Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 1 - Chương 14: Chơi cờ




“Duyên phận? Giải thích thế nào?” Vệ Tuyên nghi hoặc.

Đúng rồi, “Duyên” là ngôn ngữ Phật giáo, thời đại này còn chưa có cái gọi là nhân duyên.

Mặc Phi trả lời: “Tiên sinh còn nhớ ta từng sao chép Tâm kinh không? Nó được gọi là Phạn ngữ*, mà ‘Duyên’ chính là một từ trong Phạn ngữ. Phạn ngữ nói rằng: thế gian vạn vật là vì nhân duyên mà sinh, có duyên sẽ ở lại, không duyên sẽ rời đi. Phù Đồ có thể kết giao với tiên sinh là một loại duyên phận, sau này, tiên sinh đầu nhập vào phủ Đại vương tử, chịu ảnh hưởng tiên sinh, Phù Đồ cũng dự định noi theo, nhưng mà nhân duyên sắp đặt, trùng hợp khiến Phù Đồ gặp Nhung Trăn vương trước.”

* Phạn ngữ: ngôn ngữ Phật giáo.

Vệ Tuyên ngẩn người, vội hỏi: “Một khi đã như vậy, ban đầu Phù Đồ hẳn là có ý định chuyển đầu* sao!”

* Chuyển đầu: chuyển sang đầu nhập cho người khác.

Mặc Phi uống ngụm trà, thản nhiên nói: “Chuyển đầu? Vì sao phải chuyển đầu?”

“Duyên phận vừa nói tuy rằng xảo diệu, nhưng mà điều này liên quan đến lựa chọn tương lai của bản thân, làm sao Phù Đồ có thể để mặc cho trời định đoạt? Huống chi ban đầu công tử muốn vào phủ Đại vương tử, mặc dù ta không biết vì sao công tử lại gặp Nhung Trăn vương trước, nhưng đó lại là điều công tử không mong muốn. Hơn nữa Nhung Trăn vương quá lãnh ngạo tuyệt quyết*, tuy là mãnh tướng của quốc gia, nhưng không phải là một Chủ công tốt. Hắn nghiêm khắc với mọi người, sát phạt tùy tâm, Phù Đồ công tử vào phủ của hắn, cả ngày sẽ phải lo lắng đề phòng, sao có thể phát triển tài năng? Thậm chí, nếu như tương lai không cẩn thận xung đột với Nhung Trăn vương, sẽ khó bảo toàn tính mạng.”

* Lãnh ngạo tuyệt quyết: lạnh lùng kiêu ngạo, đã quyết định thì không thay đổi.

“Bây giờ Phù Đồ rời khỏi phủ Nhung Trăn mà đi mới khó giữ được tính mạng.” Mặc Phi cũng không tin Vu Việt có thể dễ dàng tha thứ cho một chuyện như vậy, “Thay vì chuyển đổi liên tục, không bằng thích ứng trong mọi hoàn cảnh.”

“Nếu như Văn Trọng có thể cầu xin Đại vương tử…”

Mặc Phi ngắt lời: “Lão sư của Phù Đồ từng giảng cho ta một câu chuyện, tiên sinh có hứng thú nghe không?”

“… Xin hãy nói.”

“Có một gã thư sinh trẻ tuổi chuẩn bị rời xa quê hương, trước khi đi, hắn đến bái kiến tộc trưởng xin được chỉ dạy. Tộc trưởng viết cho hắn ba chữ: không phải sợ. Sau đó nói với hắn: ‘Bí quyết của đời người có sáu chữ, hôm nay nói trước cho ngươi ba chữ này, cũng đủ cho ngươi dùng trong nửa đời rồi.’ Ba mươi năm sau, người học trò năm nào đã quá tứ tuần*, đạt được một số thành tựu nhưng cũng có rất nhiều ưu phiền, hắn trở lại quê hương, đi bái phỏng vị tộc trưởng kia lần nữa. Đáng tiếc tộc trưởng đã qua đời, người nhà của vị tộc trưởng đưa ra một phong thư kín, nói cho hắn: ‘Đây là vật khi còn sống tiên sinh để lại cho ngươi, hắn biết ngươi nhất định sẽ trở về.’

* Quá tứ tuần: hơn bốn mươi tuổi.

“Người thư sinh lúc này mới nhớ, năm đó tộc trưởng chỉ đưa ra một nửa bí quyết, còn một nửa thì chưa nói. Vì thế hắn mở bức thư ra, mặt trên là ba chữ rõ ràng: không phải hối (hận).” Mặc Phi bình thản nhìn Vệ Tuyên, “Tiên sinh có hiểu ý của Phù Đồ không?”

