Trăng sáng sao thưa, An Minh Hiên đang nằm ngủ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động khác thường ở bên ngoài, hắn liền mặc quần áo phi thân lên mái nhà, mới vừa lên trên nóc định ngó xuống xem thì bên người vang lên một thanh âm đè thấp:
– Ngươi cũng nghe thấy?
An Minh Hiên nhìn lại, thấy là A Ly, liền nói:
– Đi ra xem, ngươi cũng hiếu kỳ với viện tử kia à?
A Ly gật gật đầu, làm một động tác ra dấu im lặng hai người ghé xuống nóc nhà, theo dõi dị động trong viện tử.
Cửa sau viện tử bị mở ra, hai gã nam tử mặc hắc y bước vào bên trong, gã sai vặt dắt ngựa của bọn họ đi ở phía sau. Theo sát tiến vào là bốn nữ tử mặc bạch y, các nàng mỗi người đều dùng lụa mỏng che mặt, cặp mắt tản ra quang mang sắc bén. Mấy người này phân biệt thành hai nhóm đứng ở hai bên cửa chính, cùng khom lưng đợi người phía sau.
Ba nữ tử mặc y phục tử sắc tay nâng lẵng hoa, hoa vũ theo tay các nàng mà nhẹ nhàng hạ xuống, một cỗ kiệu chậm rãi đi vào, xuân phong thổi qua, hồng sa (vải che màu hồng) trên cỗ kiệu kia vậy mà không chút nào bị lay động.
An Minh Hiên và A Ly nhìn nhau một chút, lại tiếp tục ghé sát vào nóc nhà không nhúc nhích.
Phô trương xuất hiện như vậy, người bên trong kiệu kia khẳng định là một biến thái, nếu không thì chính là luyện một loại tà công nào đó, bất nam bất nữ. An Minh Hiên đang nghĩ ngợi, mái ngói dưới chân đã răng rắc vỡ một tiếng
A Ly và An Minh Hiên đồng thời lặng đi một chút, người trong viện chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua hướng của bọn họ, sau đó lần lượt đi vào gian phòng.
A Ly lôi kéo An Minh Hiên phi thân quay về phòng, An Minh Hiên đang muốn nhìn xem cỗ kiệu kia thì bị A Ly lôi đi.
An Minh Hiên tựa hồ là đang suy tư cái gì đó, hắn mở miệng nói:
– A Ly ngươi có cảm thấy đỉnh cỗ kiệu kia rất kỳ quái hay không?
A Ly nói:
– Người bên trong kiệu nếu ta không nhầm thì chắc chắn là cao thủ trong cao thủ, xem ra võ lâm đại hội năm nay sẽ phi thường đặc sắc.
An Minh Hiên lại nói:
– Những người này đều rất kỳ quái. Ngươi có chú ý tới hay không, khi mà bốn nữ tử bạch y đi qua, hai nam tử hắc y kia vẻ mặt đều hiện lên vẻ khinh thường, còn có bốn nữ tử bạch y kia mỗi người đều hoa dung ngọc mạo. Ba nữ tử tung hoa kia nữa, chân của các nàng ấy căn bản là chưa từng chạm xuống đất, hiển nhiên là khinh công vô cùng cao siêu, cỗ kiệu kia????
An Minh Hiên dừng một chút, cùng A Ly nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời:
– Dịch Phi Yên!
A Ly cười cười nói tiếp:
– Xem ra lời đồn không phải là không có thực, Minh giáo quả là có tới. Hơn nữa còn xuất động phần lớn, hai nam tử hắc y kia hẳn chính là nhị vị tôn chủ của Minh giáo, hai huynh đệ Ân Ngữ Tình cùng Ân Ngữ Thanh, bốn nữ tử kia xem ra là giang hồ tứ đại mỹ nhân cũng chính là tứ đại hộ pháp của Minh giáo, Đường Lê Bạch, Anh Lạc Bạch, Mạn Châu Bạch, Nhược Cúc Bạch. Về phần ba nữ tử chân không chạm đất mà ngươi nói kia nhất định là ba vị sứ giả Tố Cẩm, Tô Cẩm, Vân Cẩm rồi!
A Ly nhìn ra khác thường của An Minh Hiên, vội vàng nói:
– An Minh Hiên, ta nhắc nhở ngươi, đừng có hành động thiếu suy nghĩ, Dịch Phi Yên không phải kẻ đầu đường xó chợ, ngươi đừng có bởi vì trên giang hồ truyền hắn dung mạo tựa thiên tiên mà muốn có ý nghĩ không an phận a!
