Bắt Tay Với Trà Xanh

Chương 30-2




Trên đường trở về.

Dương Tiểu Mạn tức đến mức đấm vài cái lên mấy thân cây bên đường: “Mẹ nó, quá đáng vãi! Tớ hận không thể tát con nhỏ đó hai cái bạt tai!”

“…”

“Đẳng cấp của cô ta rất cao, ít nhất cũng ngang cậu hoặc hơn.” Ôn Nhiễm cười nói. Dương Tiểu Mạn thật sự là không đánh được Điền Tiểu Điềm nên mới tức quá mà đấm cây.

“Cậu không tức giận à?” Dương Tiểu Mạn hỏi Ôn Nhiễm.

“Tớ không phải người hả?”

“Cậu có ý gì?”

“Đối với mấy chuyện như này người thường ai cũng nổi giận cả.”

“Vậy còn cậu…”

“Tiểu Mạn” Ôn Nhiễm thu lại nụ cười, cô nói chậm rì rì: “Tức giận không thể giải quyết vấn đề, cậu càng tức giận thì đối phương sẽ càng hả hê mà thôi.”

“Huống gì tớ đã làm nhục cô ta lại rồi, không phải à?”

“Ừa.” Dương Tiểu Mạn gật đầu: “Cô ta như thế nghĩa là thừa nhận cậu giỏi hơn rồi đấy.”

Ôn Nhiễm cười nhẹ, đôi lông mày toát ra vẻ kiêu ngạo: “Bắt chước bừa đấy.”

Dương Tiểu Mạn thấy Ôn Nhiễm như vậy cũng có chút đau lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là ngưỡng mộ và nể phục.

Dù sao cô ấy cũng không thể bình tĩnh phản kích lại như thế được, cô ấy chỉ muốn bế Điền Tiểu Điềm lên quẳng ngã ra đấy rồi dùng chân dẫm nát cô ta thôi.

Sáng sớm hôm sau, Dương Tiểu Mạn nói chuyện này trong nhóm chat của bốn người.

Bây giờ là năm người, tổ đội ăn nhậu chơi bời của bốn người bọn họ bây giờ đã gia nhập thêm Hứa Bằng nữa.

Tuy Hứa Bằng luôn đắm chìm trong học tập, ít khi nào xuất hiện.

[Điền Tiểu Điềm đúng là không phải người mà, cả ngày đều bày ra bộ mặt đáng thương giống kiểu như sắp bị đàn ông ăn tươi nuốt sống vậy đó.]

[Ôn Tân Nhĩ: Em không ăn, cảm ơn.]

[Tạ Quan Tinh: Đàn chị Tiểu Mạn, em cũng không ăn đâu.]

[Hứa Bằng: Điền Tiểu Điềm à? Cô ấy học giỏi không? Nếu học ngu thì có làm gì em cũng không ăn.]

[Điền Tiểu Điềm: Để chị xem tối nay cô ta có thể múa ra cái trò trống gì không. Tức chết chị rồi!]

[Ôn Tân Nhĩ: Đừng tức giận.]

[Tạ Quan Tinh: Đàn chị Tiểu Mạn không cần tức giận đâu ạ.]

[Hứa Bằng: Chị mau đi làm hai đề thi để bình tĩnh chút đi.]

[Dương Tiểu Mạn: (•‿•) (•‿•) (•‿•)]

Buổi chiều, mấy cán sự phụ trách thuê quần áo cho hội văn nghệ hốt hoảng chạy vào.

Ôn Nhiễm còn đang trang điểm, cô chớp mắt hỏi thăm: “Có chuyện gì à?”

Chàng trai ấp úng trong đám bị một cô gái tiện tay đẩy ra, cô gái đó nói: “Thuê không được quần áo, mấy bộ đồ đó quá xấu!”

“Học viện thủy điện đã thuê hết quần áo rồi, bởi vì bên đó muốn diễn một vở kịch vũ hội của người đẹp và quái vật. Chúng ta đến trễ hơn, cho nên…”

Dương Tiểu Mạn: “Người đẹp và quái vật, bọn họ nghiêm túc đấy à?”

Trợ lý nhỏ nín cười gật đầu.

“Vậy phải làm sao đây?” Hùng Ninh Tĩnh đã trang điểm xong, cô ấy sốt ruột đứng lên.

Dương Tiểu Mạn nhìn thời gian: “Còn một tiếng rưỡi nữa là bắt đầu rồi.”

