Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 57: Ngoại truyện 4.1




Lên năm hai Tạ Quan Tinh thay đổi chuyên ngành, cậu không quan tâm Ôn Tân Nhĩ nước mắt nước mũi tèm lem: “Cậu làm bác sĩ cũng vậy mà.” 

Đây là điều kiện lúc trước cậu đã trao đổi với Tạ Tông để đổi lấy một cuộc hôn nhân tự do, chính là học kinh doanh và tiếp quản Tạ gia.

Cái gọi là cuộc thi tuyển chọn người thừa kế vẫn luôn có mặt tối, Tạ Tông sớm đã nhắm chuẩn Tạ Quan Tinh cho nên bất luận tham gia thi là ai thì cuối cùng vẫn sẽ là Tạ Quan Tinh thắng. 

Tạ Tông cần phải chọn ra một người thích hợp cho vị trí người thừa kế này, mà Tạ Quan Tinh sớm đã lộ ra tài năng kinh doanh khác hẳn với những người con trai và con gái của Tạ Tông. 

Mong muốn của Tạ Quan Tinh không mấy quan trọng, chỉ cần có thể giữ cậu lại để đưa Tạ gia lên một tầm cao mới thì hôn nhân thương mại có thể tạm thời bỏ qua. 

Nhưng điều khiến Tạ Tông không ngờ đó chính là Tạ Quan Tinh lại kiên định như vậy, từ năm nhất đại học cậu đã hẹn hò với Ôn Nhiễm, đến khi lên năm tư đi thực tập rồi cả hai vẫn bên cạnh nhau. 

Thậm chí là còn dính người hơn. 

Tạ gia bọn họ đã bao lâu chưa xuất hiện một kẻ si tình như vậy? 

Bà nội Tạ cùng Tạ Tông trốn ở cửa thư phòng lén nghe Tạ Quan Tinh nói chuyện điện thoại. 

“Chị ơi, khi nào chị mới quay về Tùng Nam thế? Em nhớ chị quá.” 

Không biết người bên kia nói gì mà Tạ Quan Tinh miễn cưỡng “dạ” một tiếng: “Chị ơi, sao chị lại không muốn đến ở cùng em chứ? Em rất muốn ở cùng với chị đó.” 

“Chị ơi, có phải là chị không yêu em đúng không?” 

Bà nội Tạ và Tạ Tông vẻ mặt phức tạp rời đi, bà nội Tạ vừa vui mừng vừa chua xót. Là phụ nữ bà ấy đương nhiên hy vọng cháu trai của mình một lòng một dạ với một người đến già, không nên đi gieo giống khắp nơi giống cha cậu. Nhưng là bà nội của Tạ Quan Tinh bà ấy không hy vọng cháu trai mình bị động quá mức như vậy. 

Có điều, bà rất thích cô gái nhỏ Ôn Nhiễm này, vẻ ngoài xinh xắn, nói chuyện lễ phép, lại còn biết múa. Mỗi lần bà ấy đi ra ngoài cùng mấy bà bạn già chơi bài uống trà đều rất đắc ý. 

Trong thư phòng, Tạ Quan Tinh tùy tiện vứt cây bút máy sang một bên, cậu tựa lưng vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tùng Nam đang là mùa thu, từ sau khi cậu và đàn chị hẹn hò đã cùng nhau trải qua mùa thu thứ tư rồi. 

Ôn Nhiễm trong lúc thực tập đã thành công lên làm múa chính của đội múa ở rạp hát, cô còn chưa kết thúc thực tập đã được một vị đạo diễn phát sầu vì không tìm được nữ chính nhìn trúng. 

Kịch bản là tình yêu vườn trường nhẹ nhàng, có điều kết quả lại khiến người ta đau đầu. Nếu nam chính chỉ cần đẹp trai cao lớn ưa nhìn là được, thì nữ chính lại yêu cầu có khả năng vũ đạo rất cao, bởi vì nữ chính là một vũ công rất giỏi. 

