Phương Thần yêu thích giao hữu, tự nhiên quạt xếp trong tay hắn được chú ý tới trước tiên, động tác vỗ quạt tiêu sái, hình dáng ưu nhã cùng với bức họa được đề thơ tươi mát trên mặt quạt kia, không thể không lọt vào cảm giác mới mẻ, lực hấp dẫn này đối với văn sĩ đã không cần phải nói nhiều. Bọn họ xem trọng phong phạm quân tử, hành vi chính trực, khí chất nho nhã, y phục, đồ vật và các phương diện ngôn hành cử chỉ, đều có thể biểu lộ cá tính và mị lực của chính mình.
Mà quạt xếp lịch sự tao nhã thật làm cho người ta yêu thích không buông tay. Đến lúc nhìn thấy bài thơ trên quạt xếp đề tên là “Mặc Quân”, mọi người lại ồ lên, hóa ra ngày ấy, người mời Phương Thần bói toán chính là vị thượng khanh Mặc Quân Phù Đồ của Chiếu Quốc!
Từ một năm trước, khi cái tên Phù Đồ bắt đầu nổi danh, mỗi lời nói, cử động của “Hắn” đều được thế nhân chú ý, cho dù là chúng văn sĩ ở Khánh Quốc xa xôi cũng ngưỡng mộ đại danh, không ngờ lúc này lại đi tới Đế Phách, hơn nữa còn đưa tặng một đồ vật tinh xảo, đặc biệt như vậy cho tiểu tử Phương gia.
Chỉ trong vòng có mấy ngày, quạt xếp đã bắt đầu lưu hành trong nhóm văn sĩ, mọi người tranh nhau noi theo. Tuy nói trong đó cũng có không ít người cười nhạt với việc này, nhưng không thể phủ nhận, từ nay về sau quạt xếp đã trở thành một thứ đồ vật được ưa chuộng của văn nhân.
Cùng lúc đó, người muốn bái kiến Phù Đồ bắt đầu tăng lên.
Trong hai ngày, Mặc Phi đã nhận được bốn, năm phong thiếp mời, nếu mà là nàng trước kia, nhất định sẽ không chấp nhận, nhưng để tránh tương lai mình thoát đi sẽ làm bại lộ đám người Phương Thần, nàng không thể không tận khả năng tiếp xúc nhiều hơn với một số người.
Vì thế nàng tính sẽ nhận lời mời của mấy nhóm người, phần lớn là những hội văn, hội thơ và Tài sĩ luận chứng, Mặc Phi chuyện khác thì không được, nhưng tâm cường được rèn luyện rất cao, tài trí mẫn tiệp, ứng phó với văn sĩ bình thường vẫn thành thạo.
Có điều phần lớn văn nhân đều tâm cao khí ngạo, Mặc Phi bị chất vấn cũng không thiếu.
Có người hỏi: “Nay Khánh và Cảnh, Chiếu và U giao chiến lẫn nhau, quần hùng đua tranh quật khởi, chiến hỏa kéo dài, đợi cho thế cục xác định, quốc suy dân nhược, khôi phục sản xuất. Tiên sinh cho rằng, nghiệp đế vương, trong buổi đầu sáng lập và gìn giữ có điều gì là khó khăn?”
Đáp rằng: “Sáng lập cơ nghiệp đã khó, giữ vững được lại càng khó hơn. Bá nghiệp sơ khai, tất thừa họa loạn, nếu như trăm họ quy tâm, binh cường lương đủ, thiên thời địa lợi nhân hoà không thiếu thứ nào, vậy thì nghiệp này không khó. Tuy nhiên sau khi chiếm được, nguyên khí bị thương tổn nặng nề, bách tính cầu mong yên ổn phải chịu cảnh cực khổ không ngừng, khắc nghiệt không dứt, dân chúng điêu linh, thổ địa hoang phế, chính trị lại không ổn định, quan lại bất hòa, quốc gia suy yếu là bởi vậy mà sinh, cho nên giữ vững được lại càng khó.”
“Vậy tiên sinh sinh cho rằng nên dựa vào cái gì để an quốc?”
