Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 70: Tâm niệm hạnh hoa lâm (thượng)




Ân Ngữ Thanh tiến lên nói: “Bẩm báo thiếu chủ, gần đây trong giáo cũng không có phát sinh đại sự gì. Tất cả đều bình yên.”

Dịch Phi Yên dựa vào ghế, nhíu mày, thản nhiên nói: “Không có việc gì phát sinh đương nhiên là tốt, thế nhưng trước khi có bão cũng vẫn luôn yên bình như vậy, mặt ngoài an bình không có nghĩa là không ai rắp tâm hại người. Ngữ Tình, Ngữ Thanh, khi ta không ở đây các ngươi chính là thủ lĩnh của Minh giáo, mọi việc đều có thể thay mặt ta.”

Hai người cùng hô lớn: “Cẩn tuân thiếu chủ giáo huấn!”

Dịch Phi Yên nhìn về phía bốn tỷ muội Bạch gia, vẫn là biểu tình bình tĩnh như cũ: “Nhiệm vụ đều hoàn thành?”

Đường Lê Bạch tiến lên, khom người nói: “Không dám phụ sự tin tưởng của thiếu chủ, tuy rằng có chút khó khăn, nhưng cũng không khiến chúng ta bị thương.”

Dịch Phi Yên gật đầu: ”Sẽ có thưởng.”

Hắn quay qua sáu vị trưởng lão nói: “Mấy thúc thúc gần đây khỏe không?”

Mộc Tu trường lão đại diện nói: ”Đa tạ thiếu chủ quan tâm, lão hủ tuy nhiều tuổi nhưng thân thể vẫn xem như là cường tráng. Chỉ là thuộc hạ có một chuyện muốn xin thiếu chủ giải đáp.”

Dịch Phi Yên đánh mắt, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Thiếu chủ, lão giáo chủ đã bế quan nhiều năm, chẳng hay hiện tại có khoẻ không? Bao giờ sẽ xuất quan? Những năm gần đây thiếu chủ vẫn luôn ngăn cản không cho chúng ta diện kiến lão giáo chủ, thuộc hạ rất là lo lắng, dù sao lão giáo chủ niên kỷ cũng lớn. Thiếu chủ nếu có thể cho bọn thuộc hạ trông thấy lão giáo chủ, để cho chúng thuộc hạ được yên lòng.”

Hắn nói có vẻ rất thành khẩn, trên thực tế là làm khó dễ.

Dịch Phi Yên khẽ cười: “Mộc Tu thúc thúc thật có lòng. Phụ thân ta rất tốt, ta cùng với hắn hàng năm đều gặp mặt một lần. Phụ thân nói chỉ cần hắn hiểu thấu đáo bí mật của Diệu hoa thập tứ, tu luyện đến tầng thứ mười, tự nhiên sẽ xuất quan.”

Mộc Tu trường lão không nghe theo không buông tha nói: ”Thiếu chủ xin để cho chúng thuộc hạ diện kiến lão giáo chủ một lần, thuộc hạ bảo chứng tuyệt đối sẽ không quấy rối giáo chủ thanh tu.”

Dịch Phi Yên lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt màu đỏ của hắn hiện lên quang mang khiến cho kẻ khác khiếp sợ, chậm rãi nói: ”Ý của ngươi là không tin ta?”

“Thuộc hạ không dám!”

“Không dám? Còn có cái gì ngươi không dám? Mộc Tu thúc thúc, niên kỷ đã lớn, thích hợp để nghỉ ngơi rồi đấy.”

Mộc Tu trường lão vội vã dập đầu bái lạy: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám! Thiếu chủ, thuộc hạ không phải có ý định chống đối thiếu chủ, thỉnh thiếu chủ xem xét nỗ lực nhiều năm nay của thuộc hạ cho Minh giáo, bỏ qua cho thuộc hạ một lần.”

Năm vị trưởng lão còn lại cũng quỳ xuống cầu xin cho hắn.

Vốn là không phải lỗi lầm gì to lớn, bất quá chỉ là tranh chấp mấy câu. Mấy trưởng lão này bình thường luôn cẩn thận, làm cho Dịch Phi Yên muốn bắt lỗi cũng không có, hôm nay sai lầm một lần, nhưng vẫn không đủ để Dịch Phi Yên hắn nhổ bỏ mấy cái gai trong mắt.

