Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 2 - Chương 49: Phong Vân Trung Đô (Một)




Mặc Phi còn chưa đáp lời, Tê Túc đã nói trước: “Tướng quân, Tê Túc muốn thảo luận một chút với ngài về sách lược thủ thành kế tiếp. Như vậy…”

Địch Kha dừng một chút, nói: “Được rồi, chính sự quan trọng hơn.”

Tê Túc ra hiệu cho Mặc Phi, Mặc Phi hơi gật đầu, lui xuống.

Trên thực tế, khi vừa nghe Tê Túc nói muốn thảo luận sách lược thủ thành, thật ra nàng lại muốn ở lại, nhưng mà với thân phận hiện tại của nàng, hiển nhiên không thể có yêu cầu như vậy. Đối với kế hoạch của Tê Túc, rồi nàng sẽ có cơ hội dò xét rõ ràng, huống hồ nam nhân này cũng không phải thật tình muốn giúp U Quốc.

Mặc Phi xoay người rời đi, mà Địch Kha ở phía sau nàng vẫn nhìn theo bóng dáng của nàng cho đến khi biến mất mới thu hồi ánh mắt… Sau khi tiễn bước Địch Kha, Tê Túc đi vào phòng Mặc Phi, lúc này Mặc Phi đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn dùng cơm, từ lúc bị Tê Túc mang đến nơi đây vốn chưa có ăn gì, nàng thật sự đói kinh khủng.

Tê Túc đi đến bên cạnh Mặc Phi ngồi xuống, Mặc Phi thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.

“Vừa rồi thật sự ủy khuất Phù Đồ rồi.” Tê Túc xin lỗi cười cười.

Tê Túc đánh giá trên dưới Mặc Phi vài lần, cười nói: “Tại hạ không ngờ Phù Đồ mặc nữ trang lại phong hoa tuyệt đại như vậy.”

“Tê Túc tiên sinh nói đùa rồi.” Vẻ mặt Mặc Phi lạnh nhạt.

“Không phải tại hạ nói đùa đâu.” Tê Túc nhìn kỹ Mặc Phi, dáng người xinh đẹp nhã nhặn, dung mạo tuấn lệ, khí chất lại có một không hai, trong lòng hắn không khỏi sinh ra hoài nghi: chẳng lẽ người trước mắt này thực sự là nữ tử? Trong thiên hạ nào có nam tử mang phong thái giống như vậy?

Nghĩ như thế, trong miệng lại hỏi ra theo bản năng: “Ngươi, vốn là nữ tử đúng không?”

Trong lòng Mặc Phi kinh hoảng, trên mặt lại không biến sắc. Nàng nhẹ nhàng buông đôi đũa trong tay, mắt phượng liếc về phía hắn, hỏi: “Ta là ai?”

Tê Túc sửng sốt một chút, nhất thời không hiểu được hắn hỏi như vậy có ý gì.

Mặc Phi lại hỏi một câu: “Tê Túc, ta, là ai?”

“Ngươi… Ngươi đương nhiên là Phù Đồ.”

“Đúng vậy, tên ta là Phù Đồ, là thượng khanh của Chiếu Quốc, được sĩ lâm ca ngợi là hiền tài Mặc Quân.” Mặc Phi gằn từng chữ, “Ngươi cho rằng, người như vậy là một nữ tử sao?”

Tê Túc giật mình.

“Đừng cho rằng Phù Đồ mặc nữ trang sẽ mất đi sự sắc bén, Tê Túc, Phù Đồ mãi mãi là Phù Đồ, cho dù có ở trong nghịch cảnh, không thể không tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng mà sự trong sạch của mình, đó là quyết chí thề không thay đổi! Chớ có bị bề ngoài làm cho mê hoặc, sự xem thường của ngươi chính là vũ nhục Phù Đồ!” Nói đến phần sau, giọng điệu của Mặc Phi tăng thêm vài phần.

Không thể không thừa nhận, trong phút chốc, Tê Túc bị khí thế của người trước mắt thuyết phục, ánh mắt của “Hắn” nhìn thẳng, giống như có thể xuyên thấu đến tận đáy lòng, làm cho hắn nín thở.

Sau một lúc lâu trầm mặc, bỗng nhiên Tê Túc thi lễ nói: “Tại hạ đã mạo phạm rồi.”

