Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 3 - Chương 91: Tìm đến




Mọi người trong bộ tộc nín thở nhìn Mặc Phi đạp bước đầu tiên, một loạt tiếng xèo xèo khiến cho lòng người run sợ.

Bước thứ hai, bàn chân bị sự nóng bỏng của đường treo là cháy da thịt.

Bước thứ ba, Mặc Phi đã có phần lung lay sắp đổ…

Nàng đã đánh giá quá cao nghị lực của bản thân mình, chỉ đi được vài bước mà nàng đã không thể kiên trì thêm nữa, đau đớn dữ dội khiến nàng gần như hôn mê, mồ hôi trộn lẫn nước mắt lăn xuống không ngừng, đôi môi gần như đã bị cắn nát, ngón tay cuộn chặt vào hai lòng bàn tay.

Khó trách Khảm Lạc trưởng lão lại lựa chọn con đường chịu chết, loại đau đớn này quả nhiên không một người bình thường có thể chịu đựng được.

Trong tầm mắt mơ hồ, con đường treo ngắn ngủi phảng phất như không có điểm cuối, ngọn lửa hừng hực giống như ma quỷ, gào khóc tấn công về phía nàng.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều trôi đi rất xa, trái tim của Mặc Phi chìm nổi giữa tỉnh táo và mơ hồ, hai chân rách da nát thịt tựa như đã không còn là của bản thân mình, chỉ biết di chuyển cứng ngắc.

Bỏ cuộc đi! Mặc Phi, ngươi không vượt qua được đâu.

Nhảy khỏi con đường này đi, dù ngã gãy cổ cũng tốt hơn là phải chịu hành hạ, bỏ cuộc đi…

Không, không được.

Có kiên trì nữa cũng chỉ tăng thêm đau đớn, ngươi sẽ không đi tới được điểm cuối cùng…

Không, không được.

Người của bộ tộc này nào có quan hệ gì với ngươi đâu? Cứu bọn họ thì có ích lợi gì cho ngươi chứ? Ngươi đã tận tình tận nghĩa rồi…

Không, không thể bỏ dở giữa chừng, kiên trì thêm chút nữa, kiến trì thêm chút nữa là qua rồi…

Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn! Ngươi tự cho mình là thánh nhân sao?

À, thánh nhân, ta không phải, ta cũng biết sợ hãi, biết lùi bước, biết yếu đuối, biết khóc.

Cho nên đừng ép buộc bản thân nữa, nhảy khỏi đường treo, rời xa đau đớn, sẽ không có ai oán trách ngươi…

Nhảy khỏi đường treo, nhảy khỏi đường treo…

Mặc Phi nhắm mắt, nước mắt khẽ rơi xuống, con đường phía trước hoàn toàn bị một màn sương trắng che mờ.

Thầy, Mặc Phi không kiên trì nổi nữa, mỗi bước đi đều là sự đau đớn tê liệt thấu tận tâm can.

Vì sao con người lại tạo ra loại cực hình tàn nhẫn như vậy?

Xin lỗi, có lẽ nàng sẽ phải khiến mọi người thất vọng rồi…

Ngay khi Mặc Phi sắp ngất xỉu, một giọng nói vang lên trong đầu nàng: nhất niệm ngu tức bàn nhược tuyệt, nhất niệm trí tức bàn nhược sinh*.

* Một niệm ngu muội (chấp thật) thì Bát Nhã tuyệt, một niệm trí huệ thì Bát Nhã sanh. Câu trên thuộc “Phẩm Bát Nhã thứ hai” của “Pháp bảo đàn kinh” do Tỳ Kheo Thích Duy Lực dịch và lược giải.

Sau đó một luồng hơi thở lạnh lẽo tràn ra từ trong Ngọc Phù, giống như một dòng nước mát vỗ về thể xác và tinh thần của nàng, xoa dịu đau đớn trên người nàng, ý thức vốn mơ hồ cũng nhờ đó mà hồi tỉnh lại…

Người tộc Liệt Ưng lúc đầu còn đang giễu cợt, thế nhưng theo từng bước, từng bước chân kiên định của Mặc Phi, bọn họ cũng dần dần yên tĩnh lại, lặng yên nhìn chăm chú vào nam tử đơn bạc bước đi gian nan trên đoạn đường treo. Dưới sự đau đớn đến thế mà người kia lại vẫn kiên cường không run sợ, thậm chí còn không rên rỉ một tiếng nào, nếu như không phải thấy mồ hôi của “Hắn” tuôn ra như suối, hàm răng cắn chặt, thân thể căng cứng, suýt chút nữa bọn họ đã cho rằng người này không có cảm giác đau.

