mất. Đúng lúc này hắn chợt có cảm giác là Huyên Huyên đang ở gần đây. Từ khi ở dưới địa hạ cung điện, thần thức của hắn sau khi đạt đến cảnh giới đế cấp thì hắn cũng có luôn một thứ linh giác. Cái thứ cảm giác huyền bí này, giống như là bây giờ vậy, khiến cho hắn cảm ứng được Huyên Huyên đã tới đây.

Độc Cô Bại Thiên đứng dậy đưa mắt có ý xin lỗi nhìn mọi người trong phòng nói " Các người tạm thời lánh mặt qua phòng khác một lát. Ta có cảm giác một vị bằng hữu đang tới đây. Ta muốn cùng người đó nói chuyện một mình"

Mọi người nghe xong liền chấn động. Lão phiến tử cất tiếng nói nhỏ " Người tới chưa hẳn đã là tốt"

Độc Cô Bại Thiên không nói gì chỉ đưa mắt nhìn ra vẻ xin lỗi.

Sau khi mọi người ra ngoài thì tâm trạng của hắn lại trở nên thắc thỏm bất an. Hắn còn nhớ rất rõ cái lần chia tay trước, hắn đã làm cho Huyên Huyên nổi giận muốn điên cuồng. Lần này gặp lại hắn thật không biết đối phó với tiểu ma nữ chuyên làm cho người khác đau đầu này như thế nào.

Một bóng ảnh thoáng qua, trong phòng lúc này đã có hơn một người. Một thiếu nữ thân hình tuyệt đẹp đang từ từ ngồi xuống, trong tay đang vuốt ve tinh nguyên thạch. Độc Cô Bại Thiên nhìn thấy kinh hãi kêu lên " Bản nhi chuyên...không...tinh nguyên thạch"

"Oh, ngươi biết miếng ngọc thạch này sao?"

Dung nhan xinh tươi như ngọc cười cười, đôi mắt to long lanh nhìn hắn " Tiểu Bạch, ngươi không phải đang có chuyện gì giấu ta đấy chứ"

Độc Cô Bại Thiên biết rõ giai nhân đang ngồi trước mặt hắn chính là tiểu ma nữ đeo mặt nạ. Bởi vì đôi mắt long lanh mỹ lệ vô song cùng hai chữ "Tiểu Bạch" đã nói lên thân phận của giai nhân trước mặt.

Độc Cô Bại Thiên thầm nhủ " Nào chỉ biết không đâu mà nó chính là "cực phẩm vũ khí" từ nhỏ đã theo ta tung hoành tại Trường Phong trấn – bản nhi chuyên. Không biết mới là lạ đó. Ai, không cẩn thận nói lộ ra hết"

Hắn vội mở miệng ra nói " Huyên Huyên, gặp lại cô ta thật thấy cao hứng. Cô biết ta ngày nao cũng vì nhớ tới cô mà trà uống không được , cơm ăn không thấy ngon....."

"Ngươi đói không ăn một trái đi" Một quả táo trên trên bàn từ từ bay lên rơi thẳng vào miệng của Huyên Huyên.

"Tiểu Bạch, ngươi làm sao mà biết được phiến ngọc thạch này chình là tinh nguyên thạch?" Huyên Huyên cười hì hì nhìn hắn

"Cái này, ta làm sao mà biết được nó là tinh nguyên thạch chứ. Nhưng Huyên Huyên đã nhìn tới cái gì thì chắc chắn là thứ đó phải có chỗ đặc biệt. Vì vậy ta thuận miệng mới nói nó là tinh nguyên thạch thôi"

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi hãy nhìn ta nè"

"Tại sao phải nhìn cô chứ. Mà có nhìn thì cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của cô. Ta đối với mỹ nữ giả tạo không hề có hứng thú đâu"

"Ngươi nhìn hay không nhìn" Giọng của tiểu ma nữ cất lên đầy vẻ uy hiếp

"Không thể ngờ Độc Cô Bại Thiên ta lại có mị lực lớn như vậy. Ngay cả một vị thiên kim tiểu thư công lực đạt tới cảnh giới đế cấp cũng cầu ta nhìn chứ" Độc Cô Bại Thiên vừa nói vừa làm vẻ tự hào về bản thân mình.

