Sinh nhật của em trai nhỏ cậu không định về thật à?” Dương Tiểu Mạn mặc một chiếc váy lụa màu đỏ rượu dài chạm đất, bên cạnh cô ấy là một chàng trai ngồi xổm trên đất đang chăm chú sơn móng tay cho cô ấy, lâu lâu chàng trai sẽ ngước mặt lên nhìn Dương Tiểu Mạn một cái.
“Tớ nói với em ấy tớ không về.” Lời nói của Ôn Nhiễm có ẩn ý, thân là bạn thân nên Dương Tiểu Mạn lập tức hiểu ngay.
“Cậu muốn cho em trai nhỏ bất ngờ à?!”
Đoán chừng Ôn Nhiễm ở đầu dây bên kia khá bận rộn, dù sao bây giờ là rạng sáng.
Mặc kệ là Tùng Nam hay là Bắc Kinh thì ánh đèn đường vẫn như con rồng xuyên qua mọi ngóc ngách trong thành phố.
“Không phải A Nhượng muốn ở cùng với tớ sao?” Ôn Nhiễm nói: “Tớ mua một cái nhà, đứng tên em ấy.”
“Chỗ nào?”
“Ở Tùng Nam Xuân Nguyệt.”
“Mẹ ơi… Chỗ đó nghe nói đã không tính tiền theo mét vuông nữa rồi. Trực tiếp định giá bao nhiêu tiền một căn luôn, rẻ nhất đã hơn 10 triệu* nhưng chỉ có 60 mét vuông thôi.”
* 10 triệu tệ = 33.586.670.260đ (tỷ giá tính đến lúc editor edit đến đây)
Yêu cầu đối với khách hàng của Xuân Nguyệt tương đối khắt khe, chủ đầu tư là một công ty địa ốc nước ngoài có chi nhánh trong nước, trước mắt ngoài Bắc Kinh thì chỉ có Tùng Nam dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Bên trong không phải là biệt thự, một lầu chỉ là hai căn hộ bình thường mà thôi. Nhưng cho dù là cây cối hay an ninh và tiện ích xung quanh thì đều thuộc hàng khu dân cư cao cấp nhất ở Trung Quốc. Hơn nữa nó có đủ điều kiện để trang bị hồ bơi và các tiện ích khác theo mô hình căn hộ.
“Ôn Nhiễm, em trai nhỏ đâu có thiếu tiền. Tiền mấy năm nay cậu tích góp mua căn hộ như vậy giờ còn dư không?” Mặc kệ là Tạ Quan Tinh hoàn mỹ như thế nào, nhưng Dương Tiểu Mạn là bạn thân của Ôn Nhiễm đương nhiên sẽ phải suy nghĩ cho Ôn Nhiễm trước.
“Tháng trước, bố tớ có cho tớ một ít…” Ôn Nhiễm nhẹ nhàng nói.
Sau khi cúp máy được mười phút, Dương Tiểu Mạn rút chân về, hai mắt dại ra: “Bạn thân của mình đột nhiên có khoản tài sản hơn 2 tỷ là cảm giác gì?”
Nguyên Thái nắm lấy cổ chân của Dương Tiểu Mạn: “Em cũng cho chị 2 tỷ, chúng ta kết hôn đi.”
Dương Tiểu Mạn bừng tỉnh, nhanh chóng đẩy cậu ấy ra: “Chị đối với nhóc không có hứng thú.”
“Vậy sao còn “ngủ” với em?”
“Chẳng qua là kẻ muốn cho, người muốn nhận mà thôi.” Dương Tiểu Mạn dựa vào trên ghế, đợi cảnh quay lát nữa: “Đó là do nhóc tự nguyện, chị đã nói rồi chị không muốn kết hôn.”
Năm ngoái, cha mẹ Dương Tiểu Mạn đánh nhau ở nhà, chính thức phá vỡ mối quan hệ giả dối tôn trọng nhau như khách ở trước mặt Dương Tiểu Mạn. Hai con người ngày thường khách sáo với nhau bây giờ lại xô đẩy nhau đến mặt đỏ tía tai, bố cô ấy chỉ trích mẹ cô ấy không biết xấu hổ mà ngoại tình, mẹ cô ấy chỉ trích bố cô ấy trâu già gặm cỏ non bao nuôi nữ sinh viên. Sau đó cuối cùng cuộc chiến kết thúc bằng câu “nếu không phải vì con tôi đã sớm ly hôn với anh/cô rồi.”
