Bất Tố Ly Thương

Chương 1




Trong rừng trúc sát khí thật mạnh,  trên mặt đất, ở trung tâm trận chiến của bốn người là một tầng lớp thật dày lá trúc cuồn cuộn nổi lên, là cây cùng cát bụi phủ mù mịt đầy trời.

Ba người khác nhìn vào một nam tử mặc bạch y bị vây ở chính giữa trên tay cầm một ống sáo Bạch Ngọc. Ba người kia thấy được không thể thắng, đành hợp lại dùng chút sức lực cuối cùng giao chiến với Bạch y nhân.

-Ngô…_Bụng truyền tới một trận đau đớn, Bạch y nhân thoáng giật mình thất thần, vội đem sáo ngọc ra đỡ lấy kiếm của một người đang chém tới, lùi về sau chống đỡ nhưng không được,  không còn chút sức lực mà nửa quỳ trên mặt đất, bàn tay to xoa bụng.

Ba người kia đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, sợ có mánh khóe, đều dừng tay đưa mắt nhìn nhau.Dù sao người mà bọn họ đang đối phó danh xưng chính là thiên hạ đệ nhất sáo ngọc công tử – Phong Ngâm, cẩn thận khi giao chiến mới là quan trọng nhất.

-Phong Ngâm… _Cầm đâu là một người cầm đại đao, mặt mũi thô ráp, râu ria bờm xờm, thái độ lỗ mãng_ “Người đừng hòng lừa dối lão tử, lão tử sẽ không bỏ qua! Lão tử không tin tam đại phái chưởng môn không đánh lại một hộ pháp nho nhỏ như ngươi” _ Nói xong còn hướng xuống đất phun một bãi nước bọt

-Ân chưởng môn, cùng hắn nói lời vô nghĩa làm gì.! Hắn đã thế suy sức yếu, hiện giờ có thể nào lãng phú thời gian để cho hắn khôi phục lại! Xem đao! _ Lỗ chưởng môn trợn mắt lên, đại đao nhắm thẳng đầu Phong Ngâm mà chém tới.

Phong Ngâm vẫn cúi thấp đầu một tay ôm bụng, một tay nắm sáo ngọc lên rồi đột nhiên đứng dậy xuất hiện phía sau lưng, lão thô lỗ kia còn chưa kịp xoay người lại thì đã bị thanh sáo ngọc xuyên qua tim.

Hai mắt mở to đầy sợ hãi, lão ta vẫn không thể tin được mình thế nhưng lại để cho người ta xuất chiêu chí tử, yết hầu phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.

Rút sáo ngọc ra, máu xuôi theo thân sáo rơi xuống mặt đất, chưa đến một lát, kẻ thù đã không còn chút máu nào.

Đột nhiên một cỗ lực phát sinh, trong bụng nhất thời nổi lên một trận quặn đau, Phong Ngâm nhịn tiếng rên rĩ sắp tràn ra trong cổ họng xuống, lui lại hai bước dựa vào thân cây, miễn cưỡng cử động một chút nở nụ cười yếu ớt, tầm mắt rã rời: “ Kế tiếp, là ai…. “

Mồ hồi trên trán chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của Phong Ngâm dày đặc thắm ướt cả hai bên tóc mai của hắn, bàn tay đang ôm bụng có chút run lên. Phong Ngâm biết mình hiện giờ đã không còn đủ năng lực để giết chết bọn chúng trong một chiêu duy nhất. Một chiêu vừa rồi kia tựa hồ đã khiến hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng.

Vốn dĩ ngay cả một cái Thiếu Lâm hắn cũng có thể dễ dàng xông qua chứ đừng nói là giết chết ba cái loại chưởng môn hữu danh vô thực kia.vậy mà hiện giờ vì bảo vệ hài tử trong bụng lại phải hao tổn đến hơn nữa phần công lực của bản thân.

Phong Ngâm nhắm nghiền hai mắt, bất đắc dĩ cười.

-Này, Ân chưởng môn …._Việt Thiên đứng ở bên cạnh hai mắt chuyển động hướng đến Ân Kỳ Uyên vẫn đang bình tĩnh xin trợ giúp.

Phong Ngâm thấy hai người chần chừ không dám hành động, không khỏi bật cười.

Ân Kỳ Uyên cảm giác sâu sắc bị xem thường, nghĩ thầm, hôm nay nếu không phải ngươi chết thì cũng là ta mất mạng, càng kéo dài thời gian đối với mình không thêm được ích lợi gì, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Việt Thiên. Hai người đồng thời ra tay xuất kiếm lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía Phong Ngâm.

Trận chiến ngày hôm nay, bản thân mang tâm tư phải chết mà đến, nhưng hiện giờ cái chết đang đến gần, Phong Ngâm nhận ra chính mình có chút không đành lòng

Lòng bàn tay cảm nhận được sinh mệnh trong bụng, Phong Ngâm nắm chặt sáo ngọc, ngừng thở, chuẩn bị xuất ra một chiêu cuối cùng.