Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 2 - Chương 76: Đế Phách cao chót vót (Chín)




Toàn bộ khu vực vương đô bên ngoài hoàng cung đều bị giới nghiêm, đám người Vu Việt liên tục tránh né binh lính tuần tra, vòng một vòng lớn, rốt cuộc cũng an toàn trở lại Phương trạch.

Vu Việt vừa ôm Mặc Phi vào trong phòng, vừa hô: “Mau gọi đại phu đến!”

Mọi người trong trạch không dám chậm trễ, vội vàng đi dặn dò.

Vu Việt cẩn thận đặt Mặc Phi trên giường, vội hỏi: “Phù Đồ, bọn họ dùng hình với ngươi sao? Bị thương ở chỗ nào?”

Mặc Phi lắc lắc đầu, không đáp lời, chỉ đưa tay kéo ống quần lên, bên ngoài vớ đã bị nhuộm mấy vết máu.

Ánh mắt Vu Việt rét lạnh, ngồi xổm xuống chuẩn bị giúp Mặc Phi cởi giày, một người hầu bên cạnh bước lên trước, quỳ nói: “Đại nhân, vạn lần không được, hãy để cho tiểu nô làm đi.”

Tuy rằng phần lớn mọi người trong Phương trạch không biết thân phận chân thật của Vu Việt, nhưng mà chỉ cần nhìn thái độ của Phương Thần đối với hắn, cũng biết chắc chắn không thể sơ suất được.

“Cút!” Vu Việt lạnh lùng liếc mắt nhìn người hầu một cái.

Người hầu kia không dám nhiều lời nữa, nhưng mà Mặc Phi lại mở miệng nói: “Chủ… Đại nhân, vẫn nên để hạ nhân làm đi. Sao ngài có thể làm những việc đó được? Phù Đồ chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần phải lo lắng.”

Vu Việt bình tĩnh nhìn chăm chú Mặc Phi một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, tránh ra một vị trí. Người hầu kia rời đến, cẩn thận cởi giày cho Mặc Phi.

Khi Vu Việt nhìn thấy hai cái khóa sắt màu đen trên mắt cá chân Mặc Phi, sắc mặt chợt biến đổi, hắn lớn tiếng nói: “Chuyện gì đây? Cái này mà là bị thương nhẹ ngươi nói sao?”

Mặc Phi hơi do dự, trả lời: “Lần trước ở Bân Châu ta từng cố chạy trốn, trên đường còn giết chết vài thủ hạ của Tê Túc, Tê Túc phát hiện ta biết võ nghệ, để hạn chế hành động của ta, cho nên đã đưa ra hạ sách này.”

Trong mắt Vu Việt dấy lên ngọn lửa, nhìn vết thương kinh khủng trên chân Mặc Phi, sát khí trên người hắn rét lạnh. Tê Túc, ta lại tính thêm một món nợ nữa với ngươi.

Người hầu một bên sợ đến mức ngậm miệng như ve sầu mùa đông, tay chân run rẩy, cho tới bây giờ, hắn chưa từng gặp phải một người đáng sợ như vậy, một thân hàn khí này có thể giết người được rồi.

Đang lúc Mặc Phi định nói, Phương Thần mang theo một ông lão râu bạc trắng đến.

“Tiên sinh, đại phu đến rồi đây.” Trước mặt người ngoài, Phương Thần xưng Vu Việt là “Tiên sinh”, chỉ có mấy người ở Phương gia biết hắn có quan hệ phụ tử với Vu Việt.

Phương Thần nói xong, cùng theo đại phu tiến đến trước mặt Mặc Phi, sau khi nhìn thấy hai cái khóa sắt cũng lắp bắp kinh hãi.

Đại phu cẩn thận kiểm tra một chút, sau đó nói: “Trước hết phải bỏ cái khóa sắt này đi đã.”

“Điều này không thành vấn đề.” Phương Thần vội hỏi, “Trong nhóm môn khách của tiểu tử có một vị thần trộm diệu thủ, am hiểu nhất chính là bẻ khóa như thế.”

Vu Việt gật đầu với hắn.

Phương Thần lập tức cho người tìm vị thần trộm kia đến, dáng người thần trộm nhỏ gầy, làn da ngăm đen, nhìn không thể thích nổi, nhưng mà quả thật có vài phần bản sự, hắn lấy ra mối chuỗi dài các loại chìa, chọn ra một cái ở giữa, chọc vào trong khóa sắt, chỉ tùy tiện xoay xoay vài cái đã mở được khóa ra.