Ôn Nhiễm tô chân mày xong thì lấy một tấm thẻ bên trong túi ra: “Cầm cái này đi đến RD ở trung tâm thành phố, bọn họ sẽ cho mượn.”

RD?

Là thương hiệu quốc tế mà một bộ lễ phục tốn hơn trăm vạn kia sao?

Lúc trước cửa hàng thật khai trương chi nhánh ở Tùng Nam mọi người còn nghĩ là giả, kết quả không ngờ chính là thật.

Nhưng cửa hàng lại không mở bán công khai mà chỉ bán riêng cho hội viên.

Cô gái kia cầm lấy tấm thẻ, nhanh như chớp mà chạy ra ngoài: “Cảm ơn đàn chị! Em yêu đàn chị quá! Đàn chị là nữ thần của em!”

Mấy chàng trai cũng nhanh chóng chạy theo sau lưng cô gái.

Dương Tiểu Mạn vẫn chưa phản ứng kịp, đợi khi cô ấy phải ứng đã là một lát sau: “Cậu có thẻ hội viên của họ từ bao giờ thế? Hay là hội viên cao cấp?”

“Cậu đã chi bao nhiêu tiền cho bọn họ rồi hả? Một lần đi làm thêm còn chưa đủ cho cậu mua cái kẹp tóc đúng không?”

Ôn Nhiễm nhìn gương vừa chải lông mi vừa trả lời: “Thẻ này lúc trước là do mẹ tớ dùng, sau đó bà ấy không dùng nữa nên cho tớ. Cái này gọi là gì nhỉ? Người khác thừa kế công ty, nhà cửa, còn tớ thừa kế thẻ hội viên của các nhãn hiệu.”

Dương Tiểu Mạn buồn bực đạp chân xuống đất: “Thế tớ có thể mượn thẻ thành viên của cậu mua quần áo không? Bên đó có một cái váy xinh lắm luôn, nhưng phải có thẻ hội viên thì mới có thể mua cơ.”

Ôn Nhiễm gật đầu, “Được chứ.”

Hùng Ninh Tĩnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì có cảm giác như bản thân đang nằm mơ.

Cái gì mà gia đình, rồi gì mà lại cầm thẻ hội viên của RD đi mượn người ta lễ phục giá cả trăm vạn nữa?

Cùng lúc đó tại cửa hàng bán hoa bên ngoài cổng trường.

“Đàn chị Ôn Nhiễm thích hoa gì thế?” Hứa Bằng nhìn một vòng cửa hàng bán hoa, cảm thấy đau hết cả đầu.

“Chúng ta không thể để chị ấy thua Điền Tử được.”

“Tên đầy đủ của Điền Tử là gì ấy nhỉ?”

“Có quỷ mới biết đó.” Ôn Tân Nhĩ cúi xuống, chọc chọc vào một bó Tulip. “Hoa này cũng rất đẹp, nhưng lại có chút héo.”

Chủ cửa hàng rất hung dữ: “Đừng có lấy tay ấn nó! Rụng hết bây giờ!”

Ôn Tân Nhĩ đứng thẳng lên: “Vẫn nên vào thành phố mua thì hơn.”

Hứa Bằng có chút lo lắng, “Không còn thời gian nữa.”

Tạ Quan Tinh gật đầu, “Đúng là không kịp thật.”

“Nhưng mà, không phải khúc chào bế mạc cuối cùng mới tặng hoa à? Hơn nữa đàn chị Ôn Nhiễm cũng không có biểu diễn, chúng ta phải đưa làm sao đây?” Hứa Bằng lo lắng.

Ba người đứng trước cửa hàng bán hoa, ai nấy đều rất cao, vừa hay chặn luôn cửa ra vào.

Chủ cửa hàng bất đắc dĩ nói: “Có thể đứng nép qua một bên được không?”

“…”

Hứa Bằng lôi kéo hai người kia: “Được được.”

Ôn Tân Nhĩ khoanh tay trước ngực: “Tôi không muốn cho người khác qua đấy.”

“…”

Trước mặt có một đám người hối hả ôm đống quần áo chạy qua, chỉ hận không thể mọc cánh bay lên.

Ánh mắt của ba người đuổi theo đám người cho đến khi bóng dáng của họ hoàn toàn biến mất.

Ôn Tân Nhĩ thu hồi ánh mắt: “Ngu ngốc.”

