Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 1 - Chương 29: Bại binh




Trong thạch đình, Vu Việt và Ngư gia ngồi đối diện trò chuyện.

“Chuyện chiêu binh tiến triển thế nào rồi?” Vu Việt hỏi.

“Phi thường thuận lợi.” Ngư gia trả lời.

“Ồ?”

“Thuộc hạ cũng cảm thấy rất kỳ quái, năm vừa rồi khi chiêu mộ binh sĩ, những người ứng tuyển cũng đều hiểu rõ, nhưng mà lần này lại không giống như vậy, bọn họ hưởng ứng lệnh triệu tập rất hăng hái, chỉ mới có mấy ngày đã chiêu đủ số người.”

Vu Việt uống ngụm trà, thản nhiên nói: “Cái này ước chừng chính là theo như Phù Đồ nói: Nhân tâm sở hướng*’.”

* Nhân tâm sở hướng: Hướng tới lòng người.

“Nhân tâm sở hướng?” Lúc đầu, Ngư gia sửng sốt một chút, sau đó cười thừa nhận, “Đúng vậy, quả thật là nhân tâm sở hướng.”

Vu Việt còn có câu chưa nói, là ” Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ*“. Khi Phù Đồ trò chuyện với hắn từng nói ra trong lúc vô ý, hắn nhớ kỹ. Trước khi hắn còn chưa hành động gì, không ngờ Phù Đồ đã thay hắn làm rất nhiều việc.

* Đắc nhân tâm giả đắc thiên hạ: Kẻ chiếm được lòng người sẽ có được thiên hạ.

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở khúc rẽ hành lang, rõ ràng chính là người vừa mới nhớ nhung đến, phía sau “Hắn” còn có một gã võ giả đi theo.

Mặc Phi vẫn chưa chú ý tới hai người trong thạch đình, đi thẳng ra xa, mà ánh mắt Vu Việt vẫn bám theo nàng.

Ngư gia cũng thấy Phù Đồ, hắn mang theo tươi cười, mở miệng nói: “Phù Đồ quả thật là một đại tài, nếu như không tận mắt nhìn thấy, ta thật sự khó mà tin được, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Nhung Trăn lại có thay đổi to lớn như thế, mà những thay đổi này, không ít thì nhiều cũng có liên quan đến ‘Hắn’.”

Vu Việt gật đầu, thu lại ánh mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép chén trà.

“Tài sĩ như thế, Chủ công cần phải đối đãi cho thật tốt.” Ngư gia giống như tùy ý nói.

Vu Việt liếc mắt nhìn hắn, nói: “Điều này là đương nhiên, bổn vương là sẽ không bạc đãi ‘Hắn’.” Nói đến chỗ này, hắn lại nghĩ tới tình cảnh Phù Đồ từ chối nhận đồ hắn ban tặng, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Rốt cuộc hắn nên làm sao để thân thiết với “Hắn” đây? Lúc trước, bởi vì yêu mến tài năng mà áp chế dục vọng, bây giờ thì lại bởi vì cảm giác không hiểu mà lùi bước. Loại dễ dàng tha thứ và do dự này, hắn chưa bao giờ có.

Ngư gia cầm lấy chén trà, che khuất ý cười trên miệng. Có lẽ chính Chủ công cũng chưa nhận ra, chỉ cần người nọ vừa xuất hiện, lãnh ý trên người hắn sẽ chậm rãi mà tiêu tán, loại thay đổi này vô cùng vi diệu, trong lòng Chủ công, vị trí của người nọ là không thể xâm phạm được. Nếu không, lấy tính cách của Chủ công, sẽ không có chuyện đến nay vẫn chưa ra tay với “Hắn”. Mà Phù Đồ hiển nhiên cũng còn chưa chú trọng đến sự đối xử đặc biệt của Chủ công với “Hắn”. Bọn họ, một người là vương giả cường thế uy mãnh, kiêu ngạo không khuất phục, một người là thượng khanh kinh tài tuyệt diễm, phẩm tính cao thượng, một khi hai người này mà đến với nhau, ồ, những văn sĩ lễ giáo đầy miệng không biết sẽ có loại phản ứng như thế nào đây?