Ánh mắt Mặc Phi lộ ra vài phần kinh ngạc, nhìn Phương Thần, rồi lại nói tạ ơn với thần trộm kia.

Thần trộm nhếch miệng cười cười, không nói nhiều rồi lui ra ngoài.

Không còn khóa sắt trói buộc, Mặc Phi lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Vu Việt khom người cầm lấy hai cái khóa sắt kia, quả nhiên sức nặng không nhẹ, khó trách vừa rồi, cảm giác của hắn khi ôm Phù Đồ hơi kỳ quái, hóa ra là do thứ này gia tăng gánh nặng.

Nhìn thương thế của Phù Đồ, chắc chắn khóa sắt này đã tra tấn “Hắn” rất lâu rồi, đáng giận!

Vu Việt giơ tay lên, hung hăng quăng khóa sắt ra ngoài, nhất thời chỉ nghe vang lên mấy tiếng ầm ầm thanh thúy, bình hoa trong phòng đã bị đập nát bấy.

Mọi người hoảng sợ, đối mắt nhìn nhau vài lần, ăn ý giữ nguyên yên lặng.

Phương Thần kỳ quái liếc mắt nhìn phụ thân mình một cái, phụ thân luôn tỏ ra lạnh lùng, vậy mà cũng có thời điểm nóng nảy như thế sao? Ngài thực coi trọng Phù Đồ rồi…

Đại phu dùng nước rửa sạch thuốc và vết bẩn trên chân đi, sau đó nhẹ nhàng nắn xương.

Mặc Phi không nhịn được kêu một tiếng, đau đớn làm cho nàng run lên.

Vu Việt ngồi xuống bên người “Hắn”, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Xương cốt bị rạn nhỏ, da thịt bị thương tổn nghiêm trọng, có thể thấy một thời gian dài không được trị liệu thích đáng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không được tùy ý đi lại.”

Vu Việt lạnh lùng nói: “Vậy thì phiền đại phu kê đơn thuốc.”

Đại phu râu bạc đáp lời, thối lui sang một bên chuẩn bị viết phương thuốc.

Mặc Phi đột nhiên hỏi: “Đại nhân, có mang hành lý của Phù Đồ đến không?”

Vu Việt gật đầu.

“Tốt quá, trong hành lý có dược trị ngoại thương, có thể cho người mang tới giúp Phù Đồ không?”

Vu Việt lập tức sai người lấy đến.

Sau khi Phù Đồ bị bắt cóc, Vu Việt mang theo hành lý của Phù Đồ bên người truy tìm đến Đế Phách, trên đường vẫn chưa mở cái hành lý kia ra xem xét, hắn biết Phù Đồ rất để ý riêng tư, nếu không có gì quan trọng, hắn sẽ không tùy tiện động đến đồ của “Hắn”.

Mặc Phi nhận hành lý của mình, lấy từ bên trong ra một cái chai bán trong suốt.

Tất cả mọi người ở đây đều bị cái chai này hấp dẫn, lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy cái chai bóng loáng trong suốt như thế này. Cách mở cái chai cũng vô cùng đặc biệt, vặn ra theo hình xoắn ốc.

Mặc Phi cũng không để ý tới sắc mặt của mọi người, đổ thuốc vào băng gạc, chậm rãi vẽ loạn lên trên miệng vết thương. Miệng vết thương đau đớn từng trận, nhưng còn có thể chịu được.

Đại phu kia dừng động tác viết phương thuốc lại, tiến lên vài bước giúp Mặc Phi băng bó vết thương, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía bình dược thủy.

Vu Việt cầm lấy bình dược Mặc Phi để một bên lên, tinh tế đánh giá, sau một lúc lâu mới hỏi: “Cái chai này do ai chế tạo ra thế?”

Mặc Phi biết bọn họ chắc chắn sẽ tò mò, nghe thấy Vu Việt hỏi, tự nhiên trả lời: “Gia sư.”

Vu Việt nhìn “Hắn” một cái, nhíu mày nói: “Có vẻ sư phụ của ngươi không có gì là không làm được nhỉ.”

“Lão sư tinh thông kim cổ, tài hoa hơn người, tài năng của Phù Đồ xa xa không bì kịp.” Mặc Phi cũng không lo lắng lời nói dối bị vạch trần, có một vị lão sư cường đại như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể lừa dối trót lọt được.