“…”

“Không phải, chuyện chính lúc này không phải là mua hoa cho đàn chị Ôn Nhiễm à?” Hứa Bằng nhắc nhở hai người bên cạnh mình.

Rõ ràng đều là học bá nhưng bộ dạng lại có vẻ như không thông minh lắm.

“Vậy thì, vấn đề lại quay lại rồi.” Ôn Tân Nhĩ nâng mi mắt lên, cậu ấy nói: “Ôn Nhiễm thích hoa gì nhỉ?”

“Chị ấy không phải chị cậu à?”

“Im đi.”

“A Nhượng, cậu biết không?” Ôn Tân Nhĩ quay sang hỏi Tạ Quan Tinh.

Tạ Quan Tinh cụp mắt, cậu nhìn mấy bông hoa hướng dương cắm trong thùng, có chút xấu hổ trả lời: “Tớ cũng không rõ lắm.”

“Vậy thì chọn đại đi, để tới gọi điện cho cửa hàng bán hoa ở thành phố kêu họ giao gấp cho chúng ta.”

Ôn Tân Nhĩ bắt đầu gọi điện thoại.

“Đúng vậy, tôi muốn mua hoa hồng trắng thì bao nhiêu? Lấy hết đi, bó đẹp vào. Nếu tôi hài lòng tôi sẽ trả thêm tiền.”

Hứa Bằng: “…” Thật sự thì, bạn học Ôn Tân Nhĩ không giống sinh viên Nam Đại lắm.



Ôn Nhiễm mặc một chiếc váy màu vàng, tay áo phồng với cổ áo vuông đúng lúc để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

Làn váy không dài, suy xét đến điều kiện của trường họ nên bọn họ chỉ cho Ôn Nhiễm mượn chiếc váy hơi dài chút thôi. Hùng Ninh Tĩnh mặc một chiếc váy dạ hội dài đến đầu gối, tránh cho nó bị kéo lê trên mặt đất rồi dơ.

Ôn Nhiễm dùng máy uốn tóc uốn lọn tóc hai bên má, kéo dài từ thái dương uốn lượn từng vòng đi xuống.

Màu sắc quần áo tươi tắn, trang điểm cũng xinh đẹp hơn. Cho dù lúc này mặt Ôn Nhiễm không có chút biểu cảm gì thì cô vẫn đẹp đến mức chẳng có gì sánh được.

Quần áo của Hùng Ninh Tĩnh là một chiếc váy nhỏ màu trắng, bên trên có đính hạt, phối với giày cao gót màu trắng, trông cô ấy vừa gợi cảm vừa lạnh lùng.

Ôn Nhiễm thay xong quần áo đi ra ngoài, cô vừa xoay người lấy son môi thì Dương Tiểu Mạn đã phải thốt lên kinh ngạc.

“Lựng của cậu lộ ra toàn bộ luôn kìa!” Dương Tiểu Mạn nói một cách khoa trương.

Đằng trước váy giống như công chúa, xinh đẹp lại tinh nghịch, nhưng sau lưng lại thiếu vải một cách đáng thương. Xương cánh bướm của Ôn Nhiễm rất đẹp, khi cô cúi xuống nhìn giống hệt con bướm đang chuẩn bị dang cánh.

“Sao hả, ngày thường đi học cậu thấy còn ít à?” Ôn Nhiễm liếc nhìn Dương Tiểu Mạn một cái.

“Khác nhau mà.” Dương Tiểu Mạn cãi lại.

Tóc của Ôn Nhiễm được vén ra sau đầu, dây buộc tóc màu trắng hình nơ con bướm lớn cột gọn chúng lại. Nhìn cô dịu dàng hơn rất nhiều, không có tính công kích mạnh mẽ như ngày thường nữa.

“Tớ thấy Điền Tiểu Điềm rồi đó, cô ta đến rồi!” Dương Tiểu Mạn lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn.

Ôn Nhiễm cảm thấy Dương Tiểu Mạn có chút đáng yêu, mỗi lần gặp được Điền Tiểu Điềm cô ấy đều giống như nhìn thấy quỷ, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng.

“Chào buổi chiều, đàn chị.” Điền Tiểu Điềm đi đến chào hỏi Ôn Nhiễm.

Ánh mắt Ôn Nhiễm quét vài lần từ trên xuống dưới của cô ta, cô cười cười, gương mặt có vài phần phong tình: “Chào buổi chiều.”

Điền Tiểu Điềm có chút mất tự nhiên túm lấy quần áo.