Mặc Phi thấy vậy thì không dùng khí thế bức người nữa, nàng dời ánh mắt về phía đồ ăn trên bàn, dò hỏi: “Người đêm nay là thượng tướng Địch Kha của Trung Đô?”

Tê Túc gật đầu.

Mặc Phi lại nói: “Ngươi kết giao tương đối thân thiết với hắn sao?”

“Tôn trọng.” Tê Túc cười nói, “Bỏ các nhân tố khác xuống, thật ra người này là một người đáng giá để kết giao.”

Mặc Phi nhìn hắn một cái, trong lòng nói thầm: kết giao với các hạ thật sự đúng là không phải một chuyện tốt.

“Vậy, hắn có nghi ngờ ta không?” Mặc Phi lại hỏi.

Tê Túc dừng một chút, trả lời: “Hẳn là sẽ không đâu, người này làm việc chính trực, dùng người thì không nghi ngờ người, nếu như nói đến khuyết điểm, đại khái đó chính là rượu ngon và mỹ nhân. Có lẽ hắn sẽ không nghi ngờ ngươi, mà lại còn có thể ái mộ ngươi nữa.”

Mặc Phi nghe vậy, nhéo nhéo tóc bên tai, yên lặng không nói gì.

Tê Túc tiếp tục nói: “Phù Đồ cứ yên tâm, đánh giá về Địch Kha rất tốt, hắn sẽ không làm chuyện ép buộc đâu.”

Phải không? Phù Đồ rũ lông mi xuống, giấu đi một chút gian xảo trong ánh mắt. Tê Túc, chỉ mong ngươi sẽ không hối hận…

Hiển nhiên, Địch Kha vừa mới thoáng nhìn đã có ấn tượng rất sâu đậm với Phù Đồ, sau khi hồi phủ thì khen ngợi mỹ nhân trong nhà Tê Túc với vài người bạn tri kỉ, nói rằng “Sắc đẹp tự nhiên, tuyệt thế thoát tục, giống như tiên nữ dưới ánh trăng”, trong lời nói lại mang theo cảm mến vô cùng.

Cái gọi là người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cho dù Địch Kha chưa từng đi khen ngợi khắp nơi, nhưng người này truyền người kia, trong thượng tầng của Trung Đô, ai ai cũng biết đến sự tồn tại của mỹ nhân “Phù nhi”, thế cho nên sau đó, hễ là người nhìn thấy Tê Túc, không nói được vài câu sẽ lại hỏi về “Phù nhi”, khiến cho khuôn mặt tươi cười của Tê Túc đã nhanh chóng duy trì không nổi nữa.

Mỹ nhân U Quốc nổi tiếng thiên hạ, người hơi có quyền thế đều thích đàm luận về mỹ nhân, thậm chí còn thường xuyên đấu mỹ nhân, cho dù có là mỹ nhân của kẻ có địa vị cao hơn mình, người thắng cũng có thể cùng mỹ nhân tận hưởng một đêm đẹp. Nếu vị chủ tử độ lượng thì còn tốt, mỹ nhân thua sẽ không bị trừng phạt, nhưng nếu phải chủ tử được lòng dạ hẹp hòi, vận mệnh của mỹ nhân bị thua sẽ cực kỳ bi thảm.

Gần đây U Quốc lâm phải đại địch, lại liên tục gặp thất bại, cho nên phong trào đấu mỹ nhân có hơi thu liễm lại, có lẽ cũng do đã lâu trong sĩ tộc chưa xuất hiện mỹ nhân mới nào. Mà nay vất vả lắm mới thắng được một trận, cho nên người Trung Đô thả lỏng, lại bắt đầu có hứng thú giải trí.

Là thượng tướng Trung Đô, uy tín của Địch Kha cực cao, lại thêm việc hắn cũng yêu thích mỹ nhân, ánh mắt nổi danh là rất cao, ngay cả hắn cũng khen mỹ nhân, sao có thể không khiến cho mọi người tò mò? Vì thế chỉ mới mấy ngày, Tê Túc đã thu được thiệp mời đến từ khắp nơi, hi vọng hắn mang mỹ nhân tham gia yến hội.

Nhìn một đống thiệp mời trên bàn, Mặc Phi hiếu kỳ nói: “Nay binh mã Chiếu Quốc ở ngay bên ngoài hơn mười dặm, sao hắn còn có rảnh rỗi như vậy?”