Huyên Huyên không hề đề ý tới những lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn, hai con mắt long lanh kia chợi lấp lánh thần quang. Độc Cô Bại Thiên ban đầu còn đang thưởng thức ánh mắt đó để rồi về sau thì như si ngốc hoàn toàn chìm đắm vào đôi mắt như mê vụ kia. Tâm linh của hắn như hoàn toàn mở ra, cả người muốn động nhưng lại không thể động được.

Lúc này Huyên Huyên mới cười nói " Hi hi........thật buồn cười quá đi. Ngươi hồi nhỏ đã xấu xa như vậy à, cả ngày chỉ biết kết bè kết phái. Oh, bảy tuổi mà tối vẫn còn đái dầm trên giường…. Ha ha…. buồn cười chết đi được….haha"

Độc Cô Bại Thiên đột nhiên tỉnh lại nhưng sự việc trong quá khứ cứ hiện ra trong kí ức mà hắn lại không có cách nào kiềm chế lại được. Chỉ nghe Huyên Huyên cứ liên hồi kể ra những chuyện hồi nhỏ của hắn, chuyện hắn tự hào về bản thân .......

"Tiểu ma nữ cô đang làm cái gì thế? Thật ra cô đã làm gì trên người của ta?"

"Không có gì, chỉ là thí nghiệm trên người ngươi một thứ "liên tâm thông" – Độc tâm đại pháp. Không ngờ tuổi thơ của ngươi lại buồn cười, xấu xa đến như vậy. Ha h…so với ta khi còn nhỏ thì ngươi lợi hại hơn nhiều lắm. Oh, mười một tuổi đã có một tiểu nữ hài tên Tư Đồ Minh Nguyệt lúc nào cũng theo sau à. Ngươi đúng là một háo sắc mà, còn nhỏ vậy đã biết cua gái rồi, thật xấu xa " Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Vừa nói vừa đưa tay ngắt nhéo người Độc Cô Bại Thiên. Độc Cô Bại Thiên thật không biết nên khóc hay cười. Cứ như thế này thì đối với Huyên Huyên mà nói coi như không còn bí mật nào không thể nói ra nữa. Hắn đột nhiên nghĩ tới việc xá thân thành ma của mình, cả người chợt phát lạnh. Nếu như để cho tiểu ma nữ này biết được chuyện đó thì nàng ta không giết mình để thế thiên hành đạo thì mới lạ.

Độc Cô Bại Thiên hét lớn " Huyên Huyên, cô không thể làm như vậy. Cô quên rồi sao? Chúng ta là hảo huynh muội mà. Cô sao có thể nhìn hết những bí mật của ca ca được chứ?"

"Thối, ai là muội muội của ngươi. Ngươi lại còn dám nhắc lại chuyện khi trước sao? Khi đó sao ngươi lại dám chiếm tiện nghi của ta. Hừm.

Huyên Huyên hai má ửng hồng đưa bàn tay trnắg như ngọc ra nắm lấy tai của độc Cô Bại Thiên " Ngươi là một tên háo sắc, một tên hỗn đản, nói ngươi xấu xa..... ta nhéo...ta nhéo....."

Nước mắt của độc Cô Bại Thiên cứ thế ứa ra không thể kìm lại, miệng hắn thì gào lớn " Mau buông tay ra....còn không buông ta ...ta sẽ......."

"Ngươi sẽ như thế nào?"

"Ta sẽ.....ta thế nào cũng không cần nói với cô"

Huyên Huyên cuối cùng cũng bớt giận, lại tiếp tục thi triển Độc tâm đại pháp

Đúng lúc này từ một nơi sâu thẳm trong nội tâm của Độc cô Bại Thiên, một thanh âm chợt vang lên " Tiểu nha đầu này kể ra cũng có chút thú vị. Bất quá có một vài chuyện ngươi không thể biết được. Hay là để cho ngươi nhìn thấy "tư niệm" của Độc Cô Bại Thiên về ngươi như thế nào"

Huyên Huyên"nhìn" thấy những việc trong quá khứ của độc Cô Bại Thiên cười lăn lộn " Ha ha….mười ba tuổi không cẩn thận đột trụi hết râu cảu gai gia ngươi. Mười bốn tuổi bắt được một con heo rừng thật lớn đem thả vào sân của Tư Đồ thế gia, quậy phá đến nỗi cả trang viên nháo nhào cả lên.. Oh nguyên do thì ra tiểu cô nương Tư Đồ Minh Nguyệt kia bị cha la nên thay cô ta trút giận. Hừm….. còn nhỏ như như mà đã biết lấy lòng con gái, đúng là xấu xa mà"

Vừa nói lại vừa ngắt nhéo khiến cho hắn đau đến cắn chặt răng.