Mặc Phi và Cô Hạc cưỡi ngựa đi vào một thôn trang bên cạnh Nhung Trăn, chủ yếu là để khảo sát một số tình huống tiến hành cách trồng trọt mới. Năm trước, Vu Việt đã làm thí nghiệm ở một số nơi, năm nay bắt đầu mở rộng, rất nhiều kiểu nông cụ mới đã bắt đầu lưu hành, chỉ có điều một số dụng cụ tưới tiêu lớn cần phải căn cứ vào tình huống thực tế mà tiến hành mắc nối.

“Không thể không nói, tuy rằng Nhung Trăn không giàu có lắm, nhưng tuyệt đối là địa phương có sức sống nhất.” Cô Hạc nhìn từng mẫu* ruộng đất trước mắt được quy hoạch ngay ngắn, trong lòng xúc động.

* 1 mẫu = 3600 m2

Mặc Phi nói: “Trộm cắp bên trong Nhung Trăn đều bị Vu Việt quét sạch sẽ, dân chúng không cần lo lắng bị quấy rối, có thể an ổn mà sinh sống, phần lớn bọn họ đều cần cù mà tự biết đủ, cho nên mới có thể có được quang cảnh như thế này.”

Cô Hạc cười nói: “Ta nhìn thì không chỉ có thế. Phù Đồ ngươi dốc sức yên ổn dân chúng, khuyến khích khai hoang, lại tận lực giảm thuế cho bọn họ, bọn họ nguyện ý an cư lạc nghiệp ở đây, chủ yếu là công lao của ngươi.”

Mặc Phi không thèm để ý, nói: “Hiện nay, phần lớn ngân khố của Nhung Trăn đều đến từ thương nghiệp, đương nhiên nông dân sẽ giảm bớt đi.”

Dọc theo con đường, hai người vừa đi vừa tán gẫu, liên tiếp gặp được nông dân hành lễ với bọn họ.

Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một trận âm thanh ồn ào, trên đường, một con bò đang đấu đá lung tung, khiến cho mọi người xung quanh hoảng sợ không thôi, càng ngạc nhiên hơn, trên lưng bò còn có một người đang nằm úp sấp.

Ánh mắt Cô Hạc nghiêm túc, đuổi theo hướng một người một bò đang chạy đi kia.

“Uống!” Rút kiếm ra khỏi vỏ treo bên thắt lưng, mạnh mẽ chém vào chân bò, con bò điên loạng choạng, mà Cô Hạc thì thừa cơ nắm lấy người trên thân bò mang xuống.

Động tác này thực hiện rất nhanh chóng, xung quanh, không người nào không vỗ tay khen ngợi.

Mặc Phi bước nhanh đi tới, ngồi xổm xuống xem xét người trong lòng Cô Hạc, đó là một trung niên hán tử tuổi chừng bốn mươi, làn da ngăm đen, mặc một áo tang xù xì, trên người loang lổ vết máu.

“Nhìn bộ dáng của hắn thì hẳn là một bình dân bình thường, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Gặp phải cường đạo sao?” Cô Hạc hỏi.

Cái người hán tử kia mang theo vẻ hoảng sợ trên mặt, thở hổn hển trả lời: “Là… Là bại binh, bại binh của Ngu Quốc.”

“Bại binh của Ngu Quốc?” Mặc Phi và Cô Hạc hai mặt nhìn nhau.

Lúc này có một người nông dân tốt bụng đưa tới một chén nước, sau khi uống xong, khí sắc tốt hơn không ít, hắn tiếp tục nói: “Thật là đáng sợ! Bọn họ vừa vào thôn đã đốt nhà, cướp giật, giết người, ngoại trừ lương thực gia súc và tài vật, tất cả những thứ còn đều bị phá hỏng, ngay cả thôn dân chúng ta cũng không chừa một ai cả. Thê tử và mẫu thân của ta cũng… Ôi…” Nói tới đây, đại hán không nhịn được mà khóc thảm.

Mọi người xung quanh nghe xong, đều lộ vẻ mặt đồng cảm.

Vẻ mặt Mặc Phi như cũ, hỏi: “Ngươi là người thôn nào?”

“Thôn Bình Duy của Lộ thành.”

“Lộ thành?” Một người phía sau cả kinh nói, “Chỉ cách nơi này hơn mười dặm, rất gần.”

“Trời ạ, nhóm người kia sẽ không chạy tới nơi này chứ!” Những người còn lại bắt đầu lo lắng.

Cô Hạc nói: “Không phải là phạm vi đất phong Nhung Trăn.”

