Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 1 - Chương 34: Đoạn tụ




Mặc Phi một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng đi ra, hơn mười ngày không tắm rửa, nàng cảm thấy mình đã mốc meo cả rồi.

Chỗ nàng đang ở hiện tại là một tòa thiên viện* ở phía tây thành, cũng không biết chủ hộ là ai, tóm lại là Vu Việt trực tiếp đi thẳng vào nơi này.

* Thiên viện: Viện tử nằm bên sườn chính viện.

Chậm rãi đi vào đại sảnh, bất ngờ gặp Minh Hàn đang ngồi một mình ở bên bàn.

“Minh Hàn tiên sinh.” Mặc Phi hành lễ tiếp đón, nàng thật sự rất bội phục vị môn hạ đệ nhất mưu sĩ này của Vu Việt.

Minh Hàn đứng dậy hành lễ trở lại, vân vê ria mép cười nói: “Phù Đồ công tử, lại gặp mặt rồi, năm trước từ biệt ở Tiệm Hề, chớp mắt đã mấy tháng, phong thái của công tử vẫn như trước vậy!”

Mặc Phi khiêm tốn nói vài câu, hai người đều ngồi xuống.

Minh Hàn hỏi: “Thế nào? Lần này tới đến Tiệm Hề có cảm nhận gì không?”

Mặc Phi trầm mặc một hồi, trả lời: “Cứ tưởng rằng sẽ là ‘Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*‘, không nghĩ lại là ‘Phong bình lãng tĩnh vô ba lan**‘.”

* Sơn vũ dục lai phong mãn lâu: Gió thổi báo giông tố sắp đến; cơn giông trước lúc mưa nguồn (được ví với không khí căng thẳng trước khi bùng nổ chiến tranh, biến động)

** Phong bình lãng tĩnh vô ba lan: Gió yên sóng lặng, không nổi phong ba.

“Ha ha.” Minh Hàn cười to, “Quả nhiên Phù Đồ đã phát hiện.”

Mặc Phi tò mò dò hỏi: “Phù Đồ có chút không rõ, vì sao Nhị Vương Tử không có động tĩnh gì? Chủ công có vẻ cũng không định xuất binh?”

“Nhị Vương Tử bất động, là vì trước mắt hắn còn không nắm chắc hơn cả Chủ công, hắn đang kéo dài thời gian, chờ đợi viện trợ có khả năng đến đây của hắn. Nhưng buồn cười là hắn còn chưa cảm thấy được, sẽ không có khả năng có viện binh đến. Hắn tự cho là chiếm được ưu thế, cũng không nghĩ đã sớm bị Chủ công tính kế.”

“Như vậy, Chủ công định khi nào sẽ đối phó với Nhị Vương Tử?”

Minh Hàn thong dong như một, nói: “À, căn bản Chủ công không cần động thủ, không quá ba ngày, nhất định có kết quả.”

Trong mắt Mặc Phi hiện lên vẻ nghi hoặc, rốt cuộc là như thế nào?

Trong cung, tại điện Thái tử Lệ Thần bị giam giữ.

Cả người Lệ Thần khoác áo mỏng, tóc tai bù xù ngồi yên ở bên giường, vẻ mặt vô tri vô giác*, ánh mắt không hề có sức sống.

* Vô tri vô giác: Không biết gì, không cảm nhận được gì.

“Thái tử điện hạ.” Lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau.

Lệ Thần vẫn không nhúc nhích, cứ như là không nghe được vậy.

Người tới chậm rãi vòng đến trước mặt hắn, hành lễ nói: “Tại hạ Giang Nhiễm, bái kiến Thái tử điện hạ.”

Lệ Thần hơi hơi nâng mắt lên, lạnh lùng nói: “Bổn vương nhận ra ngươi, ngươi là môn hạ khách khanh của Lệ Kiêu. Ngươi tới làm gì? Là Lệ Kiêu phái ngươi tới để chê cười bổn vương sao?”

“Không, Thái tử điện hạ đừng hiểu lầm.”

“Đừng gọi bổn vương là ‘Thái tử’, bổn vương đã sớm không phải ‘Thái tử’.”

Giang Nhiễm cười cười, rất biết lắng nghe, nói: “Được rồi, điện hạ, quả thật lần này Giang Nhiễm tới đây là muốn nhìn một chút vị Đại Vương Tử cao quý ôn nhã ngày xưa, đến giờ, cuối cùng đã rơi vào kết cục gì?”