“Tiên sinh.” Dư Sơ khóc hô một tiếng, dập đầu khẩn cầu, “Ông trời ở trên cao, cầu xin hãy trợ giúp tiên sinh vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Bảo Tôn cũng quỳ rạp xuống đất: “Cầu xin ông trời phù hộ!”

Sau đó lấy hai người làm trung tâm, những người của bộ tộc ở xung quanh cũng lần lượt run rẩy quỳ xuống, dập đầu liên tục: “Cầu xin ông trời hãy phù hộ cho Phù Đồ đại nhân.”

Giữa Luyện đài, mấy nghìn người đồng loạt quỳ lạy, thế như sóng triều, tầng tầng lớp lớp hướng về Mặc Phi nơi con đường lửa…

Lời cầu nguyện của bọn họ hóa thành một luồng sức mạnh thần kỳ, từng chút, tứng chút kích thích vào Ngọc Phù, Ngọc Phù vốn ảm đạm lại tỏa ánh hào quang, thành công kêu gọi ý thức của Mặc Phi trở lại.

Hóa ra Ngọc Phù chờ đợi thứ này. Trong lòng Mặc Phi đã hơi sáng tỏ, như người luyện sắt loại bỏ chất cặn rồi làm thành đồ dùng thì đồ dùng được tinh hảo; người học Ðạo từ bỏ tâm cấu nhiễm thì hạnh liền thanh tịnh vậy*.

* Câu trên thuộc

Nguồn: Đây.

Bước chân của Mặc Phi hơi ngừng lại, cảm thấy hai chân như được một lớp băng lạnh bao quanh, làm giảm đi sự đau đớn liên tục không ngừng do thiêu bỏng và chông nhọn.

Mức độ này, nàng có thể chịu được.

Trong mắt Mặc Phi dần dần tỏa ra tia sáng kiên định, một bước lại một bước không ngập ngừng, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng nàng cũng thành công vượt qua con đường lửa mà trước giờ chưa từng có ai vượt nổi.

Khi nàng lảo đảo đi xuống đầu kia của thang gỗ, mọi người trong bộ tộc đều không khỏi kinh hỉ rung động, những tiếng hoan hô vang động khắp trời.

Đây đúng là kỳ tích! Con đường lửa gian nan đến thế mà nam tử này lại có thể vượt qua! “Hắn” đã chịu đựng được cực hình giống như địa ngục, “Hắn” đã hoàn thành được khảo nghiệm mà người thường không thể vượt qua. Bắt đầu từ giờ khắc này, “Hắn” đã trở thành một vị anh hùng trong lòng của toàn bộ người trong tộc.

Dư Sơ và Bảo Tôn vượt qua thủ vệ, tiến lên đỡ Mặc Phi.

Ngọc Phù cũng yên lặng trở lại, cuối cùng Mặc Phi cũng không đứng vững thêm nữa, hoàn toàn dựa vào sự dìu đỡ của hai người.

Mọi người trong tộc ào ào tiến tới vây quanh Mặc Phi, nếu không phải người của tộc Liệt Ưng phục hồi lại thần trí rồi rút đao ngăn cản thì bọn họ đã vây kín Luyện đài.

Hồ Nhiêm lớn tiếng nói: “Yên lặng, không ai được phép làm loạn.”

Theo giọng nói của hắn, tộc Liệt Ưng đồng loại rút đao loạt xoạt.

Lúc này tâm tình của người trong bộ tộc mới kiềm chế được đôi chút, Khảm Lạc trưởng lão tiến lên, kích động nói: “Đại nhân, chúng ta đã vượt qua được khảo nghiệm con đường lửa, mong đại nhân thực hiện lời hứa không truy cứu tội trộm muối của ngài.”

Vẻ mặt của Hồ Nhiêm thâm trầm nhìn Mặc Phi đang suy yếu, rồi lại nhìn những người còn lại, lạnh lùng nói: “Bản đại nhân đã nói là sẽ giữ lời, có điều là hình như kẻ này không phải người trong tộc của các ngươi, làm sao có thể thay các ngươi khảo nghiệm con đường lửa?”

