Giờ tý ngày thứ tư, Phong Ngâm bị tam đại hộ pháp giam lỏng tại Phù Nguyệt các.
-“Sao lại như vậy?” _Phong Ngâm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Hàn đang canh giữ ở ngoài cửa. Cảm thấy việc bọn họ không cho mình rời khỏi Phù Nguyệt các nửa bước thật khó hiểu.
Tiêu Hàn thản nhiên nói_: “Đây là lệnh của Thiếu chủ, Tiêu mỗ không có quyền hỏi đến.”
Phong Ngâm đem tầm mắt dời xuống mặt đất, trầm ngâm nhíu mày.
Sí Diễm đi đến trước mặt Phong Ngâm, thời dài _: “Chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của Thiếu chủ!”
Phong Ngâm bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dạng phục tùng _: “Ta biết!”
Hàn Thái cắn môi, kéo tay Phong Ngâm an ủi _: “Thiếu chủ làm như vậy cũng chỉ vì tốt cho ngươi”
Tiêu Hàn cảnh giác nhìn về phía trước cửa sổ, nghiêm túc nói_: “Tiêu mỗ không muốn cùng Phong hộ pháp đối địch”.
Sí Diễm tức giận lắc đầu, giận dỗ trách cứ Tiêu Hàn_: “Ngươi, này thật tính tình lạnh như băng, thật sự làm người ta chán ghét mà!”
Tiêu Hàn trời sinh tình tình thanh lãnh, vui mừng hay tức giận cũng không dễ dàng bày tỏ ra. Lúc này nghe xong lời nói của Sí Diễm lại hơi động sắc mặt, nhưng chỉ thấy hắn nắm chặt kiếm trong tay, nghiêng đi thân mình không nói gì.
Phong Ngâm vỗ vỗ bả vai Tiêu Hàn, yếu ớt cười_: “Ta cũng không muốn làm cho mọi người khó xử”. Nói xong lại ý tứ nhìn về phía Sí Diễm, nheo mi nói_: “ Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại cố ý. Sí Diễm, ngươi nói chuyện cũng nên nhìn thử đối phương là ai.”
Sí Diễm nhìn nhìn Phong Ngâm, rồi lại trộm liếc Tiêu Hàn, cuối cùng vẫn là nghiêng đầu bộ mặt khó hiểu.
Bị Phong Ngâm vừa nói như thế, Tiêu Hàn không tự nhiên ho một tiếng che giấu đi sự xấu hổ của mình. Hắn biết Phong Ngâm ngày thường tâm tư tinh tế, trước nhiều người ở đây phản bác cái gì cũng mặt kệ chỉ ra vẻ không liên quan, vội la lên _: “Lại nhàn rỗi lo chuyện bao đồng”.
Phong Ngâm không nhiều lời làm gì, cười yếu ớt ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo giữa không trung ngoài cửa sổ, luôn suy nghĩ về tình huống của người kia. Tưởng tượng y cắn môi không để bản thân hô lên âm thanh đau đớn, tưởng tưởng con ngươi luôn mờ mịt hơi nước nhưng vĩnh viễn không rơi lệ. Phong Ngâm chỉ cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên loãng đi, hình như có mũi dao nhọn ở trong lòng giày xéo, máu tươi đầm đìa, đau đớn dị thường.
Trải qua mấy ngày tra tấn không thuộc về mình, Nam Cung Kiệt thân thể lập tức gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt lộ ra dấu hiệu trúng độc vẻ xanh tím.
Không có Phong Ngâm ở bên người, Nam Cung Kiệt cảm thấy mỗi một giây trôi qua đều giống như một năm dài vậy nên trong lòng đã ủy khuất càng cảm thấy khó thở. Bàn tay to vung lên làm cho chén thuốc trong tay Sở Tương Tích văng ra ngoài, truyền đến âm thanh vỡ vụn của sành sứ, nước thuốc đậm đặc tung tóe trên mặt đất.
