Bất Tiểu Tâm

Chương 11: Lưu manh mang theogiáo sư vận động thể thao đừng có ý nghĩ không đứng đắn




Cuộc hẹn đến sân bóng rổ của Hà giáo sư, mãi cho đến nhiều tuần sau mới có thể thực hiện. Thường Kiện đã ở sân bóng rổ hơn hai giờ, mới nhìn thấy người kia mặc quần áo thể thao, khoan thai mà tới.

Thường Kiện đem Hà Luật đánh giá từ đầu tới chân, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua có cơ hội quan sát người này gần như vậy, tuần trước nhiều tiết của Hà Luật bị hệ hóa học thay thế, theo lý mà nói không nên có một cảm giác đói khát gặp mặt như vậy. Thế nhưng nghĩ đến mấy ngày nay một vị giáo sư áo mũ chỉnh tề đứng dạy học nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ vủa người nào đó, cố tình vẫn là không nói ra được loại cảm xúc mãnh liệt kia, nhiều lần như thế Thường Kiện cũng quen rồi, cũng là vẫn thấy một loại bức thiết bên trong không dễ chịu.

"Thầy Hà!" Thường Kiện cầm trong tay chai nước suối mới mở còn chưa uống ném qua cho Hà Luật, vô cùng thành công che dấu chính mình không được tự nhiên khi nhìn thấy Hà Luật một khắc đó. Vô nghĩa, tuy rằng bạn học Thường Kiện không bởi vì mấy giấc mộng kia mà đối với xu hướng tình dục của mình nảy sinh hoài nghi to lớn cùng kinh hoàng, thế nhưng hắn vẫn lo lắng đến giáo sư nhà hắn sẽ nhìn ra cái gì không đúng a. Thản nhiên tiếp thu hiện thực không phải là thản nhiên đối mặt với đương sự.

Không biết có phải là em gái ánh mắt khá là tinh, ngược lại Thường Kiện trong tiết học lần trước đã bị bạn học Tiểu Tích phê phán "Dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Hà giáo sư tuổi trẻ mỹ mạo".

"Hắc, hóa ra là giáo sư a!" Bọn con trai chơi cùng Thường Kiện phấn khởi vỗ vai Hà Luật, "Chúng ta thuộc hệ Quản lý, giáo sư dạy cái gì?"

"Hệ vật lý cùng hệ hóa học tin học." Hà Luật không dấu vết đem bàn tay dính đầy mồ hôi cùng bụi bẩn của nam sinh lấy xuống. Quả nhiên áo mới trên vai đã đen một mảnh.

Một nam sinh vóc dáng nhỏ bé cũng tiến đến: "Thường đội, ngươi hẳn là nên mang một mỹ nữ giáo sư đến đây đi. Soái ca chỉ có thể cùng chúng ta tranh đoạt tầm mắt của mỹ nữ a. Thiệt thòi lớn rồi!"

Thường Kiện vỗ một cái vào đầu nam sinh: "Nói linh tinh gì đó." Cái kí bộp một tiếng Hà Luật nghe đều cảm thấy đau, bất quá Thường Kiện tựa hồ yêu thích phương thức phản bác ý kiến phóng khoáng lại bạo lực này.

"Thầy à, thầy trước tiên làm nóng một chút, sau đó liền gia nhập đội của em." Thường Kiện nói xong liền quàng cổ nam sinh vóc dáng nhỏ bé chạy đi.

Hà Luật một bên hoạt động gân cốt, một bên chú ý đến động thái trên sân. Thường Kiện không thể nghi ngờ là thành viên xuất sắc nhất trong đội, động tác mạnh mẽ lại không thiếu linh hoạt, nam sinh vóc dáng nhỏ bé kia tốc độ cực nhanh, mấy lần ném bóng đều rất chuẩn, nhưng thật ra nam sinh vừa chụp bẩn vai Hà Luật lúc mới đến tốc độ cùng kĩ thuật cũng chỉ bình thường.

Hà Luật không yêu vận động, nhưng không có nghĩa là hắn không có mắt nhìn. Tuy rằng có lúc dựa vào quần áo mà phán đoán thuộc đội nào có chú khó khăn.

Sau mười phút, Thường Kiện thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hà Luật. "Đi, vào sân."

Lại sau mười phút, Thường Kiện bất đắc dĩ, nhưng dù bất đắc dĩ Thường Kiện vẫn còn hi vọng Hà Luật không phải là gỗ mục không thể điêu khắc, hắn tin là Hà giáo sư chỉ là trường kì không vận động nên chưa quen thôi. Lại qua hai mươi phút, cánh tay Thường Kiện dùng sức, thân thể Hà Luật đang xông về phía trước, thái độ tin chắc đã hoàn toàn sụp đổ.

Thần kinh vận động không tốt, nguyên lai không có chút nào là khiêm tốn.