Khảm Lạc trưởng lão và mọi người đều biến sắc.

Giọng nói khàn khàn của Mặc Phi truyền đến: “Đại nhân có chú ý tới trang phục trên người ta không?”

Hồ Nhiêm quay đầu quan sát vài lần, trả lời: “Là trang phục của bộ tộc thảo nguyên.”

Mặc Phi gật đầu: “Đúng vậy, Khảm Lạc trưởng lão chính là là gia gia* của ta, mọi người của bộ tộc thảo nguyên đều là huynh đệ tỷ muội của ta, bọn họ coi ta như thân nhân bằng hữu, vì sao ta không thể thay bọn họ nhận khảo nghiệm?”

* Gia gia: ông nội.

Sắc mặt của Hồ Nhiêm lạnh lùng.

Mặc Phi lại nói: “Chẳng lẽ đại nhân chỉ muốn mượn lý do này để nuốt lời thôi sao? Người trong bộ tộc đã làm việc vất vả, chăn dê, chăn ngựa cho tộc Liệt Ưng, đại nhân có thể khiến cho bọn họ kính trọng ngài, sợ hãi ngài, thế nhưng ngài sẽ không hi vọng bọn họ hận ngài chứ.”

Hồ Nhiêm nhìn về phía những người trong bộ tộc, cảm nhận được sự bất bình và oán hận trên gương mặt bọn họ. Hắn nhíu mày, cảm thấy hơi dao động.

Thật sự muốn ngất xỉu ngay thức thì, Mặc Phi thầm hít vào một hơi, vết thương trên chân đau đớn khó nhịn được.

Nàng cố gắng chống đỡ chút sức lực cuối cùng nói: “Đại nhân, vốn chỉ là việc nhỏ thì hà tất phải tạo nên phong ba?”

Trong mắt Hồ Nhiêm lóe lên tia sáng, yên lặng nhìn Mặc Phi, hỏi: “Ngươi tên là Phù Đồ?”

“Đúng vậy.”

“Là Hành giả Phật đồ khổ hành ngàn dặm, cứu vớt dân chúng khốn khổ sao?”

“Không dám nhận, tin đồn đã bị phóng đại lên rất nhiều.”

“Hừ, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.” Hồ Nhiêm cười nhạo nói, “Được, được lắm.”

Hắn nhìn một vòng xung quanh, cất cao giọng nói: “Hôm nay đã vượt qua được con đường lửa, cho nên việc này sẽ được bỏ qua. Có điều mấy bộ tộc các ngươi phải cống nạp mười gia súc để đền bù tổn thất cho chúng ta.”

Đám người Khảm Lạc trưởng lão nghe vậy thì mừng rỡ, hành lễ chấp nhận.

Mặc Phi thấy cuối cùng thì sự việc đã kết thúc vẹn toàn, nàng gục đầu, yếu ớt ngã vào trong lòng Bảo Tôn, trước khi ngất xỉu chỉ nghe được mấy tiếng hô hoán…

Tin tức Mặc Phi vượt qua con đường lửa đã nhanh chóng truyền đi khắp thảo nguyên, người người tán thưởng, sợ hãi than thầm cho nghị lực và dũng khí của Mặc Phi, đồng thời cũng cũng cảm động cho tinh thần can đảm quên mình vì nghĩa của “Hắn”.

Mặc Phi trở lại trong bộ tộc đã nhận được sự chăm sóc tốt nhất của mọi người, bất kể là các phương diện y phục, thảo dược, đồ ăn, chăn nệm, đồ dùng, v.v… đều là tốt nhất trong bộ tộc.

Chỉ là khi mọi người nhìn thấy thương thế trên chân Mặc Phi thì đều hít phải một ngụm khí lạnh. Toàn bộ bàn chân không còn một chỗ lành lặn nào, da thịt nứt rách cháy đen, xương gót chân cũng đã bị lóc ra ngoài, tình trạng bi thảm này thực sự khiến cho người ta không đành lòng nhìn thấy.

Lúc này mọi người mới biết được lúc ấy Mặc Phi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn, mọi người chỉ nhìn thấy “Hắn” bước từng bước hoàn thành khảo nghiệm con đường lửa, để trong khi mọi người đang mừng vui vì vượt qua khảo nghiệm thì trên người Mặc Phi cũng đã để lại vết thương nặng khó có thể phục hồi.

