“Tớ đăng ảnh em trai nhỏ tặng quà cho cậu rồi cậu lại ôm em ấy khóc đăng lên Weibo rồi đấy.” Dương Tiểu Mạn co người ngồi trên sô pha, cô ấy đá đá Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm quay đầu nhìn cô ấy: “Cậu đang mượn tớ để phát cơm chó đấy à?”
“Việc này cũng đâu còn cách nào khác. Weibo của tớ chả có gì để đăng cả, chỉ có thể phát cơm chó của cậu và em trai nhỏ thôi. Cậu đừng nói, nhiều người thích lắm đấy.”
“Khi nào thì chúng ta đi học lại?”
Ôn Nhiễm cầm điện thoại mở weibo của Dương Tiểu Mạn lên, tìm được loạt ảnh chụp cô ấy vừa mới đăng.
Mặc dù thường ngày Dương Tiểu Mạn không đáng tin cậy lắm, nhưng cô ấy vẫn có chút tài năng chụp ảnh, canh góc cũng khá là chuẩn. Đôi mắt cô gái đỏ ửng, mái tóc dài tùy tiện bung xõa tạo nên vẻ đẹp đặc biệt, cánh tay chàng trai vòng qua eo cô gái. Tuy cách một cái màn hình nhưng vẫn thấy được sự thâm tình quyến luyến sâu trong đôi mắt đang rũ xuống của cậu.
Ôn Nhiễm lưu hết toàn bộ ảnh chụp rồi mới nhớ trả lời câu hỏi của Dương Tiểu Mạn: “Ngày mười bảy.”
“Sao mấy hôm nay em trai nhỏ không đến tìm cậu thế?” Dương Tiểu Mạn mở trò chơi, sẵn tiện nhìn qua Ôn Nhiễm một cái lại thấy đau lòng: “Bây giờ tớ cảm thấy em trai nhỏ giống một người, à không phải, em ấy đối với cậu giống một người. Cậu nói xem, ngày đó em ấy nói gì nhỉ: mấy ngày tới em muốn về nhà bà ngoại, chị Tiểu Mạn nhớ đến nhà đàn chị cùng chị ấy chơi game, em sợ chị ấy một mình sẽ thấy chán.”
Ôn Nhiễm nhịn cười nói: “Không phải A Nhượng đã đặt cho cậu một cái túi rồi sao?”
“Đó không phải là túi mẹ con à? Tớ là con còn cậu là mẹ!” Dương Tiểu Mạn nói: “Cậu biết không? Việc quá đáng hơn chính là em ấy còn nói: Chị Tiểu Mạn, nếu chị cảm thấy nhàm chán hay gì đó thì có thể vào bếp nấu ăn để giết thời gian cũng được. Coi như tớ đã nhìn rõ em trai nhỏ của cậu.”
“Em ấy có chỗ nào lo lắng tớ nhàm chán mới bảo tớ đi nấu cơm chứ, chẳng qua là em ấy đau lòng ai đó ở nhà một mình chỉ có thể đặt cơm hộp mà thôi.” Dương Tiểu Mạn viết thật to bốn chữ âm dương quái khí* lên mặt.
* Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
Ôn Nhiễm rót cho cô ấy một ly nước chanh: “Được rồi, không phải cậu thích bánh kem trong tủ lạnh nhà tớ sao, cho cậu hết đó.”
Ánh mắt Dương Tiểu Mạn lập tức sáng lên: “Thật à?!”
“Ừm, A Nhượng bảo sợ hai chúng ta tụ lại một chỗ không ăn cơm đúng giờ nên em ấy đã chuẩn bị sẵn trái cây trong tủ lạnh, cũng chuẩn bị sẵn cả bánh kem. Mỗi bữa cơm đều sẽ có người đưa đến, ăn xong rồi thì gọi điện cho người ta đến lấy.”
Ôn Nhiễm ngáp một cái: “Cùng chơi game không?”
“Tớ thu hồi hết mấy lời vừa nói khi nãy!” Dương Tiểu Mạn nhấn mở danh sách bạn tốt: “Để tớ mời cậu!”
