Ngày hôm sau, Tê Túc vừa tỉnh dậy từ trong hôn mê đã nghe được một trận âm thanh kêu gọi, mở mắt ra, chỉ thấy thị nữ đang quỳ gối bên giường hắn vội vàng nói: “Chủ nhân, Phù Đồ công tử bị Vương triệu tiến cung rồi.”
“Cái gì?’ Tê Túc giật mình ngồi dậy, nói, “Chuyện khi nào?”
“Từ hai khắc* trước ạ.”
* 1 khắc = 15 phút.
“Sao lúc ấy không cho ta biết?” Tê Túc cả giận nói, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ, lại hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”
“Đã là giờ Tỵ* ạ.”
* Giờ Tỵ: 9h-11h.
Hắn ngủ lâu như vậy sao? Tê Túc vội vàng rời giường, thị nữ hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, hắn hạ lệnh với thủ vệ, nói: “Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung.”
Đêm qua, bởi vì tác dụng của dược, hắn bị dày vò đến tận đêm khuya mới đi vào giấc ngủ, không nghĩ rằng Khánh Vương lại triệu Phù Đồ vào lúc này.
Chỉ mong Phù Đồ không có việc gì!
Mặc Phi đi theo cung nữ chậm rãi hướng tới nội điện, nàng không ngờ Khánh Vương sẽ triệu kiến nàng, ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có.
Khánh Vương được người bên ngoài khen chê không đồng nhất, nhưng chuyện phong lưu, xa hoa lãng phí cũng không thể nghi ngờ, không biết lần gặp này là phúc hay là họa.
Cung nữ đưa Mặc Phi đến một tiểu điện lộng lẫy xa hoa, nơi này cột đỏ thiếp vàng, trên cột được trạm trổ vàng ròng, trên tường khắc hoa văn nổi, đèn lồng tinh xảo xếp thành từng đôi, góc biên đặt lư hương và cây cảnh, chính giữa đặt bàn trạm trổ, mặt trên đặt đồ uống rượu hoa mỹ, sau bàn phô ra da hổ trắng, thoạt nhìn đường hoàng mà khí phách.
“Ngươi chính là Phù Đồ?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau.
Mặc Phi quay lại, chỉ thấy một nam tử tuấn lãng mặc cẩm y dài xoải bước đến, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, hơi lộ ra vẻ gầy gò, hai mắt có thần, một thân quý khí.
Không cần phải nghĩ, người này nhất định là Khánh Vương Phong Đình. Mặc Phi khom mình hành lễ nói: “Phù Đồ của Chiếu Quốc bái kiến Khánh Vương bệ hạ.”
Phong Đình đi đến ngồi xuống ở vị trí phía trên, cười hừ một tiếng: “Hạ thần bái kiến Cô chính là kiểu hành lễ như thế này sao?”
“Hử?” Phong Đình đánh giá trên dưới “Hắn”, ánh mắt hơi sáng lên, quả nhiên giống như trong lời đồn, là một người tuấn tú, lịch sự, tao nhã, “Phù Đồ là một tài sĩ, Cô cũng sẽ không so đo, mời ngồi.”
Mặc Phi giương mắt nhìn Phong Đình, sau khi đáp lễ thì ngồi xuống.
Phong Đình thấy “Hắn” đối mặt với mình mà vẫn thong dong bình tĩnh, trong lòng âm thầm tán thưởng.
“Cái tên Phù Đồ, Cô đã sớm được nghe, hôm nay gặp quả nhiên khí độ bất phàm.”
“Khánh Vương quá khen.” Mặc Phi nói, “Không biết hôm nay Khánh Vương triệu Phù Đồ vào cung là vì chuyện gì?”
“Chẳng có việc gì lớn.” Phong Đình cười nói, “Cô chỉ tò mò về Phù Đồ mà thôi. Phù Đồ đến Đế Phách cũng đã nhiều ngày rồi, cảm giác như thế nào?”
Mặc Phi trả lời: “Đế Phách không hổ là một tòa danh thành, phát triển hơn rất nhiều so với Tiệm Hề.”
“Vậy thì Phù Đồ có nguyện ý ở lại nơi đây hay không? Làm thượng khanh của Cô?”
