-A…a…_Nửa nằm trên tháp thượng lông mày trên mặt Phong Ngâm nhăn chặt lại, thắt lưng hơi cong lại, bàn tay ma sát trên bụng nhằm giảm bớt đau đớn.
Nhạn Thiên Nhai không còn bình tĩnh như lúc trước tay chân luống cuống suýt là đổ nước, thần sắc lo lắng vội đem đến bên miệng Phong Ngâm.
Phong Ngâm uống từ từ từng ngụm nước nhỏ, bắt gặp mi tâm của Nhạn Thiên Nhai vẫn còn nhíu chặt, liền cười dùng đầu ngón tay xoa lông mày đã nhăn lại thành chữ “xuyên” của Nhạn Thiên Nhai, an ủi _: “Chỉ là bệnh cũ tái phát, người đi nhìn xem Sở huynh đã trở lại chưa ….”
Nhạn Thiên Nhai nắm thật chặt tay Phong Ngâm, rồi sau đó giốn như mũi tên liền xông ra ngoài.
Phong Ngâm nghe Nhạn Thiên Nhai đã đi xa, cuối cùng mới để tiếng rên rĩ ở trong yết hầu đi ra_: “ A…”_ Mồ hôi trên trán đã dày đặc đến nỗi thấm ướt, hỗn độn dán trên khuôn mặt tái nhợt, bàn tay đang che bụng run nhè nhẹ.
-Ngươi đừng túm ta a! Ai da.! _Sở Tương Tích dọc đường bị Nhạn Thiên Nhai vừa tha vừa túm, cuối cùng hung hăng bị vấp ngã trước cửa phòng Phong Ngâm.
-Ngươi, người này thật là…_Sở Tương Tích đang chuẩn bị quay đầu lại mắng người đẩy ngã chính mình một chút, lại nhìn thấy Phong Ngâm tình huống vô cùng cấp bách liền nút lại nửa câu nói còn lại, vội đẩy Nhạn Thiên Nhai ra ngoài, dùng sức đóng lại cánh cửa.
-Đau đã bao lâu?_Sở Tương Tích cất bước lại quỳ gối bên tháp thượng, quen thuộc mở ra hòm thuốc, lấy ra gói đựng kim châm cứu.
Phong Ngâm ánh mắt mệt mỏi, suy yếu nói _: “Nửa canh giờ….”
Sở Tương Tích than nhẹ một tiếng, trách cứ _: “Người nên sớm gọi ta về”
-Đứa nhỏ… đứa nhỏ có thể hay không có chuyện?_Phong Ngâm nghiêng đầu, khẩn trương nhìn xuống nơi Sở Tương Tích châm kim.
-Không sao, đứa nhỏ chỉ là có chút không ổn_Sở Tương Tích an ủi vỗ vỗ lên mặt Phong Ngâm, liền bắt đầu dùng ngón tay xác định vị trí huyệt vị.
Phong Ngâm thở dốc gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhạn Thiên Nhai vững vàng đứng ở cửa, thấy Sở Tương Tích đi ra, thân thể đã muốn cứng ngắc lại một trận kinh sợ, mãnh liệt hướng nhìn Sở Tương Tích.
Sở Tương Tích vừa nhìn thấy liền biết Nhạn Thiên Nhai luôn đứng ở nơi này, bất đắc dĩ cười, chỉ cảm thấy mình cùng hắn thật có thể nói là “cùng bệnh cùng xót”, bỗng nhiên cảm thấy thêm thân thiết, vỗ vai nhẹ nhàng nói _: “ Đi thôi, cùng ta đi sắc dược”
-Hỏng rồi, cây tục đoạn dùng hết rồi.._Sở Tương Tích có chút chán nản lắc đầu_: “Thiên Nhai, ta phải chiếu cố Phong Ngâm nên đi không được. Ngươi ra trấn đến Vạn Thảo Trai mua ít cây tục đoạn đem về cho ta “
Nhạn Thiên Nhai lo lắng thời điểm chính mình rời đi Nam Cung Kiệt sẽ tìm đến cửa, chỉ suy nghĩ không có trả lời.
Sở Tương Tích liếc mắt trắng, tức giận nói _:” Ngươi chẳng lẽ lại muốn Nam Cung Kiệt đến đây rồi mới đi. Mau đi sớm về sớm”
Sở Tương Tích nghĩ cũng cần phải đến một canh giờ nữa (Nhạn Thiên Nhai mới quay về ), liền lấy ra phương thuốc an thai, thu dọn rồi hướng dược phòng đi đến.
Hoàng hôn buông xuống, Phong Ngâm yếu ớt tỉnh dậy, cẩn thận thử đứng dậy, mới phát hiện ra cảm giác đau đớn lúc nãy đã biến mất, chỉ là thân mình có chút bủn rủn, liền di chuyển vài bước, đi đến tiểu viện trước phòng.
Nhìn chân trời bị nhuộm đỏ thành “lửa đỏ địch vân “ (ý cả mây đều đỏ), như có điều gì suy nghĩ, Phong Ngâm cầm thanh sáo Bạch Ngọc lên ngang miệng.
Nhớ đến tám năm trước Bạch Ngọc tộc bị ngoại tốc vu hãm: một hồi đại hỏa, hỏa hoạn đốt sạch đi toàn bộ hy vọng sống sót. Nam Cung Kiệt giống như thần tiên trên trời giáng xuống, đơn thương độc mã đem chính mình cứu ra ôm chặt.
Nhớ tới ba tháng trước kia, một lần bởi vì say rượu triền miên, lại làm cho không người nào có thể chống cự lại hoang đường như thế, nhớ tới y nói không thể khống chế, ánh mắt mê ly, liền như thế dễ dàng trao bản thân mình vào tay giặc.
Phong Ngâm cũng không nguyện muốn nghĩ, nếu tám năm trước xuất hiện không phải là y, chính mình có thể hay không can tâm ủy khuất dưới thân, Sự thật khiến cho mọi giả thiết đặt ra đều vô ích.
Có một số chuyện dù là duyên hay nạn đều chạy không thoát…
Nhưng vào lúc này, tiếng sáo đột ngột dừng lại mà không hề báo trước.
Phong Ngâm chậm rãi buông tay xuống, tay nắm chặt rồi lại liền buông ra.
Phía sau truyền đến âm thầm quen thuộc mà lại xa lạ _: “Phong….”