“ Quân vương cần phải cư an tư nguy*, nghiêm cấm xa xỉ, thân cận dân chúng, bổ nhiệm người tài đức…”
* Cư an tư nguy: trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn.
Lại có người hỏi: “Tiên sinh khởi xướng ra việc biên soạn 《 Tứ Khố 》, dung nạp bách xuyên, nhưng tư tưởng học thuật pha tạp, dựa vào gì mà được coi là chính đạo?”
“Nói đến học thuật là phải bao hàm toàn diện, tiêu chuẩn lúc này, chưa hẳn đã phù hợp với bản thể của nó. Sở học của tiền nhân rồi sẽ có hậu nhân giám định, có nghi vấn thì sẽ có tranh biện, có tranh biện thì sẽ có sáng tỏ, tri thức chân chính sẽ ngày càng được phân định rõ ràng. Tài sĩ trong thiên hạ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ngôn luận nhiều sẽ giác ngộ người trong thế tục, ý dụ sâu xa, đừng khiến thay đổi làm cho bản thân bị u mê, đây cũng chính là việc mà tại hạ đang làm…”
Còn có người cố ý trào phúng nói: “Chiến sự của quý quốc còn chưa dừng, vì sao tiên sinh lại thanh nhàn đến đây du lịch?”
Mặc Phi trả lời: “Tệ quốc nhân tài đông đúc, thắng cục sớm định, không cần tại hạ phải lo lắng?”
…
Những việc như thế, Mặc Phi đều biện hộ tự nhiên, mặt không đổi sắc, thuyết phục phần lớn các tài sĩ.
Gần nửa tháng thời gian, thanh danh của Mặc Phi đã lên cao ở Đế Phách, người này ngoại trừ có dáng vẻ tuấn tú, cử chỉ thong dong, cách nói năng tao nhã cùng với học thức phong phú đều làm cho người ta tán thưởng không thôi.
Cũng có không ít quý tộc thế gia trực tiếp ném cành ô liu* cho nàng, nguyện lòng kính trọng như thượng khách.
* Cành ô liu: tượng trưng cho hòa bình.
Trên tay Mặc Phi cầm chiếc quạt hoa lan, trên quạt đề thơ:
Lan chi y y, dương dương kỳ hương.
Chúng hương củng chi, u u kỳ phương.
Bất thải nhi bội, vu lan hà thương?
Dĩ nhật dĩ niên, ngã hành tứ phương.
Văn vương mộng hùng, vị thủy ương ương.
Thải nhi bội chi, dịch dịch thanh phương.
Tuyết sương mậu mậu, lôi lôi vu đông,
Quân tử chi thủ, tử tôn chi xương*.
* Đây là bài thơ “U lan thao”. Tương truyền do Khổng Tử làm.
Ý nghĩa: Khi hoa lan nở, phía xa xa vẫn ngửi được mùi hương thoang thoảng của hoa. Nếu không có người ngắt hoa cài lên áo, vậy đã tạo nên thương tổn gì cho hoa lan? Một người quân tử không được ai biết đến, thế thì có gì không tốt với hắn đâu. Ta quanh năm hành tẩu tứ phương, chứng kiến giá lạnh đông hàn, lúa mạch lại bắt đầu tươi tốt sinh trưởng, sức sống dạt dào. Nếu ngay cả lúa mạch cũng không sợ trời đông giá lạnh, như vậy, hoàn cảnh bất lợi thì có ảnh hưởng gì tới ta đâu. Một người quân tử là khi bị vây trong hoàn cảnh bất lợi mà vẫn duy trì được chí hướng và đức hạnh thường ngày của hắn.
Hương lan được xưng là vương giả, chúng hương bao bọc xung quanh, xa mà không nhạt, gần mà không nồng, sâu kín lan tỏa ra bốn phương.
Phong thái của Mặc Quân, độc nhất vô nhị.