“Đáng tiếc.” Vu Việt thu ánh mắt lại, vừa thưởng thức cái chai vừa nói nhỏ.

Đại phu băng bó vết thương xong, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Mặc Phi nói: “Đại phu, đa tạ ngài. Thuốc trị thương của Phù Đồ cũng không còn thừa bao nhiêu, thật sự không thể tặng ngài được, nếu như đại phu không chê, lấy đi một nửa có được không?”

Đại phu lộ ra vẻ mặt vui mừng, dò hỏi: “Công tử có biết phương pháp chế ra loại thuốc trị thương này không? Lão phu hành nghề y nhiều năm, chưa bao giờ nhìn thấy thuốc trị thương nào đặc biệt như thế cả, nếu có thể biết được phương pháp, nhất định có thể cứu được rất nhiều người.”

Mặc Phi lắc lắc đầu, nói: “Xin lỗi, thuốc trị thương này do tiên sinh nghiên cứu chế tạo, tại hạ cũng không biết phương pháp.”

Đại phu không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Mặc Phi không biết gì về vật này, nhưng mà khi nghĩ đến có thể có một phần thuốc để tiến hành nghiên cứu chế tạo thì không miễn cưỡng nữa. Sau khi viết mấy phương thuốc, lại dặn dò vài câu, hắn cầm theo số thuốc trị thương Mặc Phi đưa cho lui ra ngoài.

“Cái chai này đẹp quá.” Ánh mắt Phương Thần lóng lánh, vẻ mặt nhìn thấy đã thèm.

Mặc Phi nhìn hắn một cái, nói: “Cái này không thể cho ngươi được.”

Tròng mắt Phương Thần vòng vo chuyển, tiến đến bên người nàng nói: “Vậy thì, ta giúp ngài cởi bỏ khóa hồn khấu, ngài cho ta cái chai, được không?”

Đôi mắt Mặc Phi sáng lên: “Có thể cởi bỏ khóa hồn khấu sao?” Đây đúng là chuyện vô cùng cấp bách mà, chỉ cần khóa hồn khấu vẫn còn, nàng và đám người Vu Việt vẫn ở bên trong thời khắc nguy hiểm.

“Đương nhiên.” Phương Thần cười nói, chỉ vào một nam tử trung niên đứng bên cạnh nói, “Vị này là môn khách Tất Nguyên của tiểu tử, cũng là một vị thợ rèn bậc thầy. Căn cứ vào khuôn mẫu lần trước, đã làm ra được chìa khóa thích hợp rồi.”

Tất Nguyên hành lễ với Mặc Phi.

Mặc Phi ngạc nhiên nói: “Đã được nghe nói kỳ nhân dị sĩ của Phương gia đông đảo, quả nhiên không tầm thường.”

“Đâu có, đâu có!” Phương Thần rút chiếc quạt trong tay áo ra phe phẩy, vẻ mặt tươi cười.

“Hừ!” Vu Việt bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, Phương Thần lập tức thu liễm, nghiêm mặt nói: “Hiện tại phải phiền Tất Nguyên tiên sinh thử cái chìa khóa kia xem thế nào rồi.”

Nói xong chủ động đi xuống, dời qua một vị trí.

“Thất lễ.” Tất Nguyên tiến lên, đưa tay sờ lỗ tai của Mặc Phi.

Vu Việt nhíu mày, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhìn Tất Nguyên tiến đến cách Mặc Phi một khoảng nhỏ, trong lòng hắn cực kỳ không thoải mái, giống như bảo vật của mình đang bị người khác khinh bạc vậy.

Có điều hắn vẫn nhịn xuống, không có ngăn cản.

Tất Nguyên lấy ra mấy cái chìa khóa nhỏ, cẩn thận cho vào bên trong khóa hồn khấu, xoay chuyển vài cái, chợt nghe “Cạch” một tiếng, khóa thứ nhất đã mở ra. Tiếp theo, theo thứ tự các khóa thử, sau nửa nén hương đã thành công bỏ được khóa hồn khấu xuống.

“Thành công!”, Phương Thần dùng quạt gõ bàn tay một chút, vui sướng nói.

Trong mắt Vu Việt cũng lộ ra chút thoải mái.

Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc thì cái họa ngầm này cũng được giải trừ, rốt cuộc nàng không cần phải lo lắng Tê Túc dựa vào cái này mà tìm được nàng nữa.

Hôm nay thật sự là ngày may mắn nhất của nàng, hầu như tất cả mọi nan đề đều đã được giải quyết.