Cho đến cuối cùng Dương Tiểu Mạn vẫn chưa phản ứng kịp.
Sau khi phản ứng kịp thì cô cảm thấy chẳng có cuộc hôn nhân nào có thể đi đến cuối cùng, nếu đã như vậy thì chi bằng không bắt đầu còn hơn.
Nguyên Thái vô tình trở thành nạn nhân.
“Chị như vậy với em em sẽ mách chị Ôn Nhiễm cho xem.” Nguyên Thái nằm lên đùi Duyệt Duyệt, giọng điệu và nét mặt vô cùng bất mãn.
Dương Tiểu Mạn gãi gãi ngón tay: “Nhất định phải kết hôn sao? Nếu tình cảm của chúng ta luôn tốt như vậy thì không cần tờ giấy kia vẫn có thể mãi mãi ở bên nhau không phải sao?”
“Nếu giấy hôn thú có tác dụng thì sẽ chẳng có giấy ly hôn đâu.”
Nguyên Thái cắn chặt răng nhìn Dương Tiểu Mạn, cuối cùng vẫn là nhịn lại cảm xúc muốn lao đến cắn cổ họng của Dương Tiểu Mạn.
Ba ngày sau khi gọi điện cho Dương Tiểu Mạn thì Ôn Nhiễm trở về Tùng Nam.
Chỉ có Dương Tiểu Mạn và Nguyên Thái biết, còn Tạ Quan Tinh thì hoàn toàn không.
Nguyên Thái lái xe chở Dương Tiểu Mạn cùng nhau đến đón Ôn Nhiễm, sau khi lên xe cảm giác căng thẳng của Ôn Nhiễm mới dần thả lỏng. Cô tháo kính, cởi áo khoác, lấy khăn giấy lau mồ hôi.
“Mấy tháng sau tớ không có lịch trình gì cả, cuối cùng cũng được nghỉ rồi.”
Dương Tiểu Mạn ngồi ở ghế phụ đưa giấy cho Ôn Nhiễm: “Chúng ta đến chỗ của tớ hay đến Xuân Nguyệt luôn?”
Ôn Nhiễm lấy một xâu chìa khóa ở trong túi ra: “Đến thẳng Xuân Nguyệt luôn đi, tớ xem thử có gì cần mua hay không?”
Dương Tiểu Mạn quay đầu “Ừm” một tiếng.
Vừa đưa Ôn Nhiễm đến Xuân Nguyệt, Dương Tiểu Mạn nhận được điện thoại của người đại diện, bây giờ cô phải đi quay ngay. Sau khi hẹn xong ngày mai cùng nhau dùng cơm thì cô và Nguyên Thái vội vàng rời đi.
Ôn Nhiễm nhập mật khẩu, mở cửa đi vào trong nhà.
Cô mua một căn hộ có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, lầu một có vườn hoa, ở trên mái nhà có bể bơi ngoài trời, một nhà bếp nửa mở và một phòng để quần áo rất lớn.
Cô canh góc độ chụp một vài tấm ảnh rồi lưu hết lại, đợi lát nữa tạo bất ngờ cho Tạ Quan Tinh.
Lúc cô rời đi ở ban công lầu hai phía đối diện có một chàng trai đứng đó.
Trong lúc Ôn Nhiễm đang lái xe đến Tạ Thị thì một bài đăng vừa xuất hiện trên Weibo đã lập tức leo lên top hot search.
[Tiểu hoa lưu lượng tự do ra vào khu nhà giàu với tư cách hội viên, nghi ngờ mối quan hệ cùng với ông chủ tập đoàn đầu hói nào đó sắp bị khui ra ánh sáng!]
Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh hẹn hò đa phần ai cũng biết, nhưng bởi vì cả hai chưa bao giờ công khai ân ái cũng như chưa bao giờ đăng ảnh chụp chung nên vẫn có một số người chưa biết. Những người không biết này đều có những suy nghĩ không sạch sẽ về giới giải trí.
Cho nên khi Ôn Nhiễm đeo khẩu trang đi vào Xuân Nguyệt, mở cửa, đi vào, đi ra, một loạt ảnh chụp này bị tung ra đa phần đều là chúc mừng.
[Cô ấy sắp kết hôn à?]