–
Ngày giao thừa, mùng một và mùng hai Tạ Quan Tinh đều ở nhà Ôn Nhiễm, có cả Ôn Tân Nhĩ, còn Dương Tiểu Mạn thì về nhà ngay sau đêm giao thừa. Mà sau khi Tạ Quan Tinh với Ôn Tân Nhĩ rời đi thì cô ấy phụ trách mỗi ngày giống như kẻ vô dụng mà cùng Ôn Nhiễm ăn uống chơi game giải trí giết thời gian.
Tạ gia sẽ không nhúng tay vào việc riêng của Tạ Quan Tinh.
Nhưng không nhúng tay không có nghĩa là sẽ không nói vớ vẩn.
Tết nhất họ hàng tụ tập ở bên nhau, cho dù là gia đình như Tạ gia cũng không có cách tránh không nói ra nói vào chuyện riêng của người khác.
“A Nhượng, cô nghe cha của con nói bố mẹ bạn gái con ly hôn rồi hả, một người là vũ công, một người là nghệ sĩ dương cầm, nó cũng là sinh viên khoa Nghệ thuật, loại này thì làm gì mà có tiền đồ chứ?” Người phụ nữ ăn mặc xa hoa vỗ vỗ bả vai của Tạ Quan Tinh: “Nghe cô họ, con chọn một người khác đi.”
“Đúng đấy, với thân phận của con sao có thể tùy tiện như vậy chứ? Nếu như chọn người khác thì phải để bọn ta xem xét rồi quyết định.”
“Con là người thừa kế của Tạ gia, thân phận vợ con không thể quá thấp được, con sao đột nhiên lại trợn mắt lên thế kia hả đứa nhỏ này!”
“Không có đâu, chắc là do người nhìn nhầm phải không?” Tạ Quan Tinh mỉm cười, sau đó cầm ly nước đá trên bàn trà lên uống một ngụm, cậu nói một cách chậm rãi: “Cha đã đồng ý với con rồi.”
“Ông ấy đồng ý không phải là vì không còn cách nào khác à!” Có người nhanh chóng phản đối: “Con thử nghĩ xem, không chừng là đối phương muốn bòn tiền của con thì sao? Hoặc là do thấy con đẹp trai, mấy cô gái nhỏ bây giờ không phải đều thích con à?”
“Cô ấy không phải là cô gái nhỏ.” Bộ dạng của Tạ Quan Tinh vô cùng kiên nhẫn: “Chị ấy tóc dài, mắt to, làn da rất trắng, mũi cũng rất cao, vẻ ngoài giống Lý Gia Hân, chị ấy thích giảm cân, không biết tự chăm sóc bản thân, múa rất đẹp…”
“…” Mọi người đối mặt với Tạ Quan Tinh mềm cứng không ăn, ông nói gà bà nói vịt như vậy thì vô cùng tức giận: “Đây không phải là ý chính.”
“A Nhượng, có phải là con ngại mở lời hay không? Nếu con ngại thì cô họ có thể ra mặt giúp con. Loại con gái thế này chỉ cần cho một trăm vạn là thấy nhiều rồi.”
“Cô họ đang nói gì vậy ạ?” Nụ cười trên mặt Tạ Quan Tinh chậm rãi biến mất, gương mặt chàng trai vốn đã lạnh lùng, khi không có biểu cảm gì lại càng xa cách hơn: “Cô ấy là người con thích, nếu cô ấy không muốn thứ gì từ con thì ngược lại con sẽ sợ hãi đấy.”
Cậu hy vọng Ôn Nhiễm thích tiền của cậu, thích vẻ ngoài đẹp trai của cậu, có thứ cô thích thì cô sẽ không rời khỏi cậu.
“Vấn đề này về sau không cần nhắc lại.” Tạ Quan Tinh đặt ly nước xuống, biểu cảm đã không mấy vui vẻ nữa rồi: “Con không thích nghe.”
Nhìn chàng trai trước mặt không còn dáng vẻ không chút để ý, khiến cho một đám người đang định đem một đống lời “từ tận đáy lòng” ra thuyết phục thêm một hồi nhanh chóng nuốt trở lại.
Thời điểm Tạ Quan Tinh mới đến nhà cũ là một người vô cùng nghe lời và ngoan ngoãn, khi đó ánh mắt của bọn họ đều đặt ở trên người Tạ Diên chứ chẳng ai thèm quan tâm cậu. Ai ngờ năm 11 đó trong cuộc thi chọn lựa người thừa kế Tạ Diên lại thua dưới tay Tạ Quan Tinh.