“Không phải sợ, không phải hối…” Vệ Tuyên thì thào tự nói.

Phù Đồ không nói thêm, chỉ nhìn những đám mây trôi nổi trên bầu trời ngoài cửa sổ, điềm tĩnh mà lạnh nhạt.

“Thực sự có thể không sợ không hối sao?” Vệ Tuyên hỏi.

“Tiên sinh có thể hay không?” Mặc Phi hỏi lại.

Hai người đều yên lặng, bên trong chỉ còn lại hương trà quanh quẩn thản nhiên.

Trong vòng loạn thế nơi này, thế cục mỗi ngày đều biến đổi, không ai có thể đoán trước được tương lai của bản thân, có lẽ sẽ danh chấn bốn phương, có lẽ sẽ kết thúc thảm đạm. Ai có thể khẳng định cả đời mình chưa từng làm sai, sẽ không sợ hãi, sẽ không hối hận?

Vệ Tuyên nhìn về phía thiếu niên trước mắt, ngồi ngay ngắn như núi, phong thái như vực sâu, trong đầu bỗng hiện lên bốn chữ: danh sĩ chi phong*.

* Danh sĩ chi phong: danh sĩ gió (đạm bạc, không truy cầu danh lợi).

Hắn tiếc nuối: “Ngọc quý lại trao cho thợ hèn, sẽ không được coi trọng; có tài lớn lại ở nơi vô tri, muốn hành động cũng khó.”

Mặc Phi đáp: “Người nhân ái thì hướng tới nhân ái, người trí thức thì hướng tới trí tuệ.”

Vệ Tuyên cười cảm khái.

Vì thế, hai người không nói thêm về chuyện này nữa.

Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Mặc Phi đứng dậy hành lễ nói: “Lúc trước Văn Trọng chiếu cố Phù Đồ nhiều như vậy, bây giờ Phù Đồ xin cảm tạ.”

Vệ Tuyên vội đứng dậy đáp lễ: “Phù Đồ khách khí rồi, Văn Trọng còn chịu ơn cứu mạng của Phù Đồ đấy thôi.”

“Như thế, Phù Đồ xin cáo từ, sau này có cơ hội gặp lại sẽ pha trà tâm sự.”

Vệ Tuyên lắc đầu: “Hôm nay từ biệt, sợ rằng khó gặp lại, Phù Đồ bảo trọng.”

“Văn Trọng tiên sinh cũng vậy.”

Vừa đi tới cửa, tiếng của Vệ Tuyên lại truyền đến: “Sau này, dù cho các vị chủ tử có thế nào, mong rằng chúng ta sẽ không thay đổi, vẫn là bạn bè như trước.”

Mặc Phi hơi ngừng lại, gật gật đầu, rồi sau đó chậm rãi rời đi cùng Mộc Hề.

Ngay sau khi Mặc Phi rời đi không lâu, một vị nam tử đi ra từ phía sau bức bình phong, quý khí tuấn nhã, rõ ràng chính là Đại vương tử Lệ Thần.

“Điện hạ.” Vệ Tuyên hành lễ với hắn.

Lệ Thần nhìn ra cửa, vẻ mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc.”

“Vừa rồi vì sao điện hạ không xuất hiện? Nếu như điện hạ tự mình chiêu mộ, có lẽ sẽ thuyết phục được Phù Đồ.”

Lệ Thần cười nói: “Văn Trọng không thấy ‘Hắn’ mang theo hạ nhân trong phủ Vu Việt đến sao? Chỉ một điểm này đã thấy được ý tứ của ‘Hắn’.”

Vệ Tuyên giật mình. Không thể không nói, có đôi khi, tâm tư người thông minh cũng thực là chênh lệch…

Lệ Thần lại nói: “Lần này đến, mặc dù không chiêu mộ được một nhân tài, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, câu chuyện kia cũng rất hay.”

“Điện hạ nói phải, Văn Trọng đã quen ‘Hắn’ khá lâu, thế mà ngày hôm qua mới biết được hắn có sở trường kể truyện nói lý như vậy.”

“Xem ra lần này Vu đệ đã chiêu mộ cho mình được một nhân tài, chỉ mong hắn đối xử tử tế với ‘Hắn’, tương lai…”

Tương lai như thế nào, Lệ Thần cũng không nói thêm gì nữa, nhưng Vệ Tuyên có thể đoán ra đại khái, thiên hạ trong tương lai đều là của Đại vương tử, Phù Đồ cũng vậy.

Trở lại chỗ ở, Mặc Phi bổ nhào lên giường, nói với Mộc Hề đang đứng trợn mắt há mồm: “Ta mệt mỏi, đến tối hãy đánh thức ta, bữa tối cũng ăn muộn một chút.”

