Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh

Chương 67: Hứa với ngươi trọn đời




An Minh Hiên đột nhiên lộ vẻ xúc động, Dịch Phi Yên vốn là một người cực kỳ lãnh tình, thế nhưng mỗi lần gặp chuyện liên quan đến mình, hắn đều rất nóng nảy, chỉ có lúc này Dịch Phi Yên mới giống như một con người, cho dù hắn giết người không chớp mắt, cho dù mình có không là gì ở trong lòng hắn, cho dù chính mình và hắn không thể có tương lai, thì ngay bây giờ cứ quyết định yêu hắn đi đã.

An Minh Hiên hôn lên môi Dịch Phi Yên, triền miên tự hỏa, nhu tình như nước, thủy hỏa giao hòa, tạo thành một tình yêu có một không hai trong thiên hạ. Không quan tâm tới ánh mắt thế tục, yêu liền yêu đi. Từ bỏ hết thảy, cái gì danh dự, cái gì tôn nghiêm, cái gì địa vị, hết thảy đều huỷ đi, lúc này hắn chỉ cần Dịch Phi Yên. Bọn họ gắt gao ôm nhau, cởi đi y sam của đối phương, xích lõa dán sát vào nhau cùng một chỗ, hai người nhanh chóng trở về dáng dấp nguyên thuỷ của loài người.

Dịch Phi Yên áp ở phía trên hắn, ôm hắn hôn hắn, mái tóc đỏ rực bung ra trên ngực hắn, thật ngứa a, thế nhưng lại dị thường ngọt ngào. Dịch Phi Yên thoa một ít dược cao vào hậu đình của hắn, sau đó động thân một cái, đem dục vọng sớm đã bành trướng của mình xỏ xuyên qua người An Minh Hiên.

An Minh Hiên vặn vẹo thắt lưng không ngừng, Dịch Phi Yên ôn nhu hôn lên tiểu phúc của hắn, đầu lưỡi chậm rãi ve vuốt trên rốn An Minh Hiên, nhẹ nhàng ôn nhu, như mộng ảo tựa như hôn môi.

Nơi tư mật gắt gao liên tiếp cùng một chỗ, thuận theo sự luật động của Dịch Phi Yên, tiếng rên rỉ của bọn họ càng lúc càng ám muội.

Tuy rằng đã làm rất nhiều lần, thế nhưng hậu đình của An Minh Hiên vẫn là chặt như vậy, kẹp chặt lấy phân thân của Dịch Phi Yên, Dịch Phi Yên bị vây quanh gắt gao như vậy, cảm giác tuyệt không thể tả, giống như là có vô số cái miệng ra sức liếm mút, cố sức đem Dịch Phi Yên hút vào cái lỗ nhỏ kia, dường như có sức quyến rũ vô hạn, làm cho người ta đi vào, sẽ không muốn trở ra. Một lần lại một lần luật động mạnh mẽ, cuối cùng hai người cũng đạt đến cao trào.

Dịch Phi Yên ghé vào trên người An Minh Hiên, trên người hắn bao phủ một lớp mồ hôi mỏng, này càng khiến cho cái ôm của bọn họ càng thêm chặt chẽ. An Minh Hiên thở hổn hển, trên mặt hắn bởi vì tình dục mà đỏ bừng lên vẫn chưa có tán đi, đôi mắt hắn vẫn tràn ngập sự thoả mãn, thoạt nhìn lại càng thêm mê người. Dịch Phi Yên cười cười, hôn lên môi An Minh Hiên, rồi đột nhiên há mồm cắn An Minh Hiên một cái.

An Minh Hiên đau nhức, miệng hắn tràn ngập mùi máu tanh, hắn che mồm mình, kinh ngạc nhìn Dịch Phi Yên: “Tiểu Hồng Hạnh, sao tự dưng ngươi lại cắn ta?”

Dịch Phi Yên lúc này đây không có tức giận, cam chịu với cái danh xưng An Minh Hiên đặt cho, đem An Minh Hiên gắt gao ôm vào trong ngực, hôn lên mái tóc dài của hắn, trầm giọng nói: ”An Minh Hiên từ nay về sau, ngươi là của ta, chỉ có một mình ta mới có thể có được ngươi, trên môi ngươi là ấn ký ta đưa cho ngươi.”

An Minh Hiên cười khổ một chút: ”Ngươi cho ta một tín vật không phải xong sao, cắn ta đau muốn chết!”

Dịch Phi Yên nhíu mày nói: “Ngươi có thể hiểu tình huống một chút được không?”

An Minh Hiên nở nụ cười nói: “Ngài tiếp tục!”