“Xử lý cái này thế nào đây?” Phương Thần thưởng thức khóa hồn khấu, dò hỏi.

Vu Việt lạnh lùng nói “Nhanh chóng hủy diệt!”

“Ừm, đáng tiếc.” Phương Thần thấp giọng nói vài câu.

“Đợi chút.” Mặc Phi vẫy tay với Phương Thần, ý bảo hắn tiến sát vào một chút. Đến khi Phương Thần lại gần, Mặc Phi ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói mấy câu, ánh mắt Phương Thần lóe sáng, trên mặt lộ ra vẻ hưng trí.

“Không thành vấn đề, giao cho ta!” Sau khi nghe xong, Phương Thần hô to một tiếng.

“Ta sẽ nhìn ngươi làm.” Mặc Phi ngầm vỗ vỗ vai hắn.

Khóe miệng Vu Việt lộ ra mỉm cười, lấy nhĩ lực của hắn, tự nhiên nghe được lời Mặc Phi nói với Phương Thần, có điều hắn không có bóc trần mà thôi.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Vu Việt và Mặc Phi, Mặc Phi mới thận trọng thi lễ với Vu Việt: “Phù Đồ đa tạ Chủ công cứu giúp.”

Vu Việt nâng “Hắn” dậy, yên lặng nhìn “Hắn”, trầm giọng nói: “Là bổn vương khiến cho ngươi chịu khổ.”

Nhiều ngày không gặp, thân mình đơn bạc của “Hắn” dường như lại càng thêm gầy yếu.

Mặc Phi nhìn cánh tay của mình bị nắm đến phát đau, cúi đầu giãy dụa vài cái, không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng cháy của Vu Việt.

Vu Việt buông một bàn tay, chậm rãi xoa nhẹ gò má của Mặc Phi.

Mặc Phi cả kinh, ngửa đầu về phía sau, vội vàng hỏi: “Chủ công, ngài làm cách nào để phát động cuộc nổi loạn này thế?”

Ánh mắt Vu Việt ảm đạm, thu tay lại, trả lời: “Khánh Vương bị thương là một cơ hội tốt, thực ra bổn vương thấy rất kỳ quái, rốt cuộc thích khách kia là do ai sai sử? Hoàng cung được thủ vệ nghiêm ngặt như thế, vậy mà còn có thể thành công được. Lúc ấy ngươi có mặt tại hiện trường, có phát hiện ra gì không?”

Mặc Phi rũ mắt xuống, lắc đầu: “Sự tình xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều kinh sợ.”

Vu Việt không truy hỏi lại, hắn cũng không cho rằng việc này có liên quan với Phù Đồ, chẳng qua vừa rồi thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Hắn lại nói: “Khánh Vương trọng thương, các đầu rắn lớn đều có tâm tư riêng của mình. Đặc biệt là Xiển Tu Quân, hắn đã sớm có tâm mưu phản, lại cùng giao hảo với Đạc Hối, bổn vương bèn lợi dụng lời đồn đại, bức Đạc Hối triệt để đến bên cạnh Xiển Quân, khiến bọn họ kiên định quyết tâm được ăn cả ngã về không. Vốn kế hoạch của bọn họ phải chờ sau khi đại quân hồi đô mới bắt đầu thực thi, nhưng mà Xiển Tu Quân lại tính kế vu oan giá họa cho ngươi, như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận xuất binh bảo hoàng. Bổn vương tuyệt không thể để ngươi phải chịu sự chỉ chỏ của thiên hạ được!”

Mặc Phi nhìn về phía Vu Việt, không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Vậy Chủ công ứng đối như thế nào?”

Vu Việt cười lạnh: “Bổn vương cho người gửi Xiển Tu Quân một lời nhắn giả, nói binh mã Đạc Hối đã bắt đầu công chiếm hoàng thành. Lúc này, chắc chắn Xiển Tu Quân sẽ cho rằng Đạc Hối muốn soán vị trước, hắn phái người đi hoàng cung tìm hiểu tin tức, mà trước đó, bản vương đã đưa tới khoảng trăm quân sĩ giả làm thị vệ của Đạc Hối, tạo hỗn loạn trong hoàng thành, mê hoặc Xiển Tu Quân.”

Mặc Phi giật mình, tiếp lời nói: “Dưới tình huống cấp bách khi đó, khẳng định Xiển Tu Quân sẽ không kịp phân rõ thật giả, hắn chỉ biết là, một khi hoàng thành bị Đạc Hối khống chế, điều đó có nghĩa rằng hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa mà thôi.”