Dịch Phi Yên xoa dịu tình hình, đi xuống tự mình nâng Mộc Tu trưởng lão dậy: “Mộc Tu thúc thúc, ta cũng không có trách ngươi. Bất quá là nói chuyện phiếm như người nhà, ngươi để ý như vậy làm gì.”

Mộc Tu trường lão cũng cười nói: “Thiếu chủ giáo huấn, thuộc hạ ghi nhớ trong lòng.”

Quả thực hắn đã khắc trong tâm khảm, việc hôm nay, cùng với từ trước hết thảy hắn đều phải nhớ kỹ, đợi lão giáo chủ Đông Sơn tái khởi, nhất định phải khiến Dịch Phi Yên bồi hoàn từng việc một. Dịch Phi Yên kia cũng chẳng là gì hết, bất quá chỉ là một nhi tử của giáo chủ mà thôi.

Vừa nghe câu nói đó đã biết ý định của người kia, huynh đệ Ân gia tự nhiên cũng có thể minh bạch ý định của Dịch Phi Yên, gần đây hắn phát hiện chưởng quỹ trong giáo rất có vấn đề, còn có rất nhiều phân đà đà chủ cũng có chút dị tượng, hắn trong khoảng thời gian ngắn nói không rõ là chuyện gì xảy ra, đã kêu Ân Ngữ Thanh lưu ý. Nói chung có chút không bình thường.

Khi Dịch Phi Yên trở về, An Minh Hiên còn đang ngủ. Bộ dáng của hắn khi ngủ cực kỳ khó coi, một người dang tay dang chân chiếm hết cả cái giường lớn. Dịch Phi Yên đẩy hắn, An Minh Hiên cư nhiên một cước đạp tới, Dịch Phi Yên liền lấy tay bắt lấy gót chân của hắn, có chút buồn cười nhìn An Minh Hiên.

An Minh Hiên trong lúc ngủ mơ nghĩ có chó đuổi hắn, tựa hồ là muốn cắn mình, cho nên hắn duỗi chân đuổi nó, thế nhưng chân hắn lại bị nó cắn mất rồi, hắn liền phóng cái chân còn lại đạp nó.

Mắt thấy hắn lại tiếp tục đạp mình, Dịch Phi Yên nhíu mày, tức giận nói: “An Minh Hiên! Ngươi đứng lên cho ta!”

An Minh Hiên bỗng nhiên mở mắt: ”Làm sao vậy, làm sao vậy? Vợ ta chạy đi với ai sao?” Hắn nhu nhu con mắt mới nhìn rõ, nguyên lai không phải chó cắn hắn, là Dịch Phi Yên cầm lấy chân hắn a.

Hắn giật mình, Dịch Phi Yên lại càng gắt gao nắm lại.

An Minh Hiên tức giận nói: “Buông tay! Ngươi không biết mệt, nhưng ta vẫn biết đau đó!”

Dịch Phi Yên thả chân hắn ra, sau đó đẩy hắn nằm xuống, thoát y phục trên giường, ôm hắn ngủ.

An Minh Hiên nhìn mấy động tác liền mạch lưu loát của Dịch Phi Yên, càng nghĩ càng giận, không ngờ ngươi đánh thức ta dậy, chính là vì ngươi muốn ngủ? Người này sống không có hậu mà. Hắn đẩy Dịch Phi Yên ra, khiến Dịch Phi Yên mở mắt, nhíu mày nói: “Làm gì?”

An Minh Hiên giận dữ nói: ”Lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng? Tiểu Hồng Hạnh, ngươi sống phải có phúc để lại cho con cháu chứ, ngươi gọi ta dậy, sau đó lại tự mình đi ngủ? Có lý nào lại như vậy không?”

(ta thấy em thụ này lạc đề lắm rùi đó, ta chả thấy có gì liên quan cả)

Dịch Phi Yên nhíu mày, sau đó nói: “Vậy ngươi là muốn vận động một chút rồi mới ngủ tiếp? Muốn làm ở đây, hay lại ra ôn tuyền?”

An Minh Hiên trong nháy mắt thở không ra hơi, thầm rủa Dịch Phi Yên, khốn khiếp, hắn là không muốn cho ta sống mà, cũng không sợ chính ngươi miệt mài quá độ a.