Dọc theo con phố, cũng có không ít thiếu nữ ném đồ vật thiếp thân bên mình tới. May mà hơn nửa thời gian Mặc Phi đều ngồi trên xe ngựa, nếu không tất sẽ dẫn tới đông đảo người vây xem. Dân phong thời đại này có chút cởi mở, nữ tử nhân tình dạt dào, thật là làm cho người ta ốm yếu không dậy nổi, huống hồ nàng lại còn là kẻ giả dạng nam nhân nữa.
Nếu như chỉ có nữ tử thì cũng thôi, khi tham dự tụ hội, còn có cả nam tử quý tộc bày tỏ sự yêu thích ám muội với nàng. Mặc Phi đến thời đại này cũng được một, hai năm, đã sơ lược hiểu biết một số phong tục các quốc gia, lúc trước vì uống cùng bầu rượu với Vu Việt mà bị hiểu lầm, sau này nàng liền phá lệ lưu ý đến chuyện tình ở phương diện này. Ở Khánh Quốc, nam tử bày tỏ yêu đương thì sẽ đưa tặng trâm cài tóc, nguyện ý thì cầm lấy, không muốn có thể cự tuyệt.
Mặc Phi thân là thượng khanh của Chiếu Quốc, quý tộc Khánh Quốc cũng không làm khó xử, nếu không tất sẽ phải chịu sự trì trích của sĩ lâm.
Có điều bọn hắn không biết Mặc Phi bị bắt đến, nếu mà biết…
Ngay trong lúc Mặc Phi đang giao du với các văn sĩ, Tê Túc được bí mật triệu vào hoàng cung.
Vào bên trong đại điện, Tê Túc giao vũ khí trên người cho thị vệ, trong đó còn có chuôi dao Trạm Nghệ mà Mặc Phi muốn hắn mang theo bên mình.
Tê Túc đi vào trong điện, chỉ thấy một nam tử tuổi chừng mai mươi tư, hai mươi lăm tùy ý ngồi bên cạnh bàn, người này hoa phục uy nghi, quý khí bức người, chính là Quân vương của Khánh Quốc, Phượng Đình.
“Bái kiến bệ hạ.” Tê Túc hành lễ nói.
“Chớ đa lễ, ngồi đi.” Phượng Đình khoát một bên tay áo.
“Không biết hôm nay bệ hạ triệu thần có chuyện gì vậy?”
“Khanh du lịch bên ngoài mấy năm, lần này lại lập công lớn cho Khánh Quốc như thế, Cô còn chưa ban thưởng cho khanh đâu.”
Tê Túc cung kính nói “Thần là kẻ mang điềm xui, không dám nhận ban thưởng.”
“Cô không tin ngươi là kẻ mang điềm xui.” Phượng Đình không cho là đúng nói, “Xiển Tu Quân cái gì cũng tốt, có điều lại hết lòng tin theo quỷ thần, chỉ bởi câu nói của kẻ ngoài mà cho rằng ngươi mang lại xui xẻo, lạnh nhạt với mẫu tử ngươi hơn hai mươi năm, thế cho nên cái tên Tê Túc đến nay vẫn không có người biết đến.”
“Thần không cầu danh, cũng chẳng cầu hiển đạt.” Tê Túc thản nhiên nói, “Thần quá thong dong tự tại*, lại còn được bệ hạ phân ưu cùng, thế là đủ rồi.”
* Tự tại: tự do; không bị ràng buộc.
“Ai.” Phượng Đình yên lặng nhìn hắn, cảm thán nói, “Nếu thần tử của Cô đều giống như ngươi thì tốt rồi.”
Hai người lại nói chuyện một hồi về chính sự, Phượng Đình đột nhiên hỏi: “Vừa nghe nói thượng khanh Phù Đồ của Chiếu Quốc đang ở trong quý phủ của ngươi?”
“Vâng.” Tê Túc cười khổ trong lòng, việc làm của Phù Đồ hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, chẳng để ý chút nào đến thân phận bị bắt hôm nay, giao du khắp chốn, chỉ mới ngắn ngủi mội thời gian mà thanh danh đã lên cao ở Đế Phách, ngay cả Khánh Vương cũng hỏi đến.
“Nói như thế, “Hắn” được ngươi mời đến?” Sắc mặt Phượng Đình hơi cổ quái.