Cậu nhóc đứng ở trong đại hội cổ đông nở nụ cười đầy ngượng ngùng và thẹn thùng: “Sau này, mong các chú các dì chỉ dạy con nhiều hơn!”
Kết quả đến lúc bọn họ thật sự chỉ giáo thì một chữ Tạ Quan Tinh cũng không nghe, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát không chút lưu tình. Sau khi Tạ Tông biết tính cách của con trai mình thuộc kiểu nói một không hai thì mọi chuyện dính dáng đến họ hàng người thân ông ấy đều để cho Tạ Quan Tinh giải quyết.
Cũng chỉ có bọn họ mới thật sự coi “chỉ giáo” mà Tạ Quan Tinh nói là thật.
Chàng trai bây giờ đang ngồi trên sô pha rõ ràng còn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng cách nói chuyện so với bọn họ còn muốn lanh lẹ hơn, lâu lâu sẽ lộ ra mũi dao sắc bén khiến người ta muốn tránh cũng không kịp.
So với cha cậu thì cậu tài giỏi hơn nhiều, chờ đến khi cậu hoàn toàn nắm quyền Tạ gia thì lúc đó Tạ gia mới có thể chân chính bước vào thời kỳ cường thịnh. Mà Tạ Quan Tinh không lưu tình không nhận họ hàng người thân, đoán chừng lúc đó cũng sẽ tìm cách hoàn toàn khống chế bọn họ.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi, cảm thấy vừa rồi không nên nói mấy lời như vậy khiến bọn họ chỉ hận không thể khiến thời gian quay ngược lại. Người ngoài có thể không biết chứ bọn họ có ai mà không biết, Tạ Quan Tinh ghi thù rất lâu.
Cậu ở nhà một ngày, ngày hôm sau thì đến nhà ông bà ngoại.
Cửa là bà ngoại mở cho cậu, bà lão với đôi mắt đã mờ nắm lấy tay Tạ Quan Tinh dắt vào trong nhà: “Niếp Niếp, con đã về rồi à? Mẹ có làm thịt heo quay giòn và bánh bao hấp cho con đây.”
Tạ Quan Tinh đi theo bà lão vào nhà, nhìn thấy ông ngoại đang đeo kính lão đọc báo chỉ biết bất đắc dĩ nói: “Bà ngoại bị bệnh mà ông còn để cho bà đi mở cửa, ông không sợ bà chạy mất luôn à?”
“Con con con, con thế này thì gọi là gì hả?” Ông ngoại cậu bỏ tờ báo xuống: “Bà ấy là bà ngoại của con, chạy chạy cái gì, bà ấy là tội phạm à? Con lại dám dùng từ chạy để nói bà ấy sao?”
“Sao dạo dày con lại gầy đi rồi?” Ông ngoại vừa nói vừa nhìn chằm chằm cháu mình âm thầm đánh giá một chút, sau đó chau mày nói: “Tạ gia không đối xử tốt với con à?”
Tạ Quan Tinh nhận lấy một tô thịt lớn bà ngoại đưa qua, cậu gắp một miếng bỏ vào miệng, chầm chậm trả lời: “Khá tốt ạ.”
“Bà ngoại, bà cứ nhìn con thế này con nuốt không trôi đâu…” Tạ Quan Tinh giương mắt nhìn gương mặt của bà lão gần sát mặt mình, bất đắc dĩ mà nói.
“Thi cuối kỳ lần này con làm bài thế nào? Lần trước chủ nhiệm gọi điện nói với mẹ con lại yêu sớm, mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi.” Bà lão vừa vỗ đùi vừa ngồi xuống, dùng giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Niếp Niếp, con là con gái, con gái thì phải nỗ lực học tập, sau đó kiếm tiền, rồi tìm một người đàn ông tốt, bây giờ chỉ là mấy thằng nhóc loi choi không đáng tin mà thôi.”
“Vâng ạ.” Tạ Quan Tinh gật đầu.
Ông ngoại nhìn bà ngoại một lúc rất lâu, sau đó ông ấy tháo kính xuống khẽ lau khóe mắt.