Quần áo của cô ta cũng mượn của một thương hiệu ngoài trường, nhưng không lớn bằng của Ôn Nhiễm.

Nó rất giống bộ trang phục lần trước Ôn Nhiễm mặc biểu diễn ở buổi diễn thời trang.

Ngay cả kiểu tóc và cách trang điểm cũng có vài phần giống nhau.

Điền Tiểu Điềm đi rồi.

Dương Tiểu Mạn đứng dậy: “Cô ta lại bắt chước cậu kìa.” Cô ấy tức giận giậm chân.

Ôn Nhiễm thở dài: “Đừng tức giận làm gì.”

Cô vừa dứt lời thì bất ngờ có một chàng trai chạy vọt vào hội trường, cậu ta cao to, trực tiếp chặn đi một nửa ánh sáng.

“…”

“Điền Tiểu Điềm đâu?” Vương Kiêu Phi hỏi.

Hắn ta nhìn một vòng hậu trường, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Nhiễm xém chút hắn đã chẳng thể nhận ra. Ôn Nhiễm bình thường không bao giờ trang điểm lộng lẫy như vậy, cô bây giờ với thường ngày cứ như hai người hoàn toàn khác nhau.

Vương Kiêu Phi lập tức cảm thấy bản thân vừa rồi gào to như vậy quả thực quá mất mặt, hắn có chút mất tự nhiên ho khan hai tiếng.

Dương Tiểu Mạn tức giận mà nói: “Họng cậu mắc đàm à?”

Vương Kiêu Phi: “…”

“Cậu có nhìn thấy Điền Tiểu Điềm không?” Vương Kiêu Phi vẫn không quên mục đích mình đến hậu trường.

Tuy Ôn Nhiễm rất đẹp nhưng lúc này hắn đã nhìn rõ thân phận của chính mình, hắn không xứng. Không phải vẻ ngoài không xứng, mà là trên phương diện tình cảm. Hắn thích Ôn Nhiễm nhưng cũng thích Điền Tiểu Điềm. Chỉ vậy thôi hắn cũng cảm thấy bản thân không xứng với Ôn Nhiễm.

“Cô ta ra ngoài rồi.” Dương Tiểu Mạn chỉ về hướng Điền Tiểu Điềm vừa rời đi.

Cô ấy nghĩ thầm Vương Kiêu Phi và Điền Tiểu Điềm đúng là nồi nào úp vung nấy.

Vương Kiêu Phi vội vàng đuổi theo hướng đó.

Dương Tiểu Mạn trợn mắt há hốc miệng: “Có phải cậu ta cảm thấy bản thân giống như vạn dặm đuổi theo tình yêu lắm không? Cái biểu cảm của cậu ta lúc nãy đó cậu có thấy không?” Cô ấy hỏi Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm gật đầu, “Thấy.”



Chỗ ngồi bên trong khán phòng đang dần được lấp đầy, tiệc chào đón tân sinh viên của Nam Đại là livestream, thậm chí còn có đạo diễn giám sát toàn bộ quá trình. Ông ấy cầm một cái bộ đàm liên lạc hét đến khản cả cổ.

Hai bên treo máy chiếu lớn, một bên để phóng to màn trình diễn trên sân khấu, một bên để mã QR. Quét mã đó thì có thể bình luận, sau khi bình luận thì sẽ hiện lên màn hình máy chiếu.

[Bắt đầu rồi sao?]

[Năm nay không công bố trước danh sách tiết mục cho chúng ta, rất muốn coi luôn đó.]

[Mở màn vẫn là Ôn Nhiễm của học viện Nghệ thuật à?]

[Người bên tổ chương trình tiết lộ mở màn năm nay không phải là Ôn Nhiễm đâu.]

[Tôi về đây, sớm biết thế đã méo thèm tới.]

[+1]

[+1]

[+10086]

Một vị đạo diễn nghiệp dư đến từ trường truyền thông nhìn lên n những con số +1 xuất hiện trên màn hình, anh ta tức giận hét vào bộ đàm: “Con mẹ nó nhân viên ngu ngốc nào ở bên trong vậy, tra nhanh cho tôi.”

Bên trong bộ đàm nhanh chóng truyền đến tiếng nói lạnh như băng của Lý Ngôn Kỳ: “Nếu còn nói bậy tôi xé miệng anh ra đấy.”

Đạo diễn: “… Anh.”