An Minh Hiên bất đắc dĩ vừa cười vừa nói:
– A Ly, hình như ngươi mới là thánh thủ hái hoa chứ!
A Ly lắc lắc ngón tay nói:
– Ta vừa rồi đã đem danh hiệu kia bại dưới tay ngươi, từ giờ trở đi, tối đa ta cũng chỉ có thể gọi là tiểu thủ hái hoa thôi.
An Minh Hiên chỉ cười không nói, đứng dậy trở về phòng.
Võ lâm đại hội ngày đầu tiên, đều là những hạng người vô danh đi đọ sức để kiếm chút tiền thưởng, An Minh Hiên tất nhiên là sẽ không xem mà tại tiểu trấn tùy tiện đi thăm thú xung quanh một chút.
– Tam ca ca! Ngươi xem, đó là cái gì?
Mỗi lần đi được năm bước, thanh âm ngây thơ hồn nhiên của Liên Kiều sẽ lại vang lên.
An Minh Hiên cố nén trụ tức giận, nói với nàng:
– Đồ chơi làm bằng đường!
Liên Kiều kéo tay áo An Minh Hiên nói:
– Tam ca ca mua cho ta đi! Chơi thật tốt!
An Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngươi mười bảy tuổi rồi!
Liên Kiều bĩu môi nói:
– Nếu không phải vì tam ca ca, Liên Kiều đã lớn như vậy sao còn chưa lấy chồng chứ, tam ca ca, ngươi cũng nói ta mười bảy tuổi rồi, ngươi cũng đã hai mươi tuổi, cũng nên thành gia lập nghiệp, nếu không chúng ta đừng đi dạo lung tung nữa, quay về Trường An để Hoàng thượng làm chủ cho chúng ta, dù sao gạo cũng đã nấu thành cơm rồi.
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, sau khi nói còn có vài phần e thẹn của một tiểu cô nương, cả khuôn mặt đỏ bừng.
A Ly không khỏi cảm thán, khuôn mặt như thế này lại dành cho loại nữ tử như vậy, thật là phí của trời a!
Liên Kiều chú ý tới vẻ mặt của A Ly, nghiêm mặt lạnh nhạt nói:
– Tiểu hoa! Ánh mắt của ngươi không tốt!
A Ly sửng sốt một chút, chỉ chỉ cái mũi của mình nói:
– Tiểu hoa? Ngươi là đang gọi ta?
– Người cho là gọi ai chứ? Ở đây trừ ngươi ra thì còn ai thích hái hoa?
A Ly chỉ chỉ An Minh Hiên nói:
– Tam ca ca của ngươi so với ta lợi hại hơn! Nam nữ đều ăn hết!
Liên Kiều hừ lạnh một tiếng:
– Tam ca ca của ta so với ngươi cao quý hơn! Không được chia rẽ quan hệ của ta cùng với tam ca ca!
An Minh Hiên móc bạc ra, huých huých cánh tay của Liên Kiều nói:
– Đi mua đồ chơi làm bằng đường đi!
Liên Kiều có chút xúc động nhìn An Minh Hiên, cầm bạc bỏ vào trong ngực, sau đó móc ra ngân phiếu đưa cho người bán hàng kia:
– Cho ta một đồ chơi làm bằng đường!
Y Thần nhìn một cái, ngân phiếu một trăm lượng! Nghiệp chướng a, thực sự là nghiệp chướng! Phá gia a, thực sự là phá gia!
Người bán hàng rong khó xử nhìn ngân phiếu, lại nhìn sang cô nương xinh đẹp kia.
– Nhanh lên một chút a! Thế nào chưa đủ sao? Cho ta đồ chơi làm bằng đường!
Người bán hàng rong nói:
– Cô nương, ngài nên đưa cho ta một chút bạc vụn thôi, ngân phiếu một trăm lượng, tiểu lão nhi còn chưa thấy bao giờ, làm sao có thể thối trả lại a!
Liên Kiều không kiên nhẫn nói:
– Bản cô nương không có bạc vụn!
Người bán hàng rong cười xòa nói:
– Vừa rồi vị công tử kia đưa cho ngươi không phải là bạc vụn sao!
Ai dè Liên Kiều ngay lập tức giận dữ quát:
– Đó là tín vật ước hẹn của tam ca ca đưa cho ta! Ta sao có thể tùy tiện cho ngươi chứ