"Hà... Hà giáo sư...Lúc thầy đi học....Đều không có trải qua tiết bóng rổ đúng không?" Thường Kiện vừa thở hổn hển vừa kinh ngạc nhìn kĩ trên người Hà Luật hầu như không chảy tí mồ hôi nào, ngay cả sắc mặt cũng bình thường, đương nhiên cánh tay đặt ở phần eo Hà giáo sư đã lưu luyến mà kiên quyết thu hồi.

"Trải qua..." Hà giáo sư trả lời, " Nhưng dưới tình huống không nhường thì không đạt tiêu chuẩn."

Thời đại thiếu niên kéo bè kéo lũ đánh nhau có thể đuổi theo xe máy của người bị thua chạy suốt mấy con phố bạn học Thường Kiện đương nhiên không thể vì thế liền từ bỏ như vậy, sau khi đợi đội bóng rổ theo thường ngày tản đi, Hà giáo sư bị giữ lại tiếp tục tiếp thu khóa huấn luyện của bạn học Thường Kiện.

Sau hai giờ, dưới mồ hôi như mưa, Thường Kiện vậy cũng không ra mồ hôi

mới đối với Hà giáo sư hoàn toàn tuyệt vọng rồi: "Hà giáo sư, thầy vì sao vận động như vậy mà không ra mồ hôi?"

"Trời sinh thể chất chính là như vậy, dù vận động như thế nào cũng rất ít có mồ hôi." Hà giáo sư đối với cậu học sinh trưng ra khuôn mặt ủ rũ có phần đồng tình. Từ nhỏ đến lớn đại đa số giáo viên thể dục đối với mình đều bắt đắc dĩ như thế, nhưng chưa từng có người bất đắc dĩ đến không cam lòng như thế.

"Quên đi," Thường Kiện vẻ mặt quyết tâm, "Bóng rổ không được, lần tới thay cái hạng mục vận động khác, em không tin không được."

Từ bóng rổ đến bóng đá bóng chuyền, lại tới cầu lông bóng bàn, Thường Kiện rốt cục chịu thua, một người nếu như không am hiểu đều có thể không am hiểu đến như vậy toàn diện, Thường Kiện cho rằng Hà Luật cũng không có tư cách tiếp thu khinh bỉ.

"Thầy đến tột cùng là có thể tham gia hạng mục thể thao gì?" Thường Kiện đã tuyệt vọng vừa ăn như đùi gà trong tay là hùm sói, vừa không ôm hi vọng hỏi Hà Luật.

Hà Luật bình tĩnh trả lời: "Đánh cờ."

"Ha?"

"Cờ vua Trung Quốc, cờ vua, cờ vây, cờ năm quân." Hà giáo sư câu khóe miệng, "Ngoại trừ không tham gia thi đấu cờ năm quân, các cái khác đều đạt đến giải thưởng cấp thị. Có hứng thú đánh một ván?"

"Dựa vào, cái kia tính là hạng mục thể dục gì a?" Thường Kiện gục đầu, sống chết không thừa nhận bởi hắn không biết chơi cờ mà ủ rũ.

Hà giáo sư thiện lương không có tiếp tục tiến hành đả kích học sinh nhà anh: "Nhanh ăn đi, buổi chiều không phải còn có lớp?"

"Làm sao thầy biết buổi chiều em có lớp?" Thường Kiện cắn đùi gà có chút mất tập trung, như thế nào cùng Hà Luật quen biết mình xem ra càng ngày càng giống như tứ chi phát triển đầu óc đơn giản đây?

Hà giáo sư hơi ngập ngừng: "Tôi nhớ tới cậu thật giống như nhắc qua, buổi chiều thứ năm có lớp..."

Thường Kiện ngốc lăng ừm một tiếng, ánh mắt chậm nửa nhịp mới sáng lên, trong lòng khẽ động ý xấu, mới chuyển đề tài: "Thầy, người còn không có bạn gái chứ?" Kì thật trong lòng bạn học Thường Kiện cũng đã nắm rõ đáp án.

Hà Luật dùng khăn tay lau lau, mới chậm rì rì mà lắc đầu một cái: "Không có." Hà Luật đại khái là nhớ tới cái gì đó, lông mày có hơi nhăn lại, nhất là bạn học Thường Kiện bày ra nụ cười trộm từ nội tâm, nhất thời kích thích tâm hồn pha lê của Hà giáo sư: "Cười cái gì, em thì có?"

Em đương nhiên không có, nếu không còn cần phải buồn phiền như thế sao. Thường Kiện ở bên trong yên lặng nói, trì độn không phải đức tính tốt, vì lẽ đó bạn học Thường Kiện sau khi phát hiện mình đối với giáo sư mù màu này sinh ra ảo tưởng đẹp đẽ, cũng đã quả quyết tiếp nhận hiện thực rồi. Thường Kiện rất muốn như thế nói cho anh: Lão tử chính là đang trên con đường truy đuổi bạn gái!