Trong mắt Lệ Thần hiện lên oán hận, ánh mắt nhìn Giang Nhiễm như muốn thiên đao vạn quả*.

* Thiên đao vạn quả: Róc từng miếng thịt, xương ra khỏi người phạm nhân ra thành nghìn, vạn mảnh. @@

Giang Nhiễm không thèm để ý chút nào, tiếp tục nói: “Tại hạ không rõ, một người kiêu ngạo như ngài, chịu vũ nhục như thế mà vẫn còn tham sống sợ chết sao?”

Lệ Thần gắt gao cắn răng, nhưng mà chỉ chốc lát, khóe miệng đã chảy ra vết máu. Hắn gằn từng chữ: “Ngươi, cút, cho, bản, Vương!”

“Tại hạ sẽ đi.” Giang Nhiễm cười nói, “Chỉ có điều, điện hạ thật sự cam chịu sống trong sỉ nhục như vậy ư? Ngài thật sự cho rằng tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế, có thể giữ lại được huyết mạch của mình sao?”

Ánh mắt Lệ Thần sắc bén: “Ngươi có ý gì?”

“Lấy sự tàn bạo của Nhị Vương Tử, hắn sẽ nương tay với người khác sao?”

“Bằng không còn có thể như thế nào nữa?” Lệ Thần đột nhiên cả giận nói, “Chỉ là một tên tù nhân, còn có thể làm được cái gì?”

Giang Nhiễm khom người nói nhỏ: “Ngài còn có lựa chọn.” Nói xong, lấy từ trong lòng ra một cây chủy thủ, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh tay Lệ Thần.

Lệ Thần nhìn cây chủy thủ, lại nhìn sang Giang Nhiễm, cảnh giác nói: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

“Tại hạ là môn hạ khách khanh của Nhị Vương Tử, không phải ngài đã biết rồi sao?”

“Ngươi cho rằng bổn vương là kẻ ngốc sao?” Lệ Thần cười lạnh.

“Nói như thế này vậy.” Giang Nhiễm nói, “Tại hạ khinh thường hành vi vô sỉ của Nhị Vương Tử, cũng không nhẫn tâm nhìn điện hạ phải chịu đựng cảnh vũ nhục này. Huống hồ, Nhung Trăn Vương đã đến Vương đô, điện hạ chưa chắc đã không có cơ hội đánh một trận cuối cùng.”

“Vu Việt đã đến rồi?”

“Đúng vậy.”

Lệ Thần nhìn về phía chủy thủ, trầm mặc.

“Lựa chọn như thế nào, đều là quyết định của chính điện hạ, tại hạ cáo từ.” Giang Nhiễm hành lễ xong, cáo từ rời đi.

Lúc này đã là buổi tối thứ tư đi vào Vương đô, mặt ngoài nhìn như vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ. Mặc Phi không biết bước hành động tiếp theo của Vu Việt, cũng không biết Minh Hàn có kế sách gì, chỉ là có đôi khi cảm thấy, kỳ thật đám người cổ nhân này rất đáng sợ.

Xách đèn lồng, Mặc Phi chậm rãi đi về phòng mình, khi ngang qua đình viện, đột nhiên phát hiện trong đình có người đang ngồi, chính là Vu Việt đang uống rượu một mình dưới ánh trăng.

Mặc Phi cũng không định tiến lên chào hỏi, xoay người muốn lặng yên rời đi, ai ngờ Vu Việt không ngẩng đầu lên, gọi nàng: “Phù Đồ, lại đây.”

Dừng một chút, Mặc Phi nhận mệnh đi tới trong đình, hành lễ nói: “Chủ công.”

“Ngồi đi.”

Mặc Phi vẫn ngồi xuống như cũ, lúc này mới phát hiện trên bàn đá bày ba ly rượu, ngoài cái Vu Việt đang cầm trong tay kia, hai cái khác đang lẳng lặng đặt ở hai bên.

“Chủ công có hẹn với người nào sao?” Mặc Phi hỏi.

Vu Việt thản nhiên nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi không phải là người à?”

Mặc Phi im lặng.

“Đến, bồi bổn vương uống vài chén rượu.” Vu Việt đưa cho Mặc Phi một cái chén rượu khác hai chén rượu kia, sau đó hơi cụng ly với nàng, uống một ngụm hết sạch rượu trong tay.