Mộc Hề gật đầu cáo lui.

Mặc Phi ngủ một giấc rất thoải mái, vậy mà không biết rằng mình đã ngủ một mạch đến tận ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Nàng oán giận: “Mộc Hề, vì sao tối qua không đánh thức ta, cơm chiều còn chưa ăn, bây giờ ta đang đói bụng chết.”

Mộc Hề có phần u oán liếc nhìn nàng: “Tiểu nô có gọi, nhưng công tử ngủ quá say, tiểu nô gọi thế nào cũng không tỉnh.”

“Thế hả.” Mặc Phi hơi ngượng ngùng trong lòng, sao mình lại ngủ giống như heo thế chứ.

Ăn no đồ Mộc Hề chuẩn bị, Mặc Phi lại bắt Mộc Hề nấu một thùng nước nóng, tắm rửa thoải mái một cái, bù cho việc ngày hôm qua không làm.

Thay y phục xong, lúc này Mặc Phi mới bảo Mộc Hề mang nàng đi tìm Yên Kiều để lựa chọn một con ngựa.

Tuy số lần nàng cưỡi ngựa không nhiều lắm, nhưng cũng coi là từng được học trong một thời gian, thuật khống chế cơ cản cũng nắm được. Thế nhưng sau khi nàng chọn xong ngựa thì lại phát sinh chút chuyện rắc rối.

Sao nàng lại quên nhỉ, thời đại này không có yên ngựa!

Không có yên ngựa, bằng khả năng vụng về của nàng, có khi ngay cả lên ngựa cũng khó.

Sắc mặt Mặc Phi không chút thay đổi nhìn về phía Yên Kiều: “Yên chủ quản, tạm thời hôm nay ta sẽ không luyện tập, Phù Đồ còn muốn chuẩn bị một chút.”

Yên Kiều nghi hoặc: “Công tử muốn chuẩn bị gì? Cứ nói cho Yên mỗ là được.”

Mặc Phi suy nghĩ rồi nói: “Xin Yên chủ quản chờ một chút, để Phù Đồ trở về vẽ lại hình ra, sau đó sẽ xin Yên chủ quản tìm người chế tạo.”

Hắn cần chế tạo cái gì? Yên Kiều mang theo nghi vấn mà rời đi.

Mặc Phi lập tức trở lại phòng, mang ra một tấm vải trắng, bắt đầu vẽ tỉ mỉ.

Yên cương là chuẩn bị cho việc cưỡi ngựa, có nó thì có thể khống chế cân bằng, càng thêm thuận tiện cho hai tay sử dụng vũ khí. Có thể nói, yên ngựa chính là phát minh vĩ đại nhất của Hung Nô, mặc dù cấu tạo đơn giản nhưng có tác dụng rất lớn, ít nhất có thể đề cao chiến lực của kỵ binh lên ba phần.

Sau khi vẽ xong, Mặc Phi đưa nó cho Mộc Hề để hắn mang đến chỗ Yên Kiều. Mộc Hề khi nhìn không hiểu đây là cái gì, nhưng Yên Kiều thì không như vậy, chỉ nhìn thoáng qua, hắn đã lập tức hiểu được ý nghĩa của đồ vật này, vì thế hắn trình nó lên cho Vu Việt.

Vu Việt là tướng quân hắc thiết kỵ danh chấn thiên hạ, từ nhỏ đã ngồi trên lưng ngựa chinh phạt bốn phương, hiển nhiên biết được khi cưỡi ngựa sẽ gặp phải khó khăn và trở ngại gì, mà bản vẽ yên ngựa nho nhỏ trước mắt này lại làm cho hắn trước nay đều lạnh nhạt cũng không tránh khỏi hưng phấn.

Mặc dù người thiếu niên kia đã cho hắn không ít kinh hỉ, nhưng không thể không nói, xem ra trên người ‘Hắn’ còn cất giấu vô số điều ngạc nhiên, đợi sau này hắn sẽ từ từ mà khám phá.

“Đi, chế tạo nhiều thêm vài cái, lần này bổn vương mang đến trăm kỵ binh, như vậy… làm khoảng một trăm cái đi, để cho những kỵ binh này thử dùng trước một chút.”

“Dạ.”

Tuy Mặc Phi biết yên ngựa quan trọng, nhưng lại không nghĩ được đã mang đến cho Vu Việt kích động lớn như thế nào.

Sau khi giao bản vẽ xong thì nàng cũng không suy nghĩ thêm nữa, yên ngựa chưa làm xong, nàng cũng chưa thể luyện tập, chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu thư sách, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi dạo, tìm hiểu cuộc sống và buôn bán ở thời đại này.