Tê Túc cười châm biếm nói: “Những người này sao lại lo lắng đến tình hình chiến đấu đây? Trung Đô có bị phá hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến bọn họ, chẳng qua chỉ là thay đổi một vị lĩnh chủ, tổn thất một chút tiền tài mà thôi. Trừ khi gặp phải tướng địch thích tàn sát dân lành, nếu không thì bọn họ cũng chẳng phải lo lắng vì tính mạng.”

Mặc Phi suy nghĩ, thật đúng là có chuyện như vậy, mỗi lần công chiếm một tòa thành, phần lớn đều lấy việc chiêu hàng làm chủ, giết người là phụ, mưu sĩ và tướng lĩnh của bên đối địch còn như thế, càng không cần phải nói đến các sĩ tộc không trực tiếp tham chiến này.

“Như vậy, những yến hội kiểu này, ngươi đều từ chối tham gia?” Mặc Phi hỏi.

Tê Túc trầm mặc một hồi, nói: “Phần lớn trong đó có thể từ chối được, nhưng mà có mấy người từ chối thì không ổn.”

“Mấy người như thế nào?”

“Một là Thái Thú Hà Dũ, một là thế tử Ô Thành.”

“Thế tử?”

Tê Túc gật đầu: “Tức là con của đệ đệ của U Vương, lần này bị phái đến Trung Đô làm đốc quân.”

Mặc Phi giật mình gật đầu.

Tê Túc do dự một lúc, nói: “Tại hạ không ngờ một lời của Địch Kha lại khiến cho điều này trở nên rất phiền phức, Phù Đồ, có khả năng ngươi không thể không tham dự rồi.”

Mặc Phi nói: “Chỉ cần hành sự cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không gặp phải vấn đề quá lớn đúng không?”

Tê Túc cười khổ: “Xem ra Phù Đồ không hiểu biết nhiều về phong tục của U Quốc rồi, trong sĩ tộc thường xuyên lấy mỹ nhân đến tỷ thí, người thua sẽ phải…”

“Phải làm gì?”

“Phải hầu hạ khách của chủ tử một đêm.”

Mặc Phi im lặng.

Tê Túc nhìn kỹ vẻ mặt của Mặc Phi, đáng tiếc chẳng thấy được gì, hắn chỉ có thể tiếp tục nói: “Cho nên việc này cũng không dễ xử lý.”

“Nếu như không tham dự thì thế nào?”

“Nếu không tham dự, những người này sẽ càng tò mò hơn, thủ đoạn cũng sẽ trở nên điên cuồng, nếu thích thú thậm chí còn sẽ phái cao thủ tới trộm người.”

“Trộm người?” Mặc Phi không hiểu.

Tê Túc gật đầu: “Nếu bọn họ ‘Trộm ngọc’ thành công, chẳng những có thể hưởng dụng mỹ nhân, mà lại còn được người ta ca tụng, chỉ cần sau đó trả lại người là được.”

“Cái này, cái này quả thực là…” Mặc Phi nhất thời không nghĩ ra từ ngữ thích hợp, chỉ có thể hỏi. “Làm như vậy không sợ sẽ đắc tội với chủ nhân của mỹ nhân sao?”

“Cho nên loại sự tình này, chỉ biết từ trên xuống dưới của thượng tầng, kẻ nắm giữ quyền hành đều được miễn tội.” Tê Túc từ từ nói.

“Cũng tức là nói, không thể tránh được?”

“Đúng vậy.” Tê Túc bất đắc dĩ khoát tay, “Hơn nữa khi tỷ thí mỹ nhân, ngươi còn không được phép thua.”

Mặc Phi có loại cảm giác bị nghẹn cứng, “Hắn” hỏi: “Tỉ thí cái gì?”

“Tài năng và dung mạo.”

Mặc Phi hít vào một hơi, nói: “Tê Túc cho rằng, ta phải làm sao mới có thể tỉ thí với những mỹ nhân đó?”

“Không biết.” Tê Túc đột nhiên cười vài tiếng.

“Vì sao Phù Đồ lại cảm thấy Tê Túc ngươi đang vui sướng khi người gặp họa đâu?” Mặc Phi liếc mắt nhìn hắn không có thiện ý.