Thời đại này, độ của rượu cũng không cao lắm, nhưng mà cách uống giống như Vu Việt cũng thực dễ dàng say đấy!

Mặc Phi uống một ngụm nhỏ, yên lặng nhìn Vu Việt. Hôm nay, nam nhân này dường như có chút khác thường, trong ánh mắt lại mang theo tịch mịch đau thương.

Mặc Phi thu hồi ánh mắt, không có mở miệng hỏi cái gì. Nàng đoán Vu Việt khẳng định không phải đang phiền não về thế cục Vương đô, nhìn Minh Hàn đã dự tính trước mọi việc như vậy, hiển nhiên tất cả đều đã nắm chắc trong tay. Như vậy, điều duy nhất làm cho hắn đau buồn, chỉ có thể là chuyện cá nhân riêng tư của hắn.

Chuyện riêng tư của người khác, đặc biệt là chuyện riêng tư của Vu Việt, tốt nhất là nàng chẳng quan tâm.

Hai người cứ yên lặng ngồi đối diện như vậy, Vu Việt điên cuồng uống một ly lại một ly, khi Mặc Phi mới uống được nửa chén, hắn đã rót được nửa bầu. Nhìn trên mặt bàn đá trưng bày hơn mười cái bầu rượu, trước khi nàng đến đây, chỉ sợ Vu Việt đã uống không ít rồi.

Đột nhiên không nhịn được nữa, Mặc Phi khuyên nhủ: “Chủ công, uống nhiều rượu sẽ hại đến thân thể.”

“Tối nay khác.” Vu Việt thản nhiên nói, “Chỉ có tối nay, bổn vương muốn say.”

Trong mắt hắn toát ra quá nhiều tâm tình, hoàn toàn không giống với vẻ lạnh như băng ngày xưa, Mặc Phi nhìn thấy cũng có chút khó chịu.

Một người nam nhân như vậy, chỉ sợ phải gánh vác rất nhiều bí mật không muốn người khác biết rồi! Nàng cũng không biết rằng, chính là đêm nay, Vu Việt một mình đi vào Vương cung gặp Chiếu Vương, giải quyết xong cừu hận hơn mười năm của hắn.

Trong lòng Mặc Phi thở dài một tiếng, theo Vu Việt uống một ngụm rượu.

Có lẽ là do bóng đêm quá đẹp, xung quanh quá yên tĩnh, hai người cô đơn, không tiếng động truyền đến bi thương…

Hai người cứ như vậy, một ly không, một ly uống, cho đến khi toàn bộ rượu đã uống hết, Vu Việt đã say gục trên bàn đá. Một người nam nhân tự gò bó chính mình như vậy, lại không hề phòng bị, say ngã trước mặt nàng.

Mặc Phi lại uống thật sự kiềm chế, cuối cùng cũng cũng chỉ mới uống hai, ba chén mà thôi.

Nàng gọi thị vệ tới, chuẩn bị đưa Vu Việt trở về phòng nghỉ ngơi. Ai ngờ, nàng vừa đứng dậy đã phát hiện tay áo của mình bị Vu Việt gắt gao túm chặt trong tay, dùng sức kéo vài cái, không thành công. Bất đắc dĩ, trước tiên Mặc Phi đành phải cùng thị vệ, một trái một phải, nâng Vu Việt trở về phòng.

Đem hắn đặt ở trên giường xong xuôi, Mặc Phi nói với thị vệ: “Ngươi đi gọi hai người lại đây hầu hạ Chủ công.”

“Dạ.” Thị vệ đáp lại, trước khi rời đi còn cổ quái nhìn ống tay áo bị túm chặt của Mặc Phi.

Nhìn trong phòng không còn người khác, Mặc Phi ngồi xổm xuống, dùng sức tách ngón tay Vu Việt ra, chỉ có điều, quả thực là giống như kìm sắt vậy, không sứt mẻ được chút nào.

Cũng không thể để cho nàng bồi một đêm nay với hắn chứ! Hay là, cởi áo ngoài ra? Cái này, bên ngoài có một đoàn thị vệ và người hầu, bao nhiêu con mắt nhìn chòng chọc, nàng mặc một thân áo mỏng, đi ra từ trong phòng Vu Việt…

Mặc Phi lập tức bỏ qua ý tưởng này. Tầm mắt lại chuyển qua ống tay áo bị túm, nàng lại nghĩ, hay là cắt đi. Trên người nàng vừa vặn mang theo dao quân dụng. Mặc Phi lấy dao quân dụng từ trong lòng ra, rút vỏ muốn cắt xuống.