Mẹ của Tạ Quan Tinh là con gái của hai người họ, hai người chỉ hận không thể nâng niu bà ấy trong lòng bàn tay mà thôi. Lúc đó cả hai đều không vừa ý Tạ Tông, tuy ông ấy giấu việc đã kết hôn rồi nhưng cuộc sống hào môn thì làm gì mà tốt đẹp được. Mẹ của Tạ Quan Tinh cùng bố mẹ mình cãi nhau một trận sau đó bà ấy bỏ nhà ra đi khiến ông bà ngoại của cậu cực kỳ thất vọng và coi như không có đứa con gái này nữa.
Sau đó hai người lại mất đi đứa con gái của mình khi đã về già, hai ông bà tập tễnh mà dìu nhau đến bệnh viện nhận xác của con gái cưng. Ông ngoại khi còn trẻ chịu qua bao nhiêu phong ba bão táp, cả đời chưa từng rơi nước mắt, chưa từng cầu xin ai mà lúc đó lại giữ Tạ Quan Tinh bên cạnh rồi quay sang cầu xin Tạ Tông nhường quyền nuôi cháu ngoại cho ông ấy.
Tạ Tông sao có thể đồng ý: “Tạ gia có thể cho cháu ngoại ông tiền đồ và giáo dục tốt nhất” Ông ấy khéo léo từ chối ông ngoại cậu.
Sau khi mẹ qua đời không lâu bà ngoại cũng phát bệnh, trở nên ngây ngốc. Mỗi khi phát bệnh bà ấy đều cho rằng con gái mình vẫn còn sống.
Tạ Quan Tinh có vẻ ngoài khá giống mẹ mình, vậy nên mỗi lần phát bệnh bà ngoại đều gọi cậu là Niếp Niếp.
“Con sẽ ở đây với bà ngoại mấy hôm.” Tạ Quan Tinh ăn một chút rồi buông bát xuống, nhìn thấy bà ngoại đang ngồi ở sô pha đối diện lẩm nhẩm gì đó nên cậu quay mặt sang chỗ khác.
“Không đến chỗ của bạn gái à?” Tờ báo trong tay ông ngoại hơi run, ông ấy bật cười.
“Sao ông lại biết chuyện này?” Chuyện này Tạ Quan Tinh chưa kịp nói với ông bà ngoại.
“Cha con gọi điện cho ông.” Nét mặt ông ngoại lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Hắn bảo ông khuyên con, tìm một người bạn gái khác. Nhưng ông không đồng ý, còn mắng hắn một trận.”
Tạ Quan Tinh không nói gì.
Ông ngoại tiếp tục nói: “Ông biết con khác với con cái nhà khác, những chuyện con đã quyết không ai có thể thay đổi cả, con cũng ghét ai muốn thay đổi quyết định của con.”
“Mẹ con năm đó cũng là như thế này, ai nói gì cũng không lọt lỗ tai.” Ông ngoại nói đến đây thì khựng lại, một lát sau mới mở miệng nói tiếp: “Nhưng con và mẹ con không giống nhau, con thông minh lý trí, người con thích chắc chắn là lựa chọn đúng.”
“Huống gì người mà cha con cảm thấy không tốt thì ông đoán chừng không đến nỗi tệ lắm.”
Tạ Quan Tinh mỉm cười, ánh mắt ấm áp hơn nhiều: “Khi nào có thời gian con sẽ đưa cô ấy đến đây.”
“Hừ, nếu không không thì sao?” Ông ngoại trừng mắt: “Nếu cha con không thích con bé thì sau này con ít đưa con bé đến Tạ gia, miễn cho mấy người đó ở sau lưng lải nhải, con không thấy đau lòng à?”
“Ông ngoại” Khoé miệng Tạ Quan Tinh cong lên, trong mắt không còn ảm đạm tối tăm nữa, giống như ánh mặt trời không còn bị mây đen che phủ: “Tạ gia là của con, con là của cô ấy.”
“Con không chỉ đưa cô ấy vào Tạ gia, con còn khiến cho ông bà chấp nhận đến viện dưỡng lão nữa.”
Đôi mắt ông lão trừng to, thằng nhóc xấu xa này, có biết bản thân mình đang nói cái gì không hả?