“Không có, không có.” Tê Túc vội vàng xua tay nói, “Chỉ là tại hạ cho rằng, lấy tài năng của Phù Đồ, đối phó với vài nữ tử còn không phải dễ như trở bàn tay sao?” “Nếu muốn bàn luận, đương nhiên Phù Đồ không sợ, nhưng mà muốn Phù Đồ tỉ thí ca múa và cầm sắt cùng nữ tử, thế thì làm sao có khả năng?”

Trong đầu Tê Túc đột nhiên hiện ra hình dáng Phù Đồ mặc nữ trang nhẹ nhàng nhảy múa, bất tri bất giác lại ngốc trệ.

“Tê Túc!” Mặc Phi lên tiếng cắt đứt mơ màng của hắn, nói, “Việc này bắt đầu từ ngươi, cho nên cũng phải chấm dứt từ ngươi, lấy trí thông minh của ngươi, chắc chắn phải nghĩ ra đối sách.”

“Khụ.” Tê Túc mất tự nhiên khụ một tiếng, nói, “Phù Đồ đừng quá lo lắng, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Thuận theo tự nhiên? Như thế nào là thuận theo tự nhiên?

Mặc Phi nhíu nhíu mày, tuy rằng nàng có cố ý mượn điều này để khiến cho Tê Túc không thể sống yên ở Trung Đô, nhưng mà nếu đưa mình vào nơi bất lợi sẽ nguy hiểm, nàng cũng không nghĩ tới việc phải làm thú tiêu khiển hoang đường cho nhóm sĩ tộc xa hoa lãng phí này.

Vấn đề là, nàng có thể tin tưởng Tê Túc không? Hắn thật sự bảo vệ nàng sao?

Đồng thời, nàng cũng muốn xâm nhập vào, tìm hiểu thượng tầng Trung Đô để thu được nhiều tin tức tình báo hơn. Trung Đô, quả thật là tòa thành trì khó có thể công phá, nếu có thể tìm được mâu thuẫn bên trong nơi này, hơn nữa lợi dụng thích hợp, nói không chừng có thể tạo ra cơ hội cho Vu Việt. Chỉ có điều…

Cái này thật sự là một ván cược không có đường lui!

Váy áo bồng bềnh như mây bay, lại như nhuộm với tầng sương mù, mái tóc như tơ lụa, làn da như ngọc, mi dài khẽ chớp, sắc môi hơi nhạt.

Mặc Phi ngồi ngay ngắn ở trước gương, gương đồng phản chiếu mơ hồ, nàng không thấy rõ hình dáng giờ phút này của chính mình, nhưng theo ánh mắt thị nữ kinh diễm hâm mộ, có thể đoán được đại khái hiệu quả như thế nào.

Nữ nhân, nàng gần như đã quên mất chính mình là nữ nhân. Nếu có thể thuận lợi vượt qua lúc này, như vậy, nàng sẽ không cần phải lo lắng cho thân phận nữ tử của mình bị sáng tỏ.

Thở dài một hơi, thị nữ nâng nàng đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Tê Túc đang đứng chờ bên ngoài cửa nhìn thấy nàng, trong nháy mắt đã ngây dại…

Mặc Phi đi được vài bước, phát hiện Tê Túc còn chưa đi lên, quay lại gọi: “Đại nhân, cần phải đi rồi.”

“A! Ừm!” Tê Túc áp chế xao động trong lòng, bước vài bước đuổi kịp. Nếu như nói Phù Đồ mặc y phục màu trắng thuần là giai nhân thanh nhã, như vậy Phù Đồ mặc y phục đỏ lúc này, đó là khí chất bao gồm cả sự cao quý và mỹ mạo.

Hắn hơi hối hận, cho dù hắn xác định mình có biện pháp bảo đảm Phù Đồ vô sự, nhưng mà thật sự là nàng quá xuất sắc.

Thân là nam tử, danh chấn thiên hạ, chẳng lẽ giả trang thành nữ tử cũng muốn tạo nên phong vân sao?

Đi tới cửa, Mặc Phi nhận lấy mũ sa thị nữ đưa tới, che khuất dung mạo. Tê Túc không thấy được bộ dáng của nàng, trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại. Nếu đã quyết định như vậy, thế thì cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành đi!

Hai người lên xe ngựa, đi đến phủ Thái Thú.