Ôn Tân Nhĩ ôm bó hoa đi vào, nói đúng là thì phải là cậu ấy và Hứa Bằng hai người cùng nhau ôm một bó hoa mới đi vào được, bọn họ thân là “người nhà” nên được ưu tiên lấy vé ngồi ở trước.

Bó hoa được đặt trên đùi Hứa Bằng, cậu ta khó khăn thò đầu ra: “Tớ cảm thấy như vậy hơi khó để tớ thấy được sân khấu.”

Ôn Tân Nhĩ: “Vậy đặt nó xuống đất trước đi.”

“Làm thế nó sẽ dơ đấy nhỉ?” Hứa Bằng lại có chút lo lắng.

Hoa của cửa hàng bán hoa này trên cơ bản đều là nhập khẩu, bọn họ may mắn lắm mới vừa hay gặp đúng hôm tiệm nhập về một lượt hoa hồng trắng.

Hoa hồng trắng đang từ từ nở ra, một bông rồi lại một bông. Không hề có chút lá xanh nào, giống như mây trắng được hái xuống từ bầu trời.

Cuối cùng, họ vẫn phải bưng bó hoa vào trong hội trường trước bởi vì quá to.

Ôn Nhiễm có chút được ưu ái quá mà đâm ra lo sợ: “Cảm ơn.”

Hứa Bằng lại còn hơn cô, bất ngờ nhanh mồm nhanh miệng mà thốt lên: “Chị* thích là được rồi ạ.”

*

Tạ Quan Tinh không chút tiếng động mà quét mắt liếc nhìn Hứa Bằng một cái.

Không biết vì lý do gì, rõ ràng bốn phía trong hậu trường đều không có lỗ thông gió nhưng Hứa Bằng vẫn cảm thấy rét run.

Ôn Nhiễm khoác một chiếc áo khoác, trong tay cầm túi bánh quy nhỏ chầm chậm ăn.

Nhưng do áo khoác đặt lên không chuẩn nên Ôn Nhiễm cử động một tí nó cũng rơi xuống một ít.

Ôn Tân Nhĩ và Hứa Bằng đã đi ra ngoài trước.

Tạ Quan Tinh thoáng do dự một chút, nhưng sau khi do dự xong cậu vẫn đi đến kéo áo khoác lên giúp Ôn Nhiễm.

Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Tạ Quan Tinh xuất hiện phía sau mình từ trong gương khiến Ôn Nhiễm có hơi giật mình: “Chị tưởng em đi ra ngoài rồi.”

Tạ Quan Tinh cúi đầu nhìn Ôn Nhiễm, nhìn thấy lọn tóc xoăn bên vai cô khẽ lung lay khiến cậu thoáng giật mình.

“Đàn chị, áo khoác chị gần rớt rồi.”

Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua, “Không sao đâu.”

Trên cánh tay nhỏ của cô nổi đầy da gà, bây giờ là buổi tối rồi, nhiệt độ quá lắm cũng chỉ 10°C, mặc như vậy nhất định sẽ thấy rất lạnh.

Tạ Quan Tinh còn chưa suy nghĩ xong thì áo khoác của Ôn Nhiễm đã rơi xuống đất.

“Aiz, phiền thật.” Ôn Nhiễm nói thầm một câu.

Tạ Quan Tinh mỉm cười: “Không sao đâu, để em nhặt cho.”

Tạ Quan Tinh khom lưng, ngón tay chạm lên áo khoác, rất nhẹ nhàng nhanh chóng nhặt lên.

Nhưng khi cậu ngồi dậy thì bất ngờ khựng lại, phần lưng trần lộ ra bên ngoài của Ôn Nhiễm cách mặt cậu chưa đến 10cm.

Vòng eo của Ôn Nhiễm rất nhỏ, bởi vì mỗi năm cô đều tập múa. Dù là đang ngồi nhưng phong thái của cô vẫn toát lên vẻ xinh đẹp. Làn da trắng nõn bên dưới ánh đèn như đang phát sáng.

Rãnh lưng của cô hiện lên rất rõ, ánh mắt hơi hướng lên trên sẽ có thể nhìn rõ xương cánh bướm ở trong tầm mắt.

“Đàn chị, áo khoác của chị.” Tạ Quan Tinh cụp mắt, nhỏ giọng nói.

Ôn Nhiễm nghe Tạ Quan Tinh nói chuyện thì hơi nhíu mày: “Giọng en bị sao thế? Cảm à?”

Nghe có hơi khàn khàn.

Tạ Quan Tinh lắc đầu, “Không sao đâu ạ.”