[Tạ Tổng còn chưa ra mà? Ai cũng nói Tạ Quan Tinh thích vợ tôi như thế nào thì ra chỉ thế này thôi sao, ảnh đại diện Weibo chỉ có mỗi bàn tay!]
[Không phải đâu, cái tay đó là tay của Ôn Nhiễm đó. Tuy là đeo găng tay nhưng ngón giữa có đeo nhẫn, nhìn hình dạng thì rất khớp với chiếc nhẫn trên tay Ôn Nhiễm, đúng là “bún riêu” muốn chớt!]
[Lãnh Tri Thứ: Phòng làm việc của Ôn Nhiễm là do Tạ Quan Tinh đầu tư thành lập.]
[Lãnh Tri Thứ: Ôn Nhiễm là được Tạ Quan Tinh dùng tiền tạo ra.]
[Lãnh Tri Thứ: Hai người họ ở bên nhau hơn ba năm rồi, hàng chục cựu sinh viên của Tùng Nam đã đích thân tiết lộ tin tức này!]
[Vậy sao hai người họ lại không thể phát ảnh chụp cùng nhau? Còn nữa, Tạ Quan Tinh trông như thế nào?]
[Nói thật với bạn trên mạng không có ảnh chụp của Tạ tổng đâu.]
[Nói không chừng là một con lừa trọc.]
[… Bạn cùng trường tiết lộ cậu ấy rất đẹp trai, chỉ có điều không được công khai ảnh chụp mà thôi, người ta lại không phải là người trong giới giải trí.]
[Chỉ có tôi để ý chuyện Ôn Nhiễm quay về Tùng Nam à? Chắc là nhớ cậu bạn trai nhỏ của mình rồi chứ gì?]
[Chỉ biết yêu đương, không quan tâm đến sự nghiệp sao?]
[Đừng lo lắng, trong giới giải trí có thể lựa chọn ăn hay không ăn chén cơm nào mà.]
Ôn Nhiễm ngồi trong xe xem Weibo, trong lòng không ngừng mắng chửi người phát tán ảnh chụp.
Vốn là chuẩn bị bất ngờ cho Tạ Quan Tinh nhưng bây giờ lại gặp phải loại tình huống thế này, Ôn Nhiễm chỉ có thể hy vọng Tạ Quan Tinh không thấy hot search, nếu không thì bất ngờ sẽ phải ngâm nước nóng.
Ôn Nhiễm đeo khẩu trang nhưng người ở quầy tiếp tân vẫn chưa thay người, chỉ vừa mới liếc mắt một cái đã nhận ra Ôn Nhiễm, cô ấy vội vàng đến mở cửa thang máy tư nhân rồi nhỏ giọng nói với Ôn Nhiễm: “Tạ tổng chờ chị lâu lắm rồi.”
Bởi vì Tạ Quan Tinh thích gọi Ôn Nhiễm là chị nên đôi khi có một vài cô gái ở trong công ty nhìn thấy cô sẽ thuận miệng mà gọi cô là chị.
Thang máy từ từ đi lên.
Bên trong thang máy yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của Ôn Nhiễm, cô tháo khẩu trang, tựa lưng vào vách thang máy. Nhìn số tầng lầu không ngừng thay đổi trên bảng điều khiển mà nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh.
Không biết tại sao mà mấy năm nay vẻ thành thạo của Ôn Nhiễm khi ở trước mắt Tạ Quan Tinh đã sớm không còn, dường như hai người đã hoán đổi vị trí cho nhau.
Tạ Quan Tinh càng ngày càng trở nên thành thạo, một Ôn Nhiễm thành thạo ở bên cạnh Tạ Quan Tinh lại bắt đầu chống đỡ không được.
Có điều, ngay từ đầu Ôn Nhiễm đã không thể chống đỡ khi ở bên cạnh Tạ Quan Tinh rồi, chẳng qua là ban đầu Tạ Quan Tinh còn biết tiết chế, biết làm bộ, nhưng bây giờ thì sẽ không.
Cậu vẫn mặc áo sơ mi trắng, nếu không nhìn kỹ cậu vẫn là một chàng trai như cũ.
Tạ Quan Tinh không biết kiềm chế khiến cho Ôn Nhiễm hơi hốt hoảng, năm ba cô nói muốn ngủ với Tạ Quan Tinh. Sau đó không phải không có cơ hội, nhưng mỗi lần đều là vì hai người không thể sắp xếp thời gian, hoặc là người này có việc, người kia có việc mà vẫn luôn dời lại. Đến bây giờ đã vô số lần hai người ở bên nhau củi khô lửa bốc nhưng vẫn chưa từng làm đến bước cuối cùng, nói ra thì quỷ cũng chẳng tin.
