Bất Tử Bất Diệt

Chương 151: Trường Sinh Cốc chi ước (Hạ)




Độc Cô Bại Thiên trở về tuy khiến cả nhà cười vui nhưng chỉ là niềm vui tạm thời, không ai quên được Tư Đồ gia ở bên kia con đường.

Nhớ đến Tư Đồ Minh Nguyệt mất mạng tại Trường Sinh cốc, cả nhà lại đau lòng, thương cảm vô vàn.

Độc Cô Bại Thiên run giọng: "Mộ… Minh Nguyệt…ở đâu? Con muốn…đến thăm nàng."

Độc Cô Phi Vũ đáp: "Minh Nguyệt chưa được hạ táng."

"Thật…ư? Nhục…nhục thân nàng đã bị tổn hại?"

"Minh Nguyệt, con bé này, ôi." Độc Cô Phi Vũ thở dài: "Lúc ở Trường Sinh cốc về đã kinh động đến Tư Đồ Kinh Lôi, bá phụ nó. Cháu chắc cũng nghe người giang hồ xưng tụng danh hiệu Huyết Đế. Ông ta cũng là người đáng thương, vốn là kì tài, lúc luyện công tẩu hỏa nhập ma. Minh Nguyệt từ bé đã chăm lo cho ông ta, ông ta xem nó như con đẻ, coi nó quan trọng hơn mạng hơn. Nghe tin nó bất hạnh, Tư Đồ Kinh Lôi còn đau lòng hơn cha mẹ nó, ôm thi thể nó khóc mãi, không chịu buông ra, ai khuyên cũng không được."

"Ông ta ôm nó suốt ba ngày rồi đột nhiên biến mất. Tư Đồ gia chấn kinh, tưởng ngoại địch xông vào cướp thi thể Minh Nguyệt và Tư Đồ Kinh Lôi liệt giường nhiều năm, phát vô số con cháu đi tìm nhưng không có kết quả. Sau ba ngày, Tư Đồ Kinh Lôi đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, xuất hiện tại Tư Đồ thế gia, trừ buồn bã ra thì đã khỏi bệnh. Về nhà rồi, ông ta mặc kệ người nhà hỏi han, trực tiến vào mật thất bế quan. Sau một tháng liền sáng tạo ra Huyết Nguyệt ma kinh, võ công đạt đế cảnh, phá quan xuất hiện, khiến cả Tư Đồ thế gia kinh ngạc."

"Tư Đồ Kinh Lôi bỏ qua cả gia tộc, bèn rời nhà ngay, đại náo võ lâm, huyết sát tứ phương, cùng phụ thân cháu một tây một đông tiếp ứng nhau. Sau đó phụ thân cháu được người ta gọi là Nộ Đế, Tư Đồ Kinh Lôi được gọi là Huyết Đế, cả hai đại chiến Vụ Ẩn phong, phụ thân cháu mang thương thế trở về, còn Tư Đồ Kinh Lôi không hiểu đến đâu?"

"Thương thế của phụ thân có nghiêm trọng không? Tư Đồ bá phụ đi đâu, không ai phát hiện ư? Nhục thân Nguyệt nhi ở đâu? Tư Đồ bá phụ giấu nàng ở chỗ nào?" Độc Cô Bại Thiên nóng lòng hỏi liền mấy câu.

Độc Cô Ngôn Chí nói: "Không sao hết, ta không sao. Còn về Tư Đồ Kinh Lôi và Nguyệt nhi, không ai biết họ ở đâu."

"Phụ thân…"

"Có phải cháu định hỏi vì sao phụ thân đột nhiên đại khai sát giới với võ lâm, khác hẳn với tính cách thường thấy hả?" Độc Cô Phi Vũ hỏi.

"Vâng."

"Phụ thân cháu từ Trường Sinh cốc về, cấp nộ công tâm, suýt tẩu hỏa nhập ma, rồi được ông áp chế tâm ma, công lực có dấu hiệu đột phá cảnh giới vương cấp đại thừa, tâm ma lại quấy nhiễu nó. Trong lúc hết cách, ông đành trợ giúp một tay, lại áp chế tâm ma, nó tiến lên đế cấp cảnh giới, có điều tâm ma càng nặng. Ông sai nó vào giang hồ đại khai sát giới để dẹp bớt ma hỏa trong lòng."

"A, còn kết quả đại chiến Vụ Ẩn phong thế nào?"