Đột nhiên kí ức của Độc Cô Bại Thiên như bị che mờ, những hình ảnh của Huyên Huyên lúc này thấm sâu vào trong đầu của hắn. Độc Cô Bại Thiên nhìn trời phát thề " Huyên Huyên, sớm hay muộn thì sẽ có ngày ta phải đánh cô một trận…. sớm muộn cũng có một ngày ta phải cưới cô về nhà khiến cô trở thành tiểu lão bà của ta….phải biến cô trở thành một người ngoan hiền chỉ biết nghe lời thôi….."

Trong kí ức của Độc Cô Bại Thiên, những chuyện xấu xa khi xưa của hắn dần mất đi mà thay vào đó là những ảo tưởng về cuộc sống hàng ngày với Huyên Huyên.

Huyên Huyên càng xem càng tức giận, hai má ngày càng đỏ ửng. Đến khi trong đầu của Độc Cô Bại Thiên hiện ra hình ảnh giữa hắn và nàng thì nàng lập tức đình chỉ Độc tâm đại pháp thét lên " Độc Cô Bại Thiên, ngươi muốn chết à. Ngang nhiên có ý tưởng tồi tệ.....dám có ý định với ta. Ta đánh....ta đánh....."

Huyên Huyên vừa la lối, chân tay thì không ngừng đánh túi bụi lên người Độc Cô Bại Thiên.

Độc Cô Bại Thiên gào lên " Ai da.....chết ta mất....ai da.......cái này không thể trách ta được.....ai nói cô xinh đẹp quá làm gì........lại còn lợi hại nữa....."

"Bụp......"

Đúng lúc này cửa phòng bật mở ra. Lão phiến tử, ba an hem Tư Đồ cùng mọi người chạy vào. Lão Thích kêu lên " Oa, lão đại lần này khổ rồi, không cẩn thận bị nữ nhân đánh ngã xuống đất"

Huyên Huyên nghe thấy càng tức giận, một chiêu đánh Lão Thích bay thẳng ra ngoài cửa khiến Lão thích chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh "A......"

Huyên Huyên vừa muốn tiếp tục đánh tiếp thì chợt nhìn thấy lão phiến tử. Lão phiến tử lúc này cũng nhìn nàng ta. Hai người vừa nhìn thấy nhau thì đồng thời biến sắc. Huyên Huyên nói :

"Lão đầu ngươi...lão làm sao lại ở đây. Lão .......lão ngàn vạn lần không được nói cái gì. Ta.....ta cũng chưa hề làm cái gì"

Huyên Huyên như đang rất hoảng loạn, cầm lấy tinh nguyên thạch nói " Khối ngọc thạch này ta sẽ đem trả lại Vụ Ẩn phong ngay bây giờ. Lão không được nói loạn lên đó"

Dứt lời thì lập tức biến mất

Lão thích lúc này đang từ bên ngoài bước vào vừa mới đứng yên thì Huyên Huyên lúc này lại quay trở lại, một cứoc đá thẳng vào hắn khiến hắn lại kêu lên thảm thiết "A" rồi bay ra ngoài.

Huyên Huyên đi thẳng tới lão phiến tử nói " Lão đầu, ta một lần nữa cảnh cáo lão. Nếu lão dám nói loạn lên thì coi như giữa ta và ão không còn quan hệ gì hết"

Nói xong cả người lại như một cơn gió biến mất

Thần sắc lão phiến tử lúc này liên tục thay đổi mãi một lúc sau mới bình thường trở lại. Mọi người torng phòng ai nấy đều kinh hãi trước võ công kinh hồn của Huyên Huyên, đồng thời ai cũng cảm thấy rất hiếu kì.

Mãi một lúc sau Lão Thích mới từ ngoài bước vào. Kì lạ là hắn lại không nói không cẩn thận nữa " Lão đại, nữ nhân đó là ai vậy? Thật quá hung dữ, quá lợi hại đi"

"Nàng ta là.....đi...mau đi nghỉ đi"