An Minh Hiên hiện tại là giận mà không dám nói gì, trước mặt Dịch Phi Yên, mọi sự kiêu ngạo ương ngạnh đều phải thu hồi lại, bởi vì hắn phát hiện, nếu mấy thói xấu của Dịch Phi Yên lộ ra, hắn khẳng định có thể ngang bằng với cái danh hiệu thánh thủ hái hoa kia của A Ly, cũng khẳng định so với mình tiếng xấu còn lan tràn hơn. Hắn so với chính mình còn lưu manh hơn, du côn hơn, bất chấp đạo lí hơn. Cho nên người lương thiện bị người khác khi dễ, An Minh Hiên lương thiện phải bị Dịch Phi Yên cầm chân.

Dịch Phi Yên nhìn hắn nói: “Sao không nói gì vậy ? Đang suy nghĩ cái gì?”

Nghĩ cái gì? Hắn nghĩ tới A Ly, tuy rằng hắn xuất môn từ nhỏ, thế nhưng Cầu Kiếm sơn trang dù sao cũng vẫn là nhà của hắn, Tôn Nghiêu dù sao cũng là thân ca ca của hắn, hôm nay chết oan uổng, A Ly biết làm sao bây giờ.

An Minh Hiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dịch Phi Yên nói: ”Ngươi có nghe nói Cầu Kiếm sơn trang bị người diệt môn hay không.”

Dịch Phi Yên gật đầu: “Làm sao vậy? Cùng chúng ta có quan hệ gì?”

An Minh Hiên nói tiếp: “A Ly là bằng hữu của ta, Tôn Nghiêu là đại ca hắn, ta muốn biết hắn là chết như thế nào. Điều tra rõ nguyên nhân cái chết của hắn, xem là ai tâm căn thủ lạt (1) trong một đêm diệt Cầu Kiếm sơn trang.”

“Ngươi muốn ta cùng ngươi đi thăm dò?”

An Minh Hiên gật đầu.

Dịch Phi Yên suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, ngươi đã muốn đi, ta liền cùng ngươi đi. Bất quá ngươi phải chờ ta mấy ngày, trong giáo còn có một số việc ta phải xử lý.”

“Thực sự? Ngươi thực sự  sẽ theo ta đi?”

An Minh Hiên vô cùng kinh ngạc, hắn vốn đang tưởng còn phải hy sinh nhan sắc một chút, không nghĩ tới Dịch Phi Yên dễ dàng đáp ứng như vậy.

“Thế nào? Ngươi không muốn? Ngươi đổi ý rồi?”

An Minh Hiên vội vã lắc đầu.

Dịch Phi Yên cười cười: “Ngủ đi, ta ngày hôm nay mệt chết đi.”

“Ngươi thực sự mệt chết đi?”

Dịch Phi Yên nhắm mắt lại, “ừ” một tiếng.

”Mệt đến mức ngay cả khí lực cũng không còn?”

“Ân.”

An Minh Hiên hắc hắc nở nụ cười, thập phần gian trá. Hắn bổ nhào về phía môi của Dịch Phi Yên, ở trên người Dịch Phi Yên động tay đông chân. Dịch Phi Yên cũng không có phản kháng, tùy ý hắn đem y phục của mình cởi sạch.

Tuy rằng đã nhìn thấy rất nhiều lần, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy thân thể trắng như ngọc của Dịch Phi Yên, An Minh Hiên hắn vẫn là không nhịn được mà nuốt nước miếng. Nhanh chóng thoát y phục của chính mình ra, khi hắn đang định giở trò, Dịch Phi Yên đột nhiên mở mắt, đáy mắt hiện lên tiếu ý, đâu còn có nửa phần uể oải.

Hắn xoay người đem An Minh Hiên đặt ở dưới thân, bài khai hai chân hắn, ngay lập tức luật động.

An Minh Hiên bị mắc lừa, hô lớn, xem ra chính mình thật đúng là ngu ngốc, cư nhiên lại bị hắn lừa.

Một đêm triền miên, đến tận lúc hừng đông hai người mới đi ngủ.

(ta sốc, một ngày anh ý làm hai buổi lun, bảo sao Hiên ca không chạy mất dép a)

Ban ngày, toàn bộ trang viên cũng chỉ có hai người bọn họ, tam sứ giả rất ít xuất hiện, tuy rằng các nàng là thị tỳ của Dịch Phi Yên, thế nhưng An Minh Hiên cũng rất hiếm thấy có người ra vào.