Việc tìm diễn viên đóng thế ở giới giải trí là một chuyện bình thường, cũng là một chuyện rất thường tình. Cuối cùng thì diễn viên đóng thế không có cách nào so với diễn viên chuyên nghiệp được, mà bây giờ để thuê diễn viên chuyên nghiệp cũng khá đắt. Đạo diễn đối với những người chỉ biết lấy tiền mà hiệu suất làm việc không cao có chút chán ghét. 

Yêu cầu có kỹ năng vũ đạo, lại yêu cầu có kỹ thuật diễn xuất, lại còn yêu cầu vẻ ngoài xinh đẹp, cái này đúng là không có cách nào tìm được.

Đạo diễn vô cùng kinh ngạc trước video múa mở màn của Ôn Nhiễm trên Weibo, đạo diễn cảm thấy đối với vũ đạo cô có thể lĩnh ngộ nhanh như thế thì chắc chắn đối với kịch bản phim chắc chắn cũng có thiên phú như vậy. Vì vậy ông ấy lập tức đến Tùng Nam tìm người. 

Ôn Nhiễm ngoài đời so với Ôn Nhiễm ở trong video lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn. 

Ôn Nhiễm cảm thấy không có vấn đề gì cả, huống gì cô cũng thích thử thách những thứ mới mẻ. Dường như là chẳng cần suy xét gì mà lập tức đáp ứng luôn, Tạ Quan Tinh cũng rất tôn trọng quyết định của cô. 

Tạ Quan Tinh bên ngoài kiểu “chị vui là tốt rồi” “em sẽ không chen vào cuộc sống tự do của chị”, trên thực tế là sau hôm Ôn Nhiễm nhận kịch bản thì Tạ Quan Tinh đã lấy danh nghĩa của Tạ gia để đầu tư vào bộ phim này. 

Trước khi khởi quay một tháng, tổ đạo diễn và tổ biên kịch đã mở một cuộc họp. 

Phó đạo diễn cái gì cũng không biết ôm lấy cánh tay: “Tôi cảm thấy có thể thêm một vài cảnh thân mật nữa, người xem bây giờ khá thích mấy kiểu yêu đương như vậy.”

Nhân viên kế hoạch gì cũng không biết: “Tôi thấy cũng hợp lý đó.” 

Nhân viên sản xuất gì cũng không biết: “Rất rất rất hợp lý.”

Đạo diễn và một vài trợ lý đã chứng kiến cảnh Tạ Quan Tinh đưa Ôn Nhiễm vào xe vẻ mặt có chút phức tạp, đạo diễn hắng giọng: “Mọi người cho rằng 100 triệu tiền đầu tư từ đâu mà có?” 

“Chẳng lẽ không phải bởi vì những nhà đầu tư đó tuệ nhãn thức châu*, cảm nhận được bộ phim của chúng ta sẽ nổi nên mới đầu tư cho chúng ta sao?” 

* Tuệ nhãn thức châu: đại khái là con mắt tinh tường, biết nhìn người, phát hiện ra giá trị tiềm ẩn của người khác.

“…”

“Sự thật là…” Có một trợ lý nhỏ giọng nói: “do nữ chính của đạo diễn Vương tìm được mang đến đó.” 

“Cô ấy không phải là người mới à? Cô ấy lấy đâu ra 100 triệu vậy?” 

“Cô ấy không có nhưng mà bạn trai cô ấy thì có, bạn trai cô ấy đã tìm đạo diễn Vương đánh tiếng trước. Cảnh thân mật vẫn có thể diễn, nhưng mà một vừa hai phải thôi, người đó nói dù sao thì cấp ba cũng cấm yêu đương.”

“…”

Nhà đầu tư là cha, đương nhiên phải nghe lời cha rồi. 

Sau khi bộ phim ra mắt, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi doanh thu phòng vé đã công phá hơn 200 triệu. Điều này đối với một bộ phim thanh xuân vườn trường mà nói thì cũng xem như là bạo rồi. 