Tê Túc do dự một lát, nói: “Cũng không phải, Phù Đồ là bị cưỡng ép đến.”
“Ha ha.” Phượng Đình cười to, “Cô đã nói mà, lúc trước ngươi tính kế Chủ công của “Hắn” một phen, nay sao lại nguyện ý đi theo ngươi tới Đế Phách cho được?”
Tê Túc từ chối cho ý kiến, cười cười.
Phượng Đình lại nói: “Cô hơi có chút tò mò với vị hiền tài này, ngày mai triệu “Hắn” vào cung gặp một lần vậy.”
Trong lòng Tê Túc khẽ động, nói: “Phù Đồ vẫn canh cánh trong lòng với việc thần bắt “Hắn” đến, thần lo lắng “Hắn” gặp bệ hạ sẽ có cử chỉ thất lễ.”
“Không sao.” Phượng Đình khoát tay nói: “Cô tự hạ mình gặp “Hắn”, dù cho lời “Hắn” nói có ác khẩu chăng nữa, cùng lắm Cô chỉ đánh “Hắn” vài gậy là được.”
Tê Túc trên thì mặt cười, tâm trạng lại thấp thỏm không yên, không chỉ lo lắng Phù Đồ bị xử phạt, còn lo lắng vị Quân vương phong lưu này coi trọng Phù Đồ. Dung mạo của Phù Đồ có lẽ không so được với hậu cung, nhưng khí chất của “Hắn” chính là độc nhất vô nhị, ngẫm lại, lãnh khốc như Vu Việt cũng bị “Hắn” mê muội, rất khó cam đoan Phượng Đình sẽ không động tâm.
Vị Quân vương này không hề câu nệ nam nữ!
Tâm tư của Tê Túc xoay vòng, âm thầm cân nhắc đối sách.
Lúc này, đột nhiên Phượng Đình đứng dậy, kéo Tê Túc đi về phía sau điện, vừa đi vừa nói: “Đêm nay ở lại dùng bữa với Cô đi!”
Tê Túc chần chờ một hồi, không có cự tuyệt, hắn còn đang suy nghĩ làm sao để Khánh Vương bỏ đi chủ ý triệu kiến Phù Đồ.
Cung nữ lần lượt dâng thức ăn lên, cũng châm lư hương, thoáng chốc mùi hương thơm ngát đã tràn ngập bên trong.
Tê Túc ngửi được mùi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói cái gì, chỉ vừa dùng bữa vừa tán gẫu với Phượng Đình. Hắn đã quen biết Phượng Đình từ khi còn rất nhỏ, lúc trước Xiển Tu Quân là Thái Phó* của Phượng Đình, hai người thỉnh thoảng sẽ gặp mặt ở phủ của Xiển Tu Quân, Phượng Đình vẫn thường chiếu cố hắn, tuy nói Xiển Tu Quân không cho hắn chức vị nào, nhưng không trở ngại cho việc Phượng Đình bí mật bồi dưỡng hắn. Hắn vẫn thực cảm tạ ơn tri ngộ của Phượng Đình.
* Thái Phó: Thầy dạy của thái tử. Là chức quan thuộc hàng tam công, dưới thái sư và trên thái bảo.
Uống được vài chén rượu, Tê Túc cảm giác đầu óc hơi mê man, trong lòng đột nhiên cảnh giác. Tửu lượng của hắn xưa nay rất tốt, không có khả năng chỉ uống được vài chén đã say.
“Khanh, bồi Cô uống thêm vài chén nào.” Phượng Đình lại nâng chén với hắn.
Lần này Tê Túc chỉ khẽ chạm một chút vào miệng chén, không uống nhiều. Thế mà men say dường như lại càng thêm nồng đậm, hơn nữa thân thể còn hơi nóng lên, tim cũng đập gia tốc, loại cảm giác này giống như… giống như…
Tê Túc đã dưỡng thành công phu mười phần, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, khóe mắt lại âm thầm đánh giá Phượng Đình đang ngồi cách đó không xa, thấy hắn một tay cầm chén rượu, một tay chống bàn, vẻ mặt mê ly nhìn hắn.