“Đa tạ Khánh Vương khen ngợi, Phù Đồ là thượng khanh của Chiếu Quốc, không thể sửa đổi được.”
Phong Đình cũng không tức giận, nâng lên chén rượu cười cười, mí mắt khép nửa không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới thấp giọng một câu: “Hắn cũng sắp tới rồi đó nhỉ.”
Mặc Phi không hiểu, đang định hỏi thì chợt nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông báo: “Tê Túc đại nhân yết kiến.”
Khóe miệng Phong Đình vẽ ra một chút ý cười, liền đứng dậy đi tới bên cạnh Mặc Phi, nói: “Mời vào đi.”
Mặc Phi thấy Khánh Vương đi tới, vội đứng dậy, đầu gối trái đột nhiên nhói lên, thân mình không tự chủ được nghiêng về phía bên cạnh.
Phong Đình lập tức đưa tay ra giữ lấy “Hắn”, cúi đầu nhẹ giọng cười nói: “Cẩn thận.”
Hương nhuyễn trong ngực, Phong Đình nhíu mày.
Tê Túc tiến vào điện đã nhìn thấy một màn Phong Đình ôm Mặc Phi, trong lòng hơi căng lên, vội bước vài bước tiến lên hành lễ nói, “Thần bái kiến bệ hạ. Bệ hạ, ngài đây là…”
Phong Đình hơi buông tay ra, Mặc Phi đứng thẳng, khom người lui lại phía sau mấy bước.
“Khanh không cần đa lễ.” Phong Đình cười đưa tay ra phía sau lưng nói, “Cô vô cùng ngưỡng mộ tài năng của Phù Đồ, đang muốn lĩnh giáo một phen.”
Tê Túc liếc mắt nhìn Mặc Phi một cái, lại đến gần vài bước, không dấu vết chắn “Hắn” ở phía sau, cười nói: “Bệ hạ muốn lĩnh giáo Phù Đồ cái gì? Có thể cho phép thần dự thính hay không?”
“Ha ha, có gì không thể?” Ánh mắt Phong Đình đảo qua trên người hai người, nói, “Vừa lúc phong cảnh hoa viên rất đẹp, hãy theo Cô đến uống rượu tâm sự nào.”
Nói xong dẫn nội thị rời đi trước.
Tê Túc tiến lên giữ chặt Mặc Phi, thấp giọng nói: “Vì sao không nói cho ta biết một tiếng đã vào cung?”
“Ta cũng không ngờ, đột nhiên thị vệ trong cung mang đao đến mời, ta có thể cự tuyệt sao?” Mặc Phi giật giật cánh tay của mình, không rút ra được, ngẩng đầu nhìn phía Tê Túc, chỉ thấy hắn đang yên lặng nhìn nàng. Mặc Phi sửng sốt: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Tê Túc nghiêng đầu, cứng giọng nói: “Đợi một lúc rồi tìm cơ hội rời đi, Khánh Vương hắn…”
Câu kế tiếp cũng chưa nói xong, hai người cùng nhau bước về phía hoa viên.
Khi ra đến cửa nội điện, bỗng nhiên Mặc Phi ngẩng đầu nhìn thoáng qua một phương hướng, trong lòng sinh ra một loại cảm giác không hiểu.
Nàng hỏi: “Ngươi có mang chuôi dao của ta đến không?”
Tê Túc trả lời: “Mang theo, tạm thời thủ vệ nội điện đang bảo quản.”
Mặc Phi trầm mặc, trong lòng hơi có chút bất an.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng thét kinh hãi: “A! Bệ hạ, có thích khách, người đâu mau tới!”
Hai người Tê Túc và Mặc Phi nhìn nhau, đồng thời nhanh chóng chạy về phía phát ra âm thanh.