Nhân vật nữ chính trong phim là sinh viên khoa Nghệ thuật, cô nảy sinh tình yêu với nam chính học giỏi con nhà nghèo. Cuối cùng mối quan hệ của cả hai bị chủ nhiệm lớp phát hiện, gia đình nữ chính dựa vào tiền tài mà ép hiệu trưởng đuổi học nam chính, nam chính tự chủ động chuyển trường. Nhưng hai người họ vẫn âm thầm liên lạc, hai người đã sớm ước hẹn xong cùng nhau thi vào cùng một trường đại học. Một ngày trước khi điền nguyện vọng nam chính lại vì cứu người mà mất mạng, cô gái được cứu vì sợ hãi đã bỏ chạy. Sau đó nữ chính vẫn không liên lạc được cho nam chính, gia đình nam chính dọn đi nơi khác, lên đại học nữ chính không gặp được nam chính trong trường nữa. 

Tuy rằng kịch bản khá cẩu huyết nhưng mà bọn họ thắng ở nhan sắc cũng như kỹ thuật diễn xuất của nam nữ chính. Nam nữ chính thật sự đóng rất đạt tình cảm ngượng ngùng thầm kín của mối tình vườn trường. 

Ôn Nhiễm chỉ đóng một phim đã bạo, sau đó liên tục có kịch bản muốn tiếp cận cô, còn cô thì lại trực tiếp lên Weibo đáp lại. 

[Chỉ muốn thử một chút, cảm giác khá ổn, nếu có cơ hội có thể hợp tác.] 

Có quỷ mới biết cơ hội hợp tác là khi nào? Một đám người gấp đến đỏ mắt. 

Tác phẩm tiêu biểu, các lời mời tìm đến Ôn Nhiễm càng nhiều, Tạ Quan Tinh thấy cô chơi vui vẻ, hơn nữa thời gian tự do hơn nhiều so với lúc ở rạp hát làm việc. Vì vậy cậu lập phòng làm việc cá nhân và đoàn đội cho Ôn Nhiễm, mặc kệ là tài nguyên hay gì đó đều có người có kinh nghiệm giúp cô sàng lọc, cô không cần phải tự mình nhọc lòng.

Đoàn đội chuyên nghiệp đương nhiên là hướng Ôn Nhiễm đến con đường nổi tiếng, thời gian Ôn Nhiễm dành cho Tạ Quan Tinh rõ ràng ít hơn nhiều. Vậy nên hai người đã sớm ước định đợi Tạ Quan Tinh lên năm tư chuyển ra khỏi ký túc xá thì sẽ ở chung, nhưng vẫn chưa có cơ hội thực hiện. 

Ôn Nhiễm hiện tại đang ở Bắc Kinh, một tháng rồi vẫn chưa về Tùng Nam.



Toàn công ty đều cảm nhận được, Tạ tổng gần đây không đúng lắm. 

Tuy ngày thường Tạ tổng rất lạnh lùng, nhưng ít ra sẽ không nhìn người khác cười lạnh như vậy. Bây giờ thật sự là dọa sợ người khác.

“Hình như lâu rồi không thấy chị Ôn Nhiễm thì phải.” 

“Ở Bắc Kinh đang có hoạt động công ích, hình như một tháng lận đấy, không thể vui nổi.”

“Khi nào thì chị ấy quay về vậy, chị ấy không có ở đây tôi không dám đi nghiên cứu địa hình, mấy ngày nay Tạ tổng đã tìm một đám người đến điều nghiên địa hình* rồi.”

* Điều nghiên địa hình: là phải đến một địa điểm nhất định để kiểm tra trước, để chuẩn bị cho công việc chính thức ở nơi đó sau này (Baidu)

“Đoán chừng sẽ nhanh thôi.” 

Hôm nay Tùng Nam là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời như đan thành một tấm lưới lớn màu vàng. Trong thành phố có những tòa cao ốc, bởi vì ánh nắng chiếu vào mà trở nên lộng lẫy. 

Trụ sở chính của Tạ thị nằm ở trung tâm thương mại Tùng Nam, là tòa nhà cao nhất, cao chọc trời, xuyên qua bầu trời. 

Tạ Quan Tinh nhìn đám người nhỏ bé đang bận rộn giống như bầy kiến ở dưới lầu, nghe tin nhắn thoại mà Ôn Nhiễm đã gửi đến từ một tiếng trước. 