Mặc Phi gật đầu, đứng lên nói: “Mọi người đừng quá mức kích động, ta sẽ lập tức hồi báo việc này cho Nhung Trăn Vương, lấy uy danh của hắn, giặc cỏ nhất định sẽ không dám tiến đến nơi đây mà làm xằng làm bậy.”

Lúc này, mọi người mới bình tĩnh trở lại, chỉ có điều trên mặt vẫn có chút bất an.

Mặc Phi lại nói với Cô Hạc: “Mang hắn theo, chúng ta hồi phủ.”

“Phù Đồ, ngươi tới vừa đúng lúc, nhìn xem này.”Vừa tiến vào phòng nghị sự đã thấy vài khách khanh quan trọng đều có mặt, Vu Việt đưa cho nàng xem một phong thư.

“… Từ khi Ngu Quốc thất bại, hơn vạn bại binh lẻn vào các nơi của Chiếu, U, Cảnh, thậm chí cả Khánh Quốc cũng thường lui tới, hoặc là nhóm hơn mười người, hoặc là nhóm mấy trăm người, mấy nghìn người, đến mức không một ai còn sống sót, sự việc vô cùng đẫm máu, tội ác khủng khiếp. Mới chỉ tính toán sơ qua, số dân chúng bị chết dưới tay bại binh không ít hơn ba nghìn người…”

Mặc Phi hít một hơi: “Nghiêm trọng như thế sao!”

Bách Lý Mặc gật đầu nói: “Chúng ta đều không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như vậy.”

“Hạng người bất tài này, khi bảo vệ quốc gia thì nhát gan sợ chết, hôm nay càng đê tiện hơn đi làm giặc cỏ, đốt nhà, giết người, cướp của khắp nơi.”Âm thanh của Vu Việt lạnh lùng nói.

“Vẫn còn may, bên trong Nhung Trăn còn chưa xảy ra việc gì.” Mạnh Tuyền nói như thế.

“Chỉ sợ không phải là như thế rồi.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Vừa rồi ở Nghiêu thôn, Phù Đồ gặp được một gã bình dân trốn từ thôn Bình Duy của Lộ thành tới đây, thôn bọn họ vừa mới bị cướp giết sạch.”

“Cái gì?” Mọi người ở đây đều kinh hãi.

Vu Việt sai người mang người nọ lại đây, cẩn thận hỏi tình huống.

Nghe qua miêu tả, quả nhiên là đám bại binh kia, không thể nghi ngờ, bọn họ đều dùng binh khí chế tạo trong quân đội, đây là cách phân biệt rất rõ ràng.

Thôn Bình Duy có hơn ba trăm bảy mươi người, trừ đại hán trốn được này, thôn dân còn lại có lẽ đều lành ít dữ nhiều, mà nhóm bại binh này chỉ có khoảng một trăm người.

Hai mắt Vu Việt ẩn chứa băng đá, cả người lộ ra sát ý rét lạnh, nhưng không có động tác quá khích, chỉ lẳng lặng ngồi.

Mạnh Tuyền nhíu mày nói: “Trông giữ thành đều đang làm gì? Mà lại khiến cho đám giặc cỏ này dễ dàng tiến vào nội địa Chiếu Quốc như thế.”

Ngư gia nói: “Chỉ sợ nhóm người này chuyên đi đường rừng núi, vượt núi băng ngàn, số người lại không nhiều lắm, thủ vệ rất khó để phát hiện.”

Vu Việt suy nghĩ, nói: “Bộ Hằng, ngươi phái người đóng quân ở vài thôn ngoài biên thành Nhung Trăn, ngày đêm tuần tra, một khi phát hiện bóng dáng của đám tặc, giết không tha.”

“Dạ.”

Sóc Vưu reo lên: “Chủ công, không bằng để thuộc hạ trực tiếp mang mấy chục người đi tiêu diệt bọn giặc cỏ này đi”

Vu Việt thản nhiên liếc mắt qua hắn một cái.

Ngư gia nói: “Nhóm người này chưa tiến vào bên trong Nhung Trăn, chúng ta không nên nhúng tay vào. Huống hồ phần lớn Nhung Trăn là bình nguyên, bọn họ hoặc là không đến, nếu không chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên đứng gây chú ý quá mức.”Thiết kỵ của Nhung Trăn nổi tiếng thiên hạ, trừ khi đám người đó ngu ngốc, nếu không tuyệt đối không có khả năng tiến vào Nhung Trăn.