Không ít người rơi lệ lã chã.

Trong lều, Dư Sơ vừa khóc khẽ vừa cẩn thận rửa sạch vết thương cho Mặc Phi.

Khảm Lạc trưởng lão có phần run rẩy hỏi: “Bảo Tôn đại phu, vết thương của đại nhân…”

Sắc mặt Bảo Tôn nhanh chóng trở nên nặng nề, trả lời nhàn nhạt: “Vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi ta cũng không biết vì sao tiên sinh còn có thể sống sót mà xuống khỏi con đường treo.” Nếu là người bình thường, đau cũng có thể đau chết chứ đừng nói đến việc tỉnh táo đi hết ba mươi mét kia.

Khảm Lạc trưởng lão lộ vẻ mặt xấu hổ, bình tĩnh nói: “Tiểu đại phu, tộc ta sẽ toàn lực trợ giúp ngài cứu chữa đại nhân, cần thứ gì chỉ cần mở miệng sai bảo.”

Bảo Tôn gật đầu, sắp xếp hòm thuốc lại một chút, nói: “Chỗ của ta còn thiếu mấy vị thảo dược, phiền trưởng lão mau chóng thu thập cho đủ.”

Khảm Lạc trưởng lão liên tục đáp ứng, cầm danh sách Bảo Tôn viết rồi vội vàng đi ra ngoài.

Ban đêm Mặc Phi mơ màng tỉnh lại, cảm thấy ngoại trừ cảm giác đau đớn truyền tới từ chân thì người nàng còn hơi nóng lên, đây chính chuyện trước giờ chưa từng có kể từ khi nàng đi vào thế giới này, ngoài bị thương thì nàng chưa từng bị đau ốm. Nàng vẫn tưởng là do Ngọc Phù bảo vệ, bây giờ xem ra chỉ là do thân thể nàng khỏe mạnh thôi sao?

Hơi nghiêng đầu thì phát hiện hai người bên giường ngủ chính là Bảo Tôn và Dư Sơ.

Ánh mắt Mặc Phi hiện lên vẻ nhu hòa, khoảng thời gian này ít nhiều cũng nhờ bọn họ bầu bạn và chăm sóc, nếu không thì thực sự không biết bản thân có thể kiên trì đi tới cuộc lữ trình này hay không.

【 Ngươi tỉnh rồi. 】 Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên cạnh.

Mặc Phi nghe tiếng nhìn lại, ở giữa có một bóng người bán trong suốt lơ lửng giữa không trung.

Mặc Phi kinh ngạc nói: “Trạm Nghệ? Sao ngươi lại có hình người?” Không phải trước kia chỉ là một luồng sương đen thôi sao?

【 Chắc là vì ngươi. 】

“Bởi vì ta?”

【 Có vẻ như trong quá trình ngươi vượt qua con đường lửa đã dẫn dắt ra một luồng sức mạnh thần kì, ta ở bên cạnh cũng đồng thời được làm lễ rửa tội. 】

Thì ra là thế. Mặc Phi không nhịn được sờ lên Ngọc Phù trên cổ, trong lòng lại tò mò về lai lịch của nó.

“Trạm Nghệ, ngươi lại gần đây một chút.” Mặc Phi vẫy tay về phía hắn.

Trạm Nghệ nhẹ nhàng bay qua, khoanh chân trôi nổi bên cạnh giường Mặc Phi. Mái tóc bạc dài nhẹ lay động giữa không trung, má cao mày rậm, mắt tuấn lạnh lùng, môi mỏng hơi nhếch mang theo một loại cao ngạo nhàn nhạt. Có lẽ do là linh hồn, cả người hắn lộ ra vẻ thoát tục siêu nhiên, giống như băng đá trên đỉnh núi tuyết.

“Quen biết lâu như vậy mà đây mới là lần đầu tiên ta biết hình dáng của ngươi.”

Trạm Nghệ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

“Làm sao vậy?” Mặc Phi kỳ quái hỏi.

【 Ta cảm thấy bản thân mình trở nên phong phú hơn, tựa như một sinh mạng mới, lý trí bị oán hận che mờ trước kia đã quay trở lại sau ngày hôm qua rồi. 】

“Đây là chuyện tốt.” Mặc Phi nhẹ nhàng nói, “Từ nay về sau ngươi sẽ không còn phải chiu đựng sự tra tấn của cừu hận nữa.”