Đến khi bọn họ chạy tới, chỉ thấy trong hoa viên đã có hơn mười người, nội thị, cung nữ kinh hoảng lui ở một bên, tạm thời không đề cập tới, làm cho người ta ngạc nhiên chính là Khánh Vương vừa rồi vẫn còn êm đẹp lại nhiễm máu đầy người ngã trên mặt đất, mà cách đó không xa, một gã nam tử mang trang phục thị vệ đang bị mấy tên thị vệ còn lại áp chế, trên tay hắn còn cầm một chuôi dao rỉ máu, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
“Bệ hạ.” Tê Túc tiến lên vài bước đỡ lấy Phong Đình, phát hiện trên lưng trái của hắn bị trúng một dao, nhìn vị trí, ngay cạnh trái tim. Hắn nói với nội thị: “Mau gọi Thái y!”
“Đã thông báo rồi ạ.” Một gã nội thị nơm nớp lo sợ trả lời.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một thị vệ trả lời: “Vừa rồi, khi bệ hạ vừa đi qua cửa đại điện, Tiểu Kình đột nhiên chồm lên, vung dao ám sát bệ hạ.”
“Không, không phải ta.” Thị vệ đang bị áp chế bên cạnh thanh minh, nói, “Tiểu nhân hoàn toàn chẳng biết gì cả! Vừa rồi thân thể giống như không thể khống chế, tự mình tiến lên. Địa vị của tiêu nhân hèn mọn, nào dám làm ra chuyện tình đại nghịch bất đạo này đâu!
“Bất kể như thế nào, việc này đều là do ngươi làm, khó tránh khỏi tử tội, thậm chí còn sẽ liên lụy đến cả người nhà của ngươi, Tiểu Kình, tự giải quyết cho tốt.” Thị vệ kia có chút trầm trọng nói.
Thị vệ đó khóc lớn.
Mặc Phi cau mày nhìn về phía chuôi dao rơi khỏi tay thị vệ, chính là chuôi dao của nàng.
Trạm Nghệ? Ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ Khánh Vương chính là kẻ thù của ngươi?
【 Cưu Vinh, đó chính là hậu nhân của ngươi, là hậu nhân của ngươi, ngươi, thế mà, thế mà… 】
Thế mà cái gì? Giọng nói phẫn nộ hòa lẫn thống khổ của Trạm Nghệ biến mất trong không khí, không thể nghe thấy nữa.
Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình nào khác ư?
Đúng lúc này, mấy Thái y ở bên trong được thị vệ vội vàng dẫn tới, theo sau còn có một đám thị vệ mang đao.
Thị vệ vừa đến đã giới nghiêm nơi này.
Thừa dịp Thái y kiểm tra thương thế của Phong Đình, đội trưởng thị vệ hạ lệnh: “Tạm thời giam tất cả mọi người ở đây lại, chờ kiểm tra, hung thủ thì áp vào địa lao, nghiêm lệnh trông giữ.”
Vài tên thị vệ lĩnh mệnh, mang mọi người ở đây đi, trong đó Tê Túc và Mặc Phi cũng bị đưa vào một gian ngục thất, có điều vì thân phận của Tê Túc, cho nên được đãi ngộ tốt hơn những người còn lại. Mặc Phi cũng được nhờ phúc của hắn, bị giam chung một phòng.
Sắc mặt Tê Túc hiếm khi trở nên ngưng trọng, tựa như có điều suy nghĩ gì đó.
Nội tình trong này đại khái cũng chỉ có Mặc Phi biết được, nhưng khẳng định là nàng sẽ không nói.
Không thể tưởng được kẻ thù của Trạm Nghệ lại là Khánh Vương, có điều vì sao sau khi đắc thủ hắn lại có phản ứng như vậy?
“Thương thế của Khánh Vương như thế nào?” Đột nhiên Mặc Phi hỏi.
“Chuôi dao kia đâm thẳng vào chỗ yếu hại, chỉ sợ không được lạc quan là bao.” Tê Túc nói, “Chỉ mong bệ hạ vô sự, nếu không, không chỉ Khánh Quốc gặp nguy hiểm, chúng ta cũng không thể thoát thân.”
Mặc Phi thầm than, thật là sóng trước vừa lặng sóng sau lại tới. Vừa mới còn có hi vọng chạy trốn, thế mà giờ đây lại bị vây hãm trong hoàng cung.