"Vụ Ẩn phong xuất động hai đế cảnh cao thủ, kết quả lưỡng bại câu thương.i "

"Hóa ra là vậy." Đến giờ Độc Cô Bại Thiên mới biết nguyên nhân phụ thân hắn trở thành Nộ Đế, tỏ ra lo lắng, "Phụ thân hiện tại đã ổn rồi chứ?"

"Không sao rồi."

"Vậy con yên tâm rồi, mấy hôm nữa con sẽ lại vào giang hồ, con nghĩ dù đã gây ra nhiều chuyện như vậy, chắc không ai dám đến Độc Cô gia kiếm chuyện."

Độc Cô Ngôn Chí nói: "Con yên tâm, không ai dám đâu."

Độc Cô Phi Vũ nói: "Tiểu tử ra giang hồ đừng coi thường tất cả, nên nhớ giang hồ không chỉ có mình cháu là đế cảnh cao thủ, giữa các đế cảnh cao thủ có ước định không được tùy ý can dự vào việc trong võ lâm. Lần trước phụ thân cháu và Tư Đồ Kinh Lôi gây loạn, e rằng nhiều lão bất tử không chịu nổi nữa, nên cẩn thận."

"Vâng, con biết rồi."

Li biệt luôn thường cảm, lần li biệt này có lẽ phải vài năm sau mới tương kiến, có thể…

Mẫu thân và nãi nãi Độc Cô Bại Thiên quyến luyến mãi, đến lúc hắn đi vẫn không nói thành lời, không ngừng nức nở.

Độc Cô Bại Thiên lại nghiến răng nhìn người nhà rồi quay đi, đến đường liền thi triển Thần Hư bộ, lướt đi như bay. Hắn không đến Tư Đồ gia thăm phụ mẫu Minh Nguyệt, cũng không gặp ba huynh đệ Tư Đồ, bởi hắn hổ thẹn với họ đã không không giữ được tính mạng Minh Nguyệt, không còn mặt mũi gặp họ. Còn bạn bè thủa nhỏ ở Trường Phong trấn, tuy hắn muốn gặp nhưng nghĩ đến nhục thân Minh Nguyệt còn chưa biết ở đâu, hắn lại nóng lòng tựa lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay khỏi trấn đi tìm.

Đại tuyết mịt mù, một thân ảnh cao lớn cất bước trên đường.

"A…"

Độc Cô Bại Thiên ngửa mặt hú vang, rồi rảo bước đến Hán Đường đế quốc đệ nhất danh lâu Quan Tinh lâu.

Hắn rảo bước lên lầu, không khí đầy yên tĩnh, tụ tập rất nhiều người võ lâm, đa phần nhận ra hắn, dù không gặp mặt cũng đã thấy ảnh hắn. Thấy Bất tử ma vương ngày trước tái hiện giang hồ, lòng họ kinh hãi cực điểm.

Hắn lạnh lùng nhìn quần hùng, tuốt cây kiếm dài nửa thước ra, lập tức vô số người hô lên kinh hãi, đoạn bạt trường kiếm theo. Trên lầu liền rực đao quang kiếm ảnh, tuyệt đại đa số các cánh tay cầm đao kiếm đều run run, thậm chí có người sợ quá rơi cả trường đao.

"Ha ha…" hắn cười vang, "tiểu nhị mang rượu thịt lên đây."

Hỏa kế bưng rượt thịt bốc hơi nghi ngút lên, run rẩy bước qua rừng đao kiếm. Độc Cô Bại Thiên nghênh ngang tựa vào ghế, cắm kiếm xuống sàn, lập tức mấy cao thủ bị dọa đến mức rơi cả trường kiếm.

Độc Cô Bại Thiên nhìn mấy nhân vật gị đang cố đứng vững với vẻ cười cợt: "Muốn chạy cứ chạy, hà tất ra vẻ."

Tất thảy đều biến sắc, họ đều trọng danh dự, nên cùng nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến tính mạng, lửa giận trong lòng lại tắt ngóm.

Tuy ai cũng muốn rời khỏi chốn "Thị phi" này, nhưng lại sợ người khác cười nhạo, nên đều cố đứng lại.

Độc Cô Bại Thiên uống một ngụm lớn, ném cái bát đánh choang xuống bàn, vỗ mạnh: "Lão tử nói các ngươi không nghe ư? Ta muốn các ngươi cút, mau cút cho ta, có nghe thấy không?"