Lần này Ôn Nhiễm về một nửa là vì muốn làm cho xong chuyện này.
“Tinh.”
Cửa tháng may chầm chậm mở ra hai bên.
Trước mắt chính là văn phong của Tạ Quan Tinh, văn phòng của cậu rất rộng, có hình vòng cung, chiếm hết cả tầng lầu.
Rèm sát đất màu xám được kéo lên, bên trong có chút tối, trong không khí là mùi hương nhàn nhạt của hoa hồng champagne.
Ôn Nhiễm cầm khẩu trang và mũ lưỡi trai trong tay, vừa liếc mắt một cái đã thấy chàng trai nửa nằm nửa tựa ở tay ghế sô pha.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở, trong tay cậu là chiếc điện thoại di động, gương mặt tinh tế tuyệt đối khiến người trong tranh cũng xấu hổ vì không sánh bằng.
“Chị, đã lâu không gặp.”
Tạ Quan Tinh để điện thoại xuống, vẻ mặt lười biếng: “Sao về mà không nói với em một tiếng?”
Cảnh tượng gặp mặt kịch liệt bên trong tưởng tượng không xuất hiện, đối phương quá mức bình tĩnh giống như đã sớm biết khiến cho Ôn Nhiễm có chút thất vọng trong lòng.
Lúc trước sao cô lại không nhận ra Tạ Quan Tinh lại thế này chứ, tâm tư sâu như biển. So với vẻ bề ngoài thì hoàn toàn không giống nhau, đây là mấy năm Ôn Nhiễm đấu trí đấu dũng với đối phương mà đúc kết ra được.
Ôn Nhiễm chậm chạp đi đến trước mặt Tạ Quan Tinh: “Chị muốn tạo bất ngờ cho em.”
Tạ Quan Tinh ngồi thẳng dậy, một bàn tay đặt lên đầu gối, tuổi của cậu vẫn còn trẻ nên rất ít mặc vest. Cậu thường mặc áo sơ mi quần đen hoặc áo sơ mi quần vận động giống như học sinh vậy.
Dù sao thì chẳng có ai quản được Tạ Quan Tinh.
Một cái tay của cậu chậm rãi xoa đùi Ôn Nhiễm sau đó cầm lấy cổ tay Ôn Nhiễm: “Em cũng vừa biết thôi, nhìn thấy trên điện thoại.”
Độ ấm từ lòng bàn tay của đối phương vẫn giống như trong trí nhớ, cho dù là mùa hè thì tay cậu vẫn mát lạnh khiến cho Ôn Nhiễm không tự chủ được mà càng tiến đến gần Tạ Quan Tinh hơn.
Tạ Quan Tinh kéo Ôn Nhiễm đến trước mặt mình, tay cậu không chút dấu vết mà ôm lấy eo cô, thất thần nghe cô nói chuyện.
Giọng nói của Ôn Nhiễm im bặt theo động tác tay chầm chậm đi xuống vói vào bên trong của Tạ Quan Tinh.
Ôn Nhiễm trong đầu đã diễn tập vô số lần nhưng giờ phút này đại não của cô lại trực tiếp dừng hoạt động.
Ngón tay hơi lành lạnh của Tạ Quan Tinh vuốt ve bắp đùi cô. Cậu ngước mắt nhìn Ôn Nhiễm, ánh mắt đơn thuần vô tội: “Chị sao vậy?”
Ôn Nhiễm cắn răng không nói nên lời, bởi vì cô sợ mở miệng ra giọng nói của mình sẽ bị thay đổi.
“Chị ơi…” Ánh mắt Tạ Quan Tinh có chút lộ liễu, sâu bên trong như có thứ gì đó đang sôi sục khiến người khác không dám nghĩ nhiều, giọng nói của cậu thong thả giống như tốc độ của ngón tay, tràn ngập dụ dỗ: “Nói chuyện nào.”
Cùng với giọng nói của cậu là đầu ngón tay lành lạnh ở bên dưới hoàn toàn đi vào bên trong, Ôn Nhiễm lập tức quỳ trên ghế sô pha giữa hai chân Tạ Quan Tinh.
- -----oOo----