【 Phù Đồ, vì sao cuối cùng ngươi vẫn quyết định vượt qua con đường lửa đó? 】 Trạm Nghệ bỗng hỏi.

Mặc Phi hơi sửng sốt, trả lời: “Có lẽ là do ông trời cố ý muốn khảo nghiệm ta đi. Ta vốn cũng không định cậy mạnh, ai ngờ… người tính không bằng trời tính.”

【 Ta bội phục ngươi, ngươi có thể vượt qua con đường lửa như vậy, ngươi còn dũng cảm hơn bất kì dũng sĩ nào. 】

“Ta không sợ khổ cực, chỉ sợ có lỗi với lòng mình.”

Lòng ư? Trạm Nghệ ngẩng đầu nhìn về một phương hướng không tên, không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc này đầu Bảo Tôn hơi động đậy, phát hiện ra Mặc Phi đã tỉnh lại bèn vội vàng gọi Dư Sơ dậy châm đèn, giúp nàng đổi thuốc đổi khăn mặt, rồi lại bắt đầu một đêm bận rộn…

Để thu thập đủ thảo dược cho Mặc Phi, cũng là cho bệnh tình của người trong tộc, mọi người bắt đầu tìm đến các thương nhân quanh đây hoặc đi xa thêm mười dặm để vào núi hái thuốc.

Hành động trượng nghĩa của Hành giả Phật đồ đã được người người truyền bá đi khắp nơi, rất nhiều thương nhân đều ào ào tới giúp đỡ tiền bạc.

Ngay trong lúc câu chuyện được mọi người truyền lưu rộng rãi, bộ tộc lại nghênh đón một vị vị lữ khách mệt mỏi phong trần.

Lúc ấy Mặc Phi được Bảo Tôn đưa ra ngoài hít thở không khí trong lành, nàng ngồi trên nệm, vừa bóc hoa quả vừa nói chuyện với Dư Sơ, đang nói được một nửa thì quả trên tay bị rớt xuống.

“Cô Hạc!” Mặc Phi chỉ liếc mắt đã nhận ra nam tử cách đó không xa đang đi tới phía nàng, trên người khoác áo choàng xám tro, đầu đội mũ nỉ, khuôn mặt đầy râu, so sánh với vẻ tiêu sái lúc trước thì lúc này hắn lại hơn thêm mấy phần hào sảng.

Cô Hạc đi vài bước đến gần Mặc Phi, quì một gối, nâng ống tay áo của “Hắn” lên môi, vui sướng nói: “Phù Đồ, cuối cùng ta cũng tìm được ngài rồi.”

* Tác giả cơ lời muốn nói:

Kỳ thật mỗi lần nhìn thấy hai chữ “Thánh mẫu” là lại có cảm giác là lạ, tác giả không hề cho rằng lương thiện là một điều sai lầm, chỉ cần không phải là lương thiện vô nguyên tắc, ngu ngốc, vô nghĩa thì đều đáng được tôn sùng.

Thánh mẫu bắt nguồn từ Cơ Đốc giáo, giáo phái này có giáo lí tin vào thượng đế, dù rằng trước kia có phạm phải tội ác nghiêm trọng như thế nào cũng đều có thể được tha thứ, mà Phật giáo thì lại tin rằng người thiện thì có thiện báo, kẻ ác thì sẽ phải xuống địa ngục, hoàn toàn khác biệt với sự bác ái của Cơ Đốc giáo, tác giả lại thích giải nghĩa theo Phật giáo hơn.

Tác giả tôn sùng việc thiện, trên thực tế thì những điều này này gần như đã tuyệt tích không còn, vì vậy tác giả đã tạo ra một người như vậy ở trong tiểu thuyết, nữ chính không phải là người lương thiện vô nguyên tắc, nàng cũng giết người, thái độ cũng hoàn toàn khác biệt giữa bình dân và quyền quý, tác giả hi vọng nàng là một người có đức hạnh, có yêu hận rõ ràng.

Đương nhiên là nàng không thể xuất gia, cũng không thể nào trở thành Phật được, nàng chỉ làm theo đức hạnh của mình mà thôi.