Dịch Phi Yên thở dài, thu liễm toàn bộ tiếu ý, gằn từng chữ: ”Hiên, ta không nói ái ngươi, ta chỉ nói ta sẽ che chở cho ngươi cả đời, cho ngươi thiên trường địa cửu.”

An Minh Hiên nghĩ, có thể Dịch Phi Yên thực sự không phải người tốt, thế nhưng giờ khắc này, hắn đã quyết định sẽ yêu Dịch Phi Yên, thì sẽ toàn tâm toàn ý đối với Dịch Phi Yên. An Minh Hiên ôm lấy Dịch Phi Yên, cố sức hôn lên môi hắn, hôn lên toàn thân hắn, da hắn nhẵn mịn tinh tế, trẵng nõn như trứng gà bóc, làm cho An Minh Hiên nhịn không được muốn hàm tại trong miệng.

“Ta yêu ngươi, tiểu Hồng Hạnh….” Hắn một lần lại một lần nói ra những lời yêu thương, chậm rãi tiến nhập thân thể Dịch Phi Yên.

Dịch Phi Yên cắn chặt răng, cái loại này đau đớn như bị xé rách, nhượng hắn rất nhanh nắm chặt tay. An Minh Hiên có chút không đành lòng, chậm rãi đem dục vọng của chính mình rút ra.

”Rất đau sao? Nếu không thì ngươi ở mặt trên đi.”

Dịch Phi Yên lắc đầu: “Ta có thể.”

An Minh Hiên không phản đối nữa, chỉ là nhẹ nhàng luật động trong thân thể Dịch Phi Yên, chậm rãi rút ra, rồi lại chậm rãi đưa vào.

Ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống, dương quang có chút chói mắt, sờ sờ bên người, Dịch Phi Yên đã rời đi. Một đêm hoan ái, nhượng hắn cả người đau nhức, dù sao cũng vô sự, hắn lại tiếp tục ngủ. Thế nhưng đã thức dậy một lần, lật qua lật lại một hồi lâu, hắn cũng không ngủ tiếp được. Giãy giụa một hồi, quyết định đứng lên. Sau khi nha hoàn hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, dùng cơm xong, hắn liền ngồi đờ ra một mình.

Được một  lúc thì tiểu nha hoàn gõ cửa tiến đến: “Công tử, có khách nhân.”

An Minh Hiên sửng sốt một chút: “Sao vẫn nhượng ta tiếp khách?”

Tiểu nha hoàn lắc đầu nói: “Nô tỳ cũng không biết. Tú bà không nói gì. Người chỉ định muốn gặp ngươi, là cô nương nữ phẫn nam trang, lớn lên cũng rất đẹp, chỉ có điều tính tình hơi kém một chút.”

Tướng mạo rất đẹp, tính tình rất kém cỏi, điều này làm cho An Minh Hiên nhớ tới Mạn Châu.

“Thỉnh nàng đi lên đi!”

Tiểu nha hoàn nghe lời đi xuống mời khách.

Trong chốc lát đã thấy một cô nương nữ phẫn nam trang, một thân nguyệt bạch y sam, khuôn mặt thanh tú, cho dù là ai thấy, đều biết là một cô nương.

Lúc nàng nhìn thấy An Minh Hiên, thất kinh: ”Sao lại là ngươi?”

An Minh Hiên cười nói: ”Mạn Châu tỷ tỷ, là ta thì sao? Ngươi sao cũng tới kỹ viện? Phiêu kỹ ?”

“Cái kia, cái kia, ta chỉ là đến xem danh kỹ bọn hắn nói rốt cuộc là có bộ dáng gì, không nghĩ tới là ngươi, thật mất hứng!” Mạn Châu trên mặt đỏ bừng rất là khả ái.

An Minh Hiên nhịn không được liền đùa giỡn nàng một chút: ”Mạn Châu tỷ tỷ sẽ không phải là tới nơi này học hỏi kinh nghiệm chứ?”

Mạn Châu nghi hoặc nói: “Ta cũng không phải hòa thượng, thỉnh kinh cái gì chứ?”

(hình như là thỉnh kinh với kinh nghiệm nó là đồng âm khác nghĩa đấy các nàng ạ, nên Mạn Châu mới nói thế)

An Minh Hiên nói: ”Đương nhiên là tìm một nam nhân dễ bảo để học kinh nghiệm rồi!”

Mạn Châu đỏ mặt lên, nhấc tay muốn đánh hắn: ”Ngươi nói bậy! Ngươi cũng đừng quá phận!”

An Minh Hiên cười nói: “Ta chính là như thế đó, khiến thiếu chủ các ngươi yêu đến chết!”