Dịch Phi Yên là một người rất phong nhã, An Minh Hiên cũng chưa từng thấy hắn luyện công, có thể võ công hắn đã luyện đến đỉnh, không người sánh kịp. Mấy ngày nay những việc mà Dịch Phi Yên hay làm nhất, đó là đọc sách, luyện chữ. Hết lần này tới lần khác những chuyện đó đều là những việc mà An Minh Hiên hắn ghét nhất, chỉ cần cảm thấy mùi của sách vở hắn liền cảm thấy choáng váng một hồi lâu. Bắt hắn cùng Dịch Phi Yên đọc sách, thật sự là làm khó hắn rồi.

Hắn như đang ngồi trên ghế đinh, nhấp nhổm không yên, quyển sách bị hắn lật giở sột soạt, hơn nữa thì bị xé cho nát vụn, ngay cả Dịch Phi Yên cho hắn đọc sách gì cũng không biết.

Hắn thở dài, tái thở dài, vẫn như cũ thở dài, thật sự rất giống một oán phụ.

Dịch Phi Yên buông binh pháp trong tay ra, chống cằm nhìn hắn, mắt phượng khẽ nháy, rất là quyến rũ.

”Có đúng hay không thấy buồn chán?”

An Minh Hiên có chút thấp thỏm nóng nảy nói: “Chính xác là rất buồn chán, quả thực là nghẹn chết ta rồi! Tiểu Hồng Hạnh ngươi đây là dằn vặt ta mà! Ngươi còn không bằng trực tiếp giết ta, dù sao sống như vậy cũng tức chết ta!”

Dịch Phi Yên cười rộ lên, đối hắn vẫy tay: “Qua đây.”

An Minh Hiên ủ rũ đi tới, Dịch Phi Yên kéo hắn ngồi ở trong lòng mình, nhẹ nhàng niết mũi hắn, đôi mắt tràn đầy sủng ái: ”Ngươi a, tính tình thật không chịu nổi, điểm này rất giống Mạn Châu. Ngươi đã không thích đọc sách, vậy đừng đọc nữa. Kỳ thực ngươi đọc nhiều nhiều sách thêm một chút cũng là chuyện tốt mà.”

An Minh Hiên lắc đầu: “Ngươi tha ta đi, đọc sách không bằng nhượng ta đi chết. Ta chỉ cần biết chữ là được, biết tiểu Hồng Hạnh viết như thế nào không phải là được rồi sao?”

Dịch Phi Yên có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài nói: ”Cũng được, không xem thì không xem. Vậy ngươi giúp mài mực đi.”

“Ngươi muốn làm gì?”

”Vào trong này đi.”

An Minh Hiên nghi hoặc cầm chỉ bút vào trong sân, đặt trên thạch bàn.

Dịch Phi Yên khoát tay áo: “Ngươi qua bên kia đứng.”

An Minh Hiên nhìn thoáng qua hạnh hoa lâm phía sau, nghi hoặc nói: “Ngươi vẽ cho ta một bức hoạ?”

Dịch Phi Yên từ chối cho ý kiến.

An Minh Hiên lại nói: “Ta đây đi thay y phục đã.”

“Kỳ thực ta không ngại ngươi không mặc y phục.”

An Minh Hiên không dám động nữa, cái tên Dịch Phi Yên này nói được làm được, hắn cũng không muốn sáng sớm lại một lần “Thần luyện”.

Dịch Phi Yên ngồi trên thạch đẳng (2), đề bút trên giấy nhẹ nhàng phác hoạ, giữa bức tranh là một bạch y nam tử kiễng chân mà đứng, hoa hạnh bay theo gió, giống như thoát tục. Bên cạnh hắn là hồng y nam tử, chăm chú nhìn kỹ, dưới tàng cây, tình ý của hai người lộ ra vô cùng sâu sắc. Hồng hạnh bay lượn, vương lại trên y phục của họ, như si như túy.

An Minh Hiên cho dù không am hiểu cầm kỳ thi hoạ, thế nhưng hắn cũng nhìn ra Dịch Phi Yên đích thực tài hoa hơn người, nếu là muốn cầu công danh, ngày khác nhất định sẽ lưu danh thiên hạ.

Dịch Phi Yên nhướng mày nói: ”Có hài lòng chưa?”

An Minh Hiên sờ sờ cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: ”Ngươi cho ta bức tranh này thật xấu.”

Dịch Phi Yên nhẹ nhàng nói: “Ngươi vốn xấu.”

**************************

Chú giải:

(1) tâm căn thủ lạt: thủ đoạn tàn nhẫn ác độc

(2) thạch đẳng: ghế đá