Sở Tương Tích bất đắc dĩ cùng Lục Do Tĩnh trừng mắt, thủ thúc vô sách *( bó tay không có cách)– thật không có biện pháp. Đây đã là chén thuốc thứ ba bị đánh vỡ, nhưng Nam Cung Kiệt lại ra lệnh không được đi tìm Phong Ngâm. Điều này làm cho bọn họ không còn cách nào khiến cho Nam Cung Kiệt luôn vặn vẹo quay cuồng trên giường có thể uống thuốc được.
-“Ta đi tìm Phong Ngâm đến”_Sở Tương Tích cũng lờ mờ đoán ra được Nam Cung Kiệt lại vì sao không muốn để Phong Ngâm đến. Vì thế trong lòng liền hạ quyết tâm, làm trái mệnh lệnh của Nam Cung Kiệt.
-“Ngươi….dám…..”_Nam Cung Kiệt gian nan từ trong kẽ răng chỉ có thể bức ra được hai tiếng, chỉ có ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm vào Sở Tương Tích
Nều là bình thường, Sở Tương Tích cũng sẽ không quan tâm đến. Nhưng ý nghĩ của Nam Cung Kiệt lại ngây thơ đến cực điểm thật làm cho hắn nhìn không được.
Sở Tương Tích liếc Nam Cung Kiệt một cái, vung tay áo đi ra ngoài.
Nam Cung Kiệt cơ hồ dùng hết khí lực quát lên_: “Sở Tương Tích! “ _Lời còn chưa dứt, một ngụm máu nóng liền phun ra, nửa người chống đỡ bên giường cũng yếu ớt ngã xuống, Lục Do Tĩnh thấy thế vội vàng đỡ y trở lên giường.
Đừng tới…..Phong Ngâm, đừng tới…..Nam Cung Kiệt dùng sức đứng thẳng bản thân dậy, cả người cuộn mình thành một đoàn, đau đớn và lo âu làm cho toàn thân y phát run, từng giọt mồ hồi lạnh chảy xuống thái dương.
Sở Tương Tích một đường chạy chậm vào Phù Nguyệt các, đã thấy ba người Tiêu Hàn đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, nghiễm nhiên trở thành ba vị môn thần* hạ phàm (thần giữ cửa T_T).
Phong Ngâm thấy Sở Tương Tích vội vàng đến, đoán là Nam Cung Kiệt đã xảy ra chuyện, vội cách cửa sổ hỏi _: “ Kiệt, y đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Sở Tương Tích liếc ba người kia một cái, thở dài nói _: “ Thuốc uống không vào, ngươi đi xem hắn đi.”
-“Không thể!”_Tiêu Hàn giơ kiếm ngăn giữa Phong Ngâm và Sở Tương Tích, lạnh nhạt nói_: “Thiếu chủ đã phân phó, không được để Phong Ngâm hộ pháp rời khỏi Phù Nguyệt các nửa bước”.
-“Đầu óc các ngươi có phải đều bị nhúng nước hết rồi không?”_Sở Tương Tích thật sự cảm thấy khó thở, nóng nảy trước nay chưa từng có_: “Hiện tại đã muốn chết, còn cái gì mà phân phó với không phân phó chứ?”
Phong Ngâm níu lấy Sở Tương Tích, kinh hoảng hỏi _: “Như vậy là ý gì….?”
Sở Tương Tích tức giận chưa tiêu, trách cứ Phong Ngâm _: “Ngươi cũng là! Ngươi thừa biết y vì sao không ngươi đi gặp y! Ngươi cũng biết rõ hiện tại người y cần nhất chính là ngươi!”
Phong Ngâm không có nhìn thẳng vào mặt Sở Tương Tích, nghiêng đầu không nói lời nào.
-“Ngươi không phải là, muốn lừa y đi gặp Ân Kỳ Uyên chứ?”_Sở Tương Tích nói ra ý nghĩ đáng sợ trong lòng.