Đợi chút, đây là… Đoạn tụ? Đột nhiên dừng động tác lại, tại thời điểm không thích hợp này, nàng lại có thể nhớ tới điển tích “Đoạn tụ”, nghe đồn Hán Ai Đế bởi vì không đành lòng quấy rầy Đổng Hiền đang nắm lấy ống tay áo của hắn mà ngủ, cho nên rút kiếm cắt đứt ống tay áo của chính mình, đây là một loại tình ý như thế nào chứ!

Nhìn dao quân dụng trong tay một chút, Mặc Phi âm thầm cười nhạo, chẳng qua mình chỉ muốn thoát ra mà thôi, suy nghĩ đâu đâu nhiều như vậy làm gì? Huống chi, nơi này căn bản không biết “Đoạn tụ” có ý nghĩa gì, thật sự nàng là lo sợ không đâu.

Nghĩ đến đây, Mặc Phi không do dự nữa, dùng dao cắt ống tay áo kia xuống.

Thiếu mất một đoạn tay áo còn đỡ mất mặt hơn so với việc bị bắt qua đêm ở chỗ này, hoặc là mặc nội y đi ra ngoài chứ!

Vừa thu hồi dao quân dụng, đã thấy hai người hầu đi đến.

Mặc Phi dặn dò nói: “Chủ công say, các ngươi hãy chăm sóc cho tốt.”

“Dạ.” Hai người đáp.

Mặc Phi gật gật đầu, xoay người liền chuẩn bị rời đi, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nỉ non khẽ gọi: “Phù Đồ…”

Mặc Phi quay đầu lại, chỉ thấy Vu Việt vẫn còn đang ngủ say như cũ, chỉ có điều chau mày, dáng vẻ cực kì không thoải mái. Ngừng một hồi, Mặc Phi thấy hắn không có động tĩnh khác nữa, liền lắc lắc đầu, rời khỏi ngủ phòng của hắn.

“Hả? Trên tay chủ nhân đang túm vật gì vậy?” Một người nhỏ giọng nói.

“Đây là vải dệt bị cắt xé xuống mà.”

“Xem màu sắc, hoa văn, hình như là từ trên y phục của Phù Đồ đại nhân…”

“Ngươi nói như vậy… Hình như ta nhìn thấy ống tay áo của Phù Đồ đại nhân bị mất một đoạn.”

“A? Chẳng lẽ là Chủ công kéo xuống?”

“Rất có thể, Chủ công và Phù Đồ đại nhân…”

“Ai nha, không nói không nói, cẩn thận, họa là từ miệng mà ra đấy.”

“Nói phải…”

Mặc dù hai người không nói thêm cái gì nữa, nhưng sắc mặt lại vẫn vô cùng ái muội như cũ.

Mặc Phi dù như thế nào cũng không thể nghĩ tới, phiên bản “Đoạn tụ” ở dị thế này, sẽ bởi vì nàng và Vu Việt mà lưu danh thiên cổ…

Cuối mùa xuân năm Khải Tuất thứ bốn mươi, Thái tử Lệ Thần không thể chịu nổi nhục nhã, giận dữ giết chết Nhị Vương Tử ở trên giường.

Đồng thời trong cung, người hầu phát hiện chiếu chỉ của Chiếu Vương, phế Thái tử, giáng Nhị Vương Tử làm thứ dân, cũng đem truyền đế vị cho Lệ Cù, đứa con trai của Lệ Thần, Nhung Trăn Vương Vu Việt thay mặt nhiếp chính.

Đại Vương Tử Lệ Thần biết được ý chỉ, vui vẻ chịu chết. Thân chịu nhục nhã, không thể lưu trong sử sách.

Từ đó, cuối cùng thì mấy tháng chính biến của Chiếu Quốc cũng hoàn toàn chấm dứt, Lệ Cù sáu tuổi kế tục đế vị, mà Vu Việt thì trở thành Vương trung chi Vương*.

* Vương trung chi Vương: Vua của các vị vua.

Các văn sĩ có học thức đều hiểu được, thiên hạ của Lệ gia chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.