Vào giữa trưa hai ngày sau, Mặc Phi chưa đợi được yên ngựa của mình, ngược lại còn được Vu Việt cho gọi: mời nàng đến thư phòng chơi cờ…

Chơi cờ… Nhớ tới lần trước Vu Việt hỏi nàng có biết chơi cờ hay không, chẳng lẽ đi tới đất phong thực sự cần phải biết chơi cờ?

Vứt ý nghĩ kỳ quái này qua một bên, Mặc Phi theo người dẫn đường, từ từ đi vào thư phòng.

Lúc này, Vu Việt đang ngồi ở một bên bàn phía trong.

Mặc Phi hành lễ chào hỏi.

Vu Việt bảo nàng ngồi, nàng cũng không chối từ, tự nhiên mà ngồi xuống đối diện hắn.

Vu Việt liếc mắt nhìn “Hắn” một cái, sau khi đếm số quân, ván cờ của hai người đã bắt đầu.

May mắn, quy tắc cờ vây ở thời đại này không khác nhiều với thế giới cũ của nàng, chỉ khác ở chỗ cách đi hơi cổ xưa.

Mặc dù Mặc Phi không giỏi chơi cờ, nhưng cũng may, trước kia thường xuyên xem thầy đấu với người khác, thầy của nàng là một cao thủ cờ vây, thường có nhiều nước đi hay, sau mỗi ván cờ còn giảng giải cho nàng hiểu, vì vậy ưu thế của nàng chính là kiếm đi nghiêng, đánh bất ngờ.

Quân cờ trắng của Vu Việt hạ xuống.

Trong luật cờ vây của thời đại này, quân trắng sẽ đi trước.

Mặc Phi thấy hắn hạ một quân cờ xuống, phảng phất nhớ lại tình cảnh khi cùng thầy của nàng chơi cờ, một khi cầm quân cờ lên, trong lòng sẽ bình tĩnh mà chuyên chú.

Nàng hạ cờ, quân cờ vang lên một tiếng nhẹ nhàng thanh thúy.

Ánh mắt Vu Việt chợt lóe, Mặc Phi đánh cờ, tư thế tiêu chuẩn mà ưu nhã, quân cờ màu đen ở giữa ngón tay thon dài mà trắng nõn của “Hắn”, phảng phất như mang theo linh khí*.

* Linh khí: mang năng lực thần kì.

Lúc này cờ vây còn là trò giải trí của quý tộc, chưa được lưu truyền thịnh hành. Nhưng động tác của “Hắn” là loại thong dong tập mãi thành thói quen, nhìn hết sức vui mắt.

Bị điều này thu hút, Vu Việt vốn chuẩn bị lời muốn nói lại tạm thời không nói ra.

Từng quân cờ theo tay hai người hạ xuống, trong tĩnh mịch lại mang theo tiếng cờ. Ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu lên trên hai người, tạo thêm một vầng sáng nhu hòa. Hai bóng dáng, một đậm một nhạt, một cương một nhu, nhìn như ảo ảnh, giống như một bức tranh đẹp đẽ.

Nhóm người hầu cách đó không xa đều không nhịn được mà len lén nhìn. Người trước mắt này thực sự là chủ tử của bọn hắn, kẻ được xưng là quỷ tướng bất bại Vu Việt sao? Hơi thở giết chóc vốn có lúc này lại biến đi đâu không thấy, gương mặt tuấn mỹ kia bỏ đi vẻ nghiêm khắc, hấp dẫn khó có thể hình dung được.

Tuy Mặc Phi không chú ý, nhưng những người hạ nhân này lại đều ngây dại.

Vu Việt xoay xoay quân cờ nhìn về phía Mặc Phi, lại là loại cảm giác này. Ngày nhập phủ, khi gặp mặt “Hắn” trong thư phòng, hắn cũng có loại cảm giác này, rất đặc biệt, cũng rất thoải mái, giống như đón gió ngắm mây, làm cho người ta vui vẻ.

Trước đây khi chơi cờ với người khác, đối phương đều bị bó tay bó chân, tâm tình bất định. Ngoại trừ Minh Hàn ra, không còn ai có thể ở trước mặt hắn yên ổn tự nhiên, khi chơi cờ cùng Minh Hàn, so đấu trí và dũng khí, như lâm vào chiến trận, không chuẩn bị đầy đủ về thể xác và tinh thần sẽ bị thua cờ.

Nhưng mà Phù Đồ…

Nhẹ nhàng hạ cờ xuống, lần đầu tiên Vu Việt thực sự thưởng thức một người.