Chúng nhân nhợt nhạt, có người không nhịn được, mắng lại: "Bất tử chi ma tội ác đa đoan, tay dính đầy máu tanh, bọn ta không làm phiền lẽ ra ngươi nên thắp hương bái phật, ngươi lại xuất hiện giang hồ, không sợ chính nghĩa chí sĩ vây ráp ư?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Ta khinh, chí sĩ hả, vì loại xú trùng các ngươi mà hai từ chí sĩ mất ý nghĩa, lần này Độc Cô Bại Thiên ta xuất hiện để quét sạch các ngươi." Độc Cô Bại Thiên đang cố ý, hắn muốn kích nộ mọi người có mặt.

Quả nhiên có vài người không đứng yên được, mắng lớn: "Bất tử chi ma ngươi đừng đắc ý, đừng cho rằng phụ thân ngươi thành đế mà muốn làm gì thì làm, không lâu nữa sẽ có đế cảnh cao thủ chính đạo xuất thế, lúc đó ngươi đừng mơ thoát kiếp nạn."

"Hắc hắc, buồn cười thật, ta từng dựa vào người khác ư, trước đây ta chỉ nhớ có mọt bọn vô sỉ liên hợp phục kích ta, nhưng không làm gì được, hắc hắc, vô sỉ… cho các ngươi cơ hội nữa, còn không cút thì ta đếm đấn mười, một kẻ nào còn ở lại, ta sẽ lấy tai."

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi quá khoa trương."

"Ha ha… trước đây các ngươi liên hợp vây bắt ta, sao không lắm lời, nhất định lấy mạng ta, hôm nay lão tử khoa trương thì sao?" Hắn nhìn mọi người với vẻ trào lộng, thần thái khoa trương vô cùng, không hề coi ai ra gì.

"Ngươi…"

Chúng nhân tắt tiếng trước thái độ cuồng vọng của hắn.

"Một, hai, ba….tám…"

Hắn đếm đến tám, có người không chịu được, cắm đầu chạy xuống lầu.

"Mười." Hắn đứng dậy, tuốt kiếm phát ra quang mang chói lòa.

"A……"

"A……"

"A……"

……

Trên lầu vang lên mấy chục tiếng kêu thảm, máu phun tứ tung, dưới lên xuất hiện mấy chục đôi tai.

Độc Cô Bại Thiên lướt ra ngoài song cửa như điện mang, người còn lơ lửng lại chém ra một kiếm.

"Ầm."

Trước Quan Tinh lâu xuất hiện một rãnh sâu cả thước, dài chừng năm sáu thước, các cao thủ vừa bỏ chạy cùng ngx gục.

"Ta nói rồi, chỉ cần một tên không chịu chạy, tất cả đều phải để tay lại. Trảm."

Một đạo kiếm cương phân thành mấy chục đạo nhỏ, chuẩn xác cắt gọn mấy chục đôi tai, máu tươi gặp khí lạnh liền ngưng thành huyết tinh rơi xuống, mặt đất đỏ lòm.

Tiếng kêu thảm không ngớt vang lên.

Độc Cô Bại Thiên quát to: "Câm mồm, cút hết hco ta."

Chúng nhân lập cập chạy xuống lầu, có mấy người cố vớt vát mặt mũi: "Độc Cô Bại Thiên, Bất tử ma vương, đừng hòng khao trương, sớm muộn cũng có ngày ngươi sẽ thân bại danh liệt, chết không đất chôn."

"Ta ghét nhất bị ai uy hiếp." Độc Cô Bại Thiên vỗ mạnh một chưởng, mấy người đó không kịp phản ứng đã bị cương khí đánh nát, mưa máu rải khắp nền tuyết.

Số còn lại rùng mình, không dám thở mạnh, cắm đầu bỏ chạy.

Độc Cô Bại Thiên lớn tiếng: "Ta không có ý giết mấy tên tôm tép các ngươi, mượn các ngươi truyền lời. Mười ngày nữa, Độc Cô Bại Thiên ta ở Trường Sinh cốc cung hầu các lộ anh hùng thiên hạ đại giá quang lâm."

Thấy toán cao thủ võ lâm dần biến mất, hắn lẩm bẩm: "Minh Nguyệt, để thu thập nhiều sinh mệnh chi năng cho nàng, ta sẽ đại khai sát giới. Ta sẽ khiến Trường Sinh cốc thây chất như núi, võ lâm sóng máu ngập trời."