Cậu vội vàng đi ra khỏi hậu trường.

Cậu đụng phải Điền Tiểu Điềm đang chuẩn bị tiết mục mở màn, ngay khi nhìn thấy cậu, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên rồi nhanh chóng chuyển qua ngượng ngùng.

Tạ Quan Tinh mặt không đổi sắc lướt ngang qua cô ta.

“Tạ Quan Tinh!” Điền Tiểu Điềm không cam tâm mà gọi cậu lại, cô ta không cam lòng, trong mắt Tạ Quan Tinh cô ta không tồn tại chút nào sao, cô ta kém Ôn Nhiễm chỗ nào?

Giọng nói của cô ta rất lớn, không chỉ gọi Tạ Quan Tinh lại mà còn làm phiền đến Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm vốn không muốn nghe nhưng cô lại rất tò mò, cô nhẹ nhàng di chuyển ghế dựa ra bức màn phía sau sân khấu để nghe lén.

“Cậu, cậu thật sự không thích tôi sao?” Điền Tiểu Điềm bước đến bên cạnh Tạ Quan Tinh rồi hỏi.

Tạ Quan Tinh bây giờ có chút nóng nảy, con ngươi của cậu đen nhánh, giọng nói hơi khàn: “Tôi đối với chị không chút hứng thú.”

Hơi thở của Điền Tiểu Điềm cứng lại, cô ta nhìn Tạ Quan Tinh. Nếu nói trước đây cô ta cảm giác Tạ Quan Tinh tràn đầy sức sống, là một chàng trai sạch sẽ thoải mái thì bây giờ không biết cậu bị cái gì kích thích mà trở nên giống một chú báo nhỏ khiến cho trái tim cô ta nhảy loạn.

Ôn Nhiễm ở phía sau âm thầm dựng ngón cái tán thưởng với Tạ Quan Tinh, nói hay lắm, đủ trực tiếp.

Bức màn sân khấu bởi vì động tác của Ôn Nhiễm mà hơi đong đưa.

Tạ Quan Tinh nhàn nhạt lướt qua phía đó, không quá rõ ràng mà nhẹ nhàng cong môi.

Điền Tiểu Điềm đi đến gần Tạ Quan Tinh:

“Tại sao chứ? Là vì Ôn Nhiễm à?”

Không thể phủ nhận Điền Tiểu Điềm rất đáng yêu, rất đơn thuần, đặc biệt là đôi mắt rất dễ khiến người khác mềm lòng.

Nhưng Tạ Quan Tinh lại không phải người thường.

Cậu lùi về sau một bước, ánh mắt lướt lên lướt xuống người Điền Tiểu Điềm vài lần. Cậu bị tấm lưng trần của Ôn Nhiễm làm cho miệng đắng lưỡi khô, không cách nào bình tĩnh lại được, nên cũng vô tình trả lời Điền Tiểu Điềm cho có lệ.

“Nếu không thì sao?” Tạ Quan Tinh hỏi lại, không chút nể tình.

Ôn Nhiễm ở sau bức màn khẽ dậm chân.

“Tôi có gì không tốt à?” Điền Tiểu Điềm có chút tủi thân “Tôi so với đàn chị Ôn Nhiễm cũng không kém gì, chị ấy có thể cho cậu cái gì thì tôi cũng có thể.”

Ôn Nhiễm dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà, cô dùng khẩu hình miệng nói không phát ra chút âm thanh nào: “Tôi có tiền…”

“Huống hồ đàn chị Ôn Nhiễm chưa chắc thích cậu, tình cảm trước đây của chị ấy và Trần Phủ Án tốt như vậy nên bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể tái hợp.” Điền Tiểu Điềm có ý đồ khiến Tạ Quan Tinh dao động.

Ôn Nhiễm lại lần nữa nói thầm: “Dám cạy góc tường của tôi, như vậy sao tôi có thể nhịn được nữa?” Cô nâng làn váy, chuẩn vị đứng lên.

Nhưng còn chưa kịp đứng lên đã nghe thấy Tạ Quan Tinh trả lời Điền Tiểu Điềm.

Giọng nói của chàng trai không khàn như khi nãy nữa, còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt, giọng nói ngây thơ nhưng rất bướng bỉnh.

“Người khác cho, tôi đều không cần. Tôi chỉ cần chị ấy cho tôi, dù là cho cái gì tôi đều vui vẻ nhận lấy.”

- -----oOo------