“A Nhượng, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này chị sẽ chuyên tâm ở bên cạnh em có được không?” 

“Sinh nhật em vào tuần sau có khả năng chị không về kịp, phải hết tuần sau chị mới có thể về được, xin lỗi em.” 

“Bắn tim cho người bạn nhỏ A Nhượng!” 

Cho dù có chút không vui nhưng khóe miệng Tạ Quan Tinh vẫn bởi vì nghe thấy câu cuối mà cong lên. 

Sau đó thì Tạ Quan Tinh nhận được điện thoại của bà nội.

“Lâu rồi bà không thấy Ôn Nhiễm, khi nào con bé mới trở về vậy?” Âm thanh đánh mạt chược truyền đến từ phía đầu dây của bà nội Tạ. 

Người lớn tuổi chân cẳng không tiện, cũng không có sở thích gì khác ngoài uống trà chơi mạt chược, dù là đeo kính lão rồi nhưng vẫn muốn đánh. 

“Chắc phải hết tuần sau đó ạ.” Tạ Quan Tinh ngắt chiếc lá khô của chậu bon sai bên cạnh cửa sổ, cậu không vui lắm. 

“Bà nhớ con bé quá.” Bà nội Tạ nói. 

“Hôm nay vận may của bà không tốt ạ?” Tạ Quan Tinh biết bà nội cậu suy nghĩ gì. 

Không biết vì sao Ôn Nhiễm có thể mang đến may mắn, mỗi lần đưa Ôn Nhiễm đi cùng thì bà nội Tạ đặc biệt may mắn. 

Bà nội Tạ mắng Tạ Quan Tinh hai câu rồi mới ngắt điện thoại. 

Bốn phía xung quanh bàn mạt chược đều là các bà lão ăn mặc sang trọng giống với bà nội Tạ, dù không đeo vàng bạc quá nhiều nhưng chỉ cần nhìn túi xách và vòng ngọc trên tay cũng đủ để biết gia đình họ giàu có. 

“Tôi nói này, nếu bà thích cô bé kia như vậy thì bảo cháu nội bà nhanh chóng cưới con bé về nhà đi.” 

Bà nội Tạ nheo mắt sờ bài, thở dài: “Chuyện của con cháu tôi không quản nổi, tự trong lòng bọn chúng hiểu rõ.” 

“Cái đó không được đâu, sao bà có thể mặc kệ không quan chứ?” Một bà lão trong nó nhanh chóng nói: “Chỉ sợ bà còn không biết cháu dâu tương lai của bà có bao nhiêu người thích đâu, cháu trai tôi còn gọi con bé là vợ nữa đấy.” 

“Cháu trai tôi cũng vậy.”

“Cháu gái tôi cũng không khác gì!”

Sắc mặt bà nội Tạ trở nên khó coi: “Vợ có thể gọi một cách tùy tiện thế à? Chẳng lẽ bọn họ không biết con bé là vợ của A Nhượng sao?” 

Mấy năm nay mỗi lần đi gặp họ hàng, Tạ Quan Tinh và bà nội Tạ đều dẫn theo Ôn Nhiễm. Lúc nào bà nội Tạ đi chơi mạt chược với đám chị em bạn già cũng thường đưa Ôn Nhiễm đi cùng. Bởi vậy đám nhóc kia mà gặp Ôn Nhiễm thì phải gọi chị mới đúng. 

Chuyện bọn họ gọi Ôn Nhiễm là vợ, Tạ Quan Tinh vẫn chưa biết. 

Cậu đang học năm tư, việc học chưa hoàn thành đã đến giúp đỡ Tạ thị. Tạ Tông đem hơn nửa Tạ thị ném cho cậu, năm ngoái Tạ Diên vừa quen bạn gái, bây giờ đang đắm chìm trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mọi gánh nặng đều đè lên vai Tạ Quan Tinh. 

Nếu Tạ Tông không ở khắp nơi gieo giống thì Tạ gia có thể xem như một dòng nước trong trong các gia tộc hào môn thế gia, chỉ dùng thực lực để nói chuyện.

- -----oOo------