Trong lòng Tê Túc giật mình, chẳng lẽ Phượng Đình đối với hắn…
Không dám nghĩ tiếp nữa, hắn áp chế thân thể không khoẻ, đột nhiên đứng dậy hành lễ nói: “Bệ hạ, xin cho thần lui ra thay y phục.”
Phượng Đình trầm mặc một hồi, gật đầu cho đi.
Tê Túc vội lui xuống, đi ra ngoài điện, lấy lại vũ khí của mình trong tay thị vệ, đồng thời nói: “Bệ hạ hơi say rồi, các ngươi phái người bẩm báo bệ hạ, Tê Túc có việc gấp, hồi phủ trước.”
Nói xong, không đợi thị vệ đáp lời đã vội vàng rời đi.
Tê Túc như thiêu như đốt chạy về Phượng Tường Uyển, hướng thẳng đến phòng của mình, đúng lúc này, chợt thấy phía trước có một người cầm đèn lồng từ từ tiến đến, nhìn tấm lưng kia, tuấn tú cao ngạo, rõ ràng đó là Phù Đồ.
Bước chân hắn bỗng dừng lại, sau đó lại không tự chủ được đi theo sau. Nhìn “Hắn” tiến vào viện tử, hắn cũng theo đuôi rồi đi vào.
Mặc Phi giao đèn lồng cho thị nữ Đề nhi, tự mình tìm trong Tàng Thư Các một đống thư sách rồi bày lên bàn, gạt gạt đèn, vẻ mờ ảo đã sáng lên rất nhiều, chiếu vào khuôn mặt “Hắn”, có một loại mỹ cảm yên tĩnh thanh nhã.
Tê Túc ngừng thở, trong cơ thể trào ra một loại xôn xao không hiểu, cũng không biết là do tác dụng của dược, hay là do dục vọng của bản thân mình
Hắn nắm quyền, bắt buộc bản thân rời bước, nhưng mà sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích được.
Không biết đứng bao lâu, chợt thấy Phù Đồ đứng dậy duỗi thắt lưng, sau đó đi ra sân viện. Tê Túc vội ẩn mình vào trong bóng đêm, chỉ thấy Phù Đồ đứng dưới ánh trăng mở rộng hai tay, chậm rãi vũ động, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo ý vị khác biệt, không phải vũ đạo lại giống như vũ đạo, vừa mới rơi xuống, hoàn thành trọn vẹn một bài.
Tê Túc lập tức nhận ra “Hắn” đang luyện võ, tuy rằng động tác chậm rãi nhìn không ra chút sát khí nào, nhưng Tê Túc vẫn dễ dàng nhận ra đó là chiêu thức Phù Đồ sử dụng ngày ấy khi chạy trốn.
Thì ra, mặc dù đội khóa trên chân, “Hắn” vẫn kiên trì luyện võ, “Hắn” vẫn không buông tha cho việc chạy trốn sao?
Trong lòng Tê Túc khó chịu đến cứng ngắc, thân thể cũng càng ngày càng nóng lên, giống như có một cỗ dục vọng không áp chế được sắp phun trào. Hắn cắn răng lại nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn lặng yên xoay thân mình cứng còng rời khỏi.
Trở lại phòng, nhanh chóng gọi người mang đến một thùng nước lạnh, hắn mặc cả y phục nhảy luôn vào, cảm giác mát mẻ nháy mắt làm dịu đi lửa nóng trong cơ thể, hắn ngồi trong nước, ngẩn ngơ nhìn vào nơi nào đó đến xuất thần, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy hoang mang và giãy dụa.
Trong lúc xúc động, người hắn nghĩ tới đầu tiên chính là bóng dáng của nam tử kia, muốn đến gần “Hắn”, ôm “Hắn”…
Lúc trước hắn còn cười nhạt ham mê của Phượng Đình, không thể ngờ rằng bản thân hắn cũng như vậy.
Hắn không muốn Phượng Đình xuống tay với “Hắn”, càng không ngờ sâu trong đáy lòng của bản thân lại có chút nhung nhớ Phù Đồ như thế này.
Hắn, thích Phù Đồ.