Sóc Vưu hừ hừ vài tiếng, không nói nữa.

“Hiện tại, điều ta lo lắng là đám giặc cỏ này sẽ tạo thành ảnh hưởng.” Ngư gia trầm ngâm nói.

“Ảnh hưởng?” Mọi người nhìn về phía hắn.

Trong ánh mắt Vu Việt hiện lên vẻ hiểu rõ, lặng im không nói.

Ngư gia nói: “Ngu Quốc vừa mất, U Quốc cùng Cảnh Quốc còn đang sấp xếp lại thành quả chiến đấu, lòng dân không ổn định, có thể dẹp yên thế cục hoàn toàn không vẫn còn chưa biết được. Ngay lúc này, bại binh của Ngu Quốc phân tán khắp nơi, nghe báo lại, đa số bại binh chạy trốn đến U Quốc và Khánh Quốc, gây tinh phong huyết vũ liên tiếp, hành vi phạm tội chồng chất. Nếu như U Quốc muốn trấn an lòng dân, nhất định phải xuất động binh lực giải quyết tai họa này, nhưng mà giặc cỏ lại không tấn công vào thành, ưu thế lớn nhất của bại binh là linh động, rất khó để bắt giết. Huống chi U Quốc khác với Nhung Trăn, phần lớn là núi đồi cây cối, càng có lợi cho việc ẩn thân. Đám bại binh này dùng chiến thuật giống như mãng phu, có thể giằng co vài tháng, cũng có thể tới vài năm với nhóm binh U Quốc.”

Mọi người đang ngồi lâm vào trầm tư.

“Như vậy,” Ngư gia cười nói, “Nghe thôn xóm kia bị huyết tẩy*, người dân oán than thấu trời, sợ rằng mấy nước U, Khánh, Cảnh đều sẽ náo động.”

* Huyết tẩy: Tắm máu.

Sóc Vưu bĩu môi nói: “Chỉ là vài nhóm giặc cỏ mà thôi, có thể tạo thành náo động gì cho quốc gia?”

“Nếu chỉ là vài nhóm giặc cỏ, đương nhiên không có khả năng gây ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng nếu có một số người thừa loạn khơi mầm tai họa thì sao?”

Sóc Vưu trừng mắt không nói gì.

Mặc Phi thản nhiên nói: “Giả làm giặc cỏ, kích động lòng người, dấy lên phản loạn.”

Ngư gia cười gật đầu.

Bách Lý Mặc cũng hiểu được, hắn hỏi: “Như vậy, nhóm giả danh giặc cỏ, là ai?”

“Ha ha.” Ngư gia tựa tiếu phi tiếu, “Đúng vậy, sẽ là ai nhỉ?”

Nghị sự chấm dứt, Mặc Phi trở lại trong viện, tâm tình có chút giảm sút.

Là người sinh sống trong niên đại hòa bình, không thể hiểu biết được sự tàn khốc của chiến tranh. Nàng đã chứng kiến sự thê thảm của dân chúng lưu vong, thê ly tử tán, nhà tan cửa nát, áo rách quần manh, thực không có kết quả tốt, mang theo vẻ mặt mờ mịt, ngày qua ngày sống trong đau khổ. Cái này mới chỉ là những điều nàng chứng kiến sau chiến loạn, còn những người chết dưới loạn đao thì sẽ bi ai như thế nào?

Mặc Phi bất đắc dĩ mà cũng vô lực, sống ở thời đại này, không có thể thay đổi tất cả lực lượng được, chỉ có thể tìm kiếm bến thuyền trong phong ba.

Có lẽ, vừa mới bắt đầu nàng chỉ muốn bo bo giữ mình, nhưng khi càng đi sâu vào, nàng càng cảm thấy mình nên làm chút gì đó.

Thời đại này, người nắm quyền thì coi chiến tranh như thủ đoạn thực hiện quyền uy cao nhất, nàng không ngăn cản được chiến tranh, như vậy chỉ có thể kỳ vọng chiến tranh nhanh chóng chấm dứt, sau đó lại dùng tri thức của chính mình, thay đổi thế giới sau cuộc chiến, làm cho phần lớn người dân được sống trong một cuộc sống yên ổn.

Nàng có thể làm, chỉ cần thử sức. Nói thì dễ, làm thì khó, lộ trình khó khăn gian khổ, nàng dứt khoát không sợ hãi.