Mạn Châu sửng sốt một chút, chợt vui vẻ nói: ”Ngươi cùng thiếu chủ hòa hảo rồi sao?”

An Minh Hiên nói: “Lẽ nào ngươi không biết sao?”

Mạn Châu vô cùng kinh ngạc nói: ”Vậy sao ngươi còn ở nơi này bán mình?”

An Minh Hiên mặt nhăn mày nhíu nói: “Ngươi vì sao không đi mãi nghệ đi?”

Mạn Châu cười nói: ”Ngươi vẫn còn mãi nghệ ? Ngươi mà cũng có thể bán sao? Ngươi cái gì cũng không tốt, bán cái rắm!”

An Minh Hiên bĩu môi nói: “Tấm tắc, Mạn Châu tỷ tỷ vẫn là không thay đổi, ôn nhu, quyến rũ, mới là kiểu mà nam nhân thích.”

Mạn Châu khinh thường nói: ”Ngươi rốt cuộc vì sao ở chỗ này?”

“Ngươi thực sự không biết sao? Là thiếu chủ các ngươi nhượng ta ở chỗ này bán mình.”

“Nga.” Mạn Châu gật đầu.

“Thiếu chủ làm như vậy, nhất định có chủ ý của hắn.”

An Minh Hiên đảo cặp mắt trắng dã: ”Có lẽ thiếu chủ các ngươi phóng cái rắm, có lẽ các ngươi vẫn nói là hương thơm mất, nữ nhân a!”

Mạn Châu nổi giận nói: “Ngươi ít chửi bới thiếu chủ chúng ta!”

An Minh Hiên nói: ”Thiếu chủ các ngươi cũng không phải ngươi! Không như ngươi chuyện gì cũng không biết.”

Mạn Châu nói: “Ta là đi ra ngoài làm việc! Đi ngang qua đây.”

“Làm việc? Chuyện gì a?”

Mạn Châu không có mở miệng.

An Minh Hiên thoáng cái liền minh bạch: ”Có phải là đi giết người hay không? Dịch Phi Yên phái ngươi đi giết người?”

Mạn Châu nói: “Việc tư, không thể nói cho ngươi.”

An Minh Hiên hừ lạnh một tiếng: “Thiếu chủ các ngươi ngay sát vách, ngươi đi vuốt mông ngựa đi!”

Mạn Châu trừng mắt liếc An Minh Hiên, đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ, ngươi nghĩ rằng ta có thể tự quyết hay sao?

An Minh Hiên triệt để nhàn rỗi đi xuống, cũng không phải bởi vì hắn không treo biển hành nghề, chỉ là vì nhân tâm hoảng sợ.

”Ngươi có nghe nói không? Cầu Kiếm sơn trang, trong một đêm bị san bằng rồi! thiên hạ đệ nhất kiếm sừng sững trăm năm không ngã, cư nhiên bị hoạ diệt môn, ngoại trừ nhị công tử đang ở bên ngoài, tất cả đều đã chết, trong một đêm, hóa thành tro tàn.”

“Là ai làm? Lợi hại như vậy? Nghe nói Cầu Kiếm sơn trang trên giang hồ rất có địa vị, Tôn trang chủ võ công cũng thập phần cao cường.”

“Không biết. Chỉ là nghe nói khi đó một giọt huyết cũng không lưu, toàn thân không có một vết thương, thế nhưng gân mạch đứt đoạn, đồng thời, khớp xương trên người đều bị bóp nát.”

“Trời! Thực sự là tàn nhẫn!”

“Còn có còn có, mấy ngày hôm trước một nhà Dương Châu tri phủ, cũng bị diệt môn, tử trạng cùng Cầu Kiếm sơn trang giống nhau như đúc!”

“Một nhà Tri phủ đáng chết, hắn mới tại chức vài năm, mà hại không biết bao nhiêu bách tính! Chết chưa hết tội!”

“Thế nhưng ngươi không cảm thấy bọn họ chết rất kỳ quặc sao?  Còn có Đao Kính môn, cũng là trong một đêm chịu hoạ diệt môn, đồng dạng chết kiểu này, một người sống cũng không lưu lại.”

“Rốt cuộc là người phương nào làm được?Là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy?”

“Ngươi còn nhớ không, một năm trước, Các chủ Bái Nguyệt lâu, bởi vì đắc tội với người khác, cho nên có người bỏ tiền ra mua mạng hắn, sau đó có sát thủ tới giết hắn, cũng là kiểu chết như vậy.”

“Ý của ngươi là do Huỳnh Hoặc làm?”

“Sao lại không thể?”

An Minh Hiên lẳng lặng nghe, không khỏi bị hù doạ.