Chuyện Khánh Vương bị thương, quả nhiên đã khiến toàn triều rung chuyển, tuy rằng tạm thời vẫn giữ bí mật việc này ra bên ngoài, nhưng phỏng chừng không không được bao lâu, trên dưới Khánh Quốc đều đã biết được.
Tên hung thủ thị vệ kia suốt đêm bị thẩm vấn, sau khi trải qua khổ hình, mặc dù còn chưa đưa ra nguyên do vì sao ám sát Khánh Vương, nhưng lại lộ ra bản thân là người của thượng tướng quân Đạc Hối. Cái này không thể không làm cho người ta bắt đầu ngầm ngầm bàn luận. Thượng tướng quân Đạc Hối là một võ tướng hiếu dũng thiện chiến, đã từng lập được biết bao công lao cho việc ổn định Khánh Quốc, hiện nay, chủ tướng viễn chinh Cảnh Quốc chính là đệ tử của hắn, quyền lợi và uy vọng này, có thể nói đã rất gần với đám người Tể tướng và Xiển Tu Quân. Nếu như hắn muốn làm phản, tuyệt đối có thực lực.
Nhưng mà, trắng trợn sai người ám sát Khánh Vương như vậy? Đạc Hối sẽ làm ra việc ngu ngốc như thế sao?
Càng đau đầu là cho dù việc này có liên quan đến Đạc Hối, trước mắt cũng không ai dám đi bắt hắn. Tuy rằng Đế Phách có không ít binh lực ngự bị, nhốt Đạc Hối không khó, khó là khó ở mấy vạn quân còn đang coi giữ bên ngoài Đế Phách, đây là thân binh của Đạc Hối, chỉ hơi xử lý không thỏa đáng một chút, ngay lập tức có thể khiến cho binh lính bất ngờ làm phản, đến lúc đó hậu quả sẽ khó lường.
Huống hồ bây giờ sinh tử của Khánh Vương còn chưa biết, một khi hắn bất hạnh băng hà, vương vị này sẽ chẳng biết là ai kế vị. Trước nay Khánh Quốc vô cùng hiếm muộn, mỗi triều đại đều chỉ có một vị hoàng tử có thể sống sót, Khánh Vương đương nhiệm có con gái, nhưng không có con trai, hậu cung cũng không có vị vương phi cường thế nào đi ra khống chế tình cảnh.
Kể từ đó, hành động của các đại thần trong triều bắt đầu trở nên vi diệu, một số mệnh lệnh thì bị ẩn giấu không truyền đạt đi thực hiện, mà số mệnh lệnh lại bị kín đáo không thông báo ra. Sinh tử của Khánh Vương quyết định vận mệnh thay đổi của triều đình…
Trong thời gian mấy ngày, đám người Tê Túc và Mặc Phi bị thẩm vấn vô số lần, trong đó Tê Túc đã có Xiển Tu Quân chuẩn bị, không gặp phải nguy hiểm gì, có điều chuôi dao ám sát Khánh Vương là do Tê túc mang vào cung, trong quá trình thẩm vấn xuất xứ của chuôi dao, Tê Túc chỉ nói là mua được trong tay một thương buôn, bởi vì yêu thích mà mang theo bên mình.
Mà Mặc Phi lại thiếu chút nữa bị ăn một bữa roi, bởi vì nàng là người Chiếu Quốc, hoàn toàn có động cơ ám sát Khánh Vương, nếu không có Tê Túc cố ý bảo vệ, nàng đã sớm thương tích mình đầy.
Mà ở giữa Đế Phách, có một nam tử đang nhìn về phương hướng hoàng cung phía xa xa, người này chính là người đến tìm Phù Đồ,Vu Việt.
Khánh Vương bị ám sát nằm ngoài dự liệu của hắn, vốn định mấy ngày nữa là có thể cứu Phù Đồ ra, không ngờ là sự việc lại trở nên phức tập như thế này. Nhưng mà cũng không phải không có cách, chỉ cần Phù Đồ tạm thời an toàn, hắn sẽ còn có cơ hội. Lần này tới Đế Phách không chỉ vì cứu người, cũng là vì muốn làm giảm nhuệ khí của Khánh Quốc.
Khánh Vương trọng thương, nói không chừng chính là một cơ hội tuyệt hảo.