Vu Việt gật đầu: “Đúng vậy, cho nên Xiển Tu Quân lập tức phái thân binh của mình vây quanh hoàng thành, vì thế, âm mưu giả loạn đã biến thành mưu loạn thực sự.

“Lợi hại.” Mặc Phi vỗ tay.

“Có điều, bổn vương cũng không cho rằng Khánh Vương không có hậu chiêu.” Vu Việt lại nói, “Đám người Xiển Tu Quân chỉ thấy được thực lực một mặt của bọn họ, tự cho đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng mà bổn vương xem ra, dù cho Khánh Vương có chết thật, thì cũng không tới lượt bọn họ phát triển lớn mạnh, huống hồ, bên người Khánh Vương vẫn còn có một Tê Túc.”

Mặc Phi chần chờ một hồi, nói: “Tê Túc là con của Xiển Tu Quân.”

“Phải không?” Vu Việt cười lạnh, “Chưa chắc hắn đã là một người con tốt.”

Trong mắt Mặc Phi tăng thêm vài phần nghi hoặc.

Vu Việt thản nhiên nói: “Hãy chờ xem, phong vân Đế Phách này sẽ biến sắc nhanh thôi, nội loạn chân chính vừa mới bắt đầu. Chúng ta cứ ở chỗ này, lẳng lặng nhìn bọn chúng tự giết lẫn nhau đi.”

“Khi nào quay về Chiếu Quốc đây?”

“Trước mắt không được, đợi hết mùa đông chúng ta trở về đi.”

Trong mùa đông đó, chỉ sợ U Quốc cũng đã bắt đầu đại loạn rồi.

Đang lúc Mặc Phi trầm tư, đột nhiên thân thể nàng bay lên, bị, lại bị Vu Việt ôm lên.

“Chủ… Chủ công, ngài làm cái gì vậy?”

“Đưa ngươi lên giường nghỉ ngơi.”

“Ta, chân ta đã không còn đau như trước rồi, có thể tự mình đi được, bị ôm như vậy còn ra thể thống gì nữa?”

Vu Việt cười nói: “Hiện giờ trong phòng không có người thứ ba, để ý thể thống làm cái gì?”

“Cái này…” Không đợi Mặc Phi nói xong, Vu Việt đã đưa nàng lên trên giường.

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, bổn vương còn chút việc cần xử lý, sau bữa tối thì để thị nữa giúp ngươi tắm rửa, bổn vương sẽ tới ngủ cùng với ngươi.”

“Ngủ cùng?” Giọng nói Mặc Phi cao lên mấy độ, một lát sau lại hạ giọng, nói, “Vì sao phải ngủ chung?”

“Vừa rồi không phải đại phu đã nói sao? Trước khi vết thương của ngươi khỏi hẳn, có khả năng sẽ phát sốt, hơn nữa hiện giờ trời đông rét lạnh, dễ nhiễm phong hàn, bổn vương phải trông chừng ngươi, không cho phép ngươi bị bệnh nữa.”

“… Cái này, để thị nữ làm là được rồi.”

Sắc mặt Vu Việt trầm xuống: “Ngươi muốn thị nữ bồi ngươi ngủ?”

“Không…”

Vu Việt lại nói: “Nơi này cũng không phải là phủ Nhung Trăn ở Chiếu Quốc, chúng ta không thể tùy ý quá mức được.”

“Nói như vậy…”

“Rồi, vậy là đã định! Không được kháng mệnh. Chỉ là ngủ chung mà thôi, bổn vương sẽ không làm cái gì cả.” Vu Việt ý vị thâm trường nhìn “Hắn” một cái, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương đi trước.”

Mặc Phi ngây ngốc nhìn Vu Việt nghênh ngang rời đi, một câu đầy đủ cũng không nói được.

Không xong rồi, trên người nàng còn cất giấu bí mật lớn, đồng giường cộng chẩm với Vu Việt cũng đâu thể cảnh giác mãi cho đến hừng đông được?

Còn có, rốt cuộc Phương Thần có thân phận gì? Chẳng lẽ là gián điệp mà Vu Việt sớm đã sắp xếp ở Khánh Quốc sao? Gián điệp nhỏ như vậy?

Ai, quên đi, có vấn đề gì đợi tỉnh lại rồi nghiên cứu vậy! Nàng mệt mỏi quá rồi…