Tôn đại ca đã chết? Cả nhà A Ly đều không còn? Điều này sao có thể?

Càng làm cho hắn khiếp sợ chính là, những môn phái bị diệt môn gần đây, kể cả quan to hiển quý, đều là những người đã từng đến phòng hắn.

Người trên giang hồ cũng phát hiện điểm giống nhau này, những người này hầu như đều là sau khi đến Nghi Xuân viện liền chịu hoạ diệt môn.

Vốn là đang vang danh khắp đại giang nam bắc, cái tên An Minh Hiên nay đã trở thành ôn dịch người người tránh không kịp, người người nghe tin đã sợ mất mật. Toàn bộ Nghi Xuân viện, đột nhiên yên lặng đến kỳ lạ, không còn có khách tới tầm hoan, trước đây đông như trẩy hội, dường như là cảnh trong mơ.

Nhưng mà hết thảy những chuyện này, Dịch Phi Yên một chút phản ứng cũng không có, ngày ngày cùng An Minh Hiên thân mật, uống rượu mua vui.

An Minh Hiên nhìn chằm chằm vào mặt hắn, nghi hoặc nói:

“Ngươi một điểm cũng không lo lắng? Những người chết đó, đều là cùng ta có quan hệ, ngươi sẽ không sợ, chính ngươi cũng phải rước lấy họa sát thân?”

Dịch Phi Yên uống một ngụm rượu, bất động thanh sắc nói:

”Vậy ngươi tính thử một chút, trong thiên hạ này, có mấy người có thể giết ta.”

An Minh Hiên lắc đầu:

“Phỏng chừng không có, võ công ngươi đã đến mức biến hoá khác thường rồi!”

Dịch Phi Yên nhìn hắn một cái, cười cười nói:

“Có, trên đời này có một người có thể giết ta.”

An Minh Hiên khiếp sợ hỏi: ”Là ai? Võ công so với ngươi còn lợi hại hơn?”

Dịch Phi Yên buông ly rượu, nâng cằm An Minh Hiên lên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi. Chỉ có ngươi có thể không cần tốn nhiều sức vẫn giết được ta. Người khác coi như là võ công đạt tới cực điểm, nghĩ muốn giết ta, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ. Chỉ có ngươi, ta cam tâm tình nguyện chết ở trong tay của ngươi.”

An Minh Hiên đảo cặp mắt trắng dã: ”Nói lung tung! Ta sao lại muốn ngươi chết!”

Dịch Phi Yên đột nhiên nở nụ cười: ”Trong lòng ngươi có đúng là chưa từng nghĩ vậy hay không? Hay là đang vụng trộm vui mừng a?”

An Minh Hiên vừa muốn phản bác, hắc sát tinh đã tới rồi.

Hắc sát tinh là biệt hiệu An Minh Hiên cấp cho hai huynh đệ Ân Ngữ Tình và Ân Ngữ Thanh, bọn họ luôn luôn một thân hắc y, toàn thân toả ra cái loại khí tức làm cho người ta rất là khó chịu.

“Thiếu chủ!”  Ân Ngữ Tình  nói.

Dịch Phi Yên thản nhiên liếc hắn: “Chuyện gì?”

Ân Ngữ Tình nhìn An Minh Hiên nhìn một chút, muốn nói lại thôi.

Dịch Phi Yên có chút không hờn giận nói: ”Hiên là thê tử, có chuyện gì không cần giấu hắn.”

“Ai là thê tử của ngươi a? Ta là tướng công của ngươi!”

Dịch Phi Yên nhéo nhéo mặt hắn: ”Buổi tối, là ai ở mặt trên?”

An Minh Hiên bĩu môi, không hề trả lời.

Ân Ngữ Tình nói: ”Thuộc hạ vô năng, trước đó vài ngày thiếu chủ nhượng thuộc hạ truy xét thông tin về nữ tử kia, hôm nay thuộc hạ mới tìm được, nàng cũng không có đào tẩu, nàng đã chết, bị ném xuống giếng, thi thể đã hư thối, xem ra đã chết rất nhiều ngày.”

“Giết người diệt khẩu, xem chừng có người đang đối đầu với Minh giáo! Ngữ Tình, phân phó xuống phía dưới, ngày mai quay về tổng đàn.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

An Minh Hiên chần chờ thật lâu mới hỏi: ”Nàng kia chính là Lục Ngạc?”

Dịch Phi Yên gật đầu: ”Ngươi nếu đoán được, cần gì phải hỏi? Không cần thương tâm, nàng là gian tế. Có người sẽ đối chúng ta bất lợi.”

“Là ai?”

Dịch Phi Yên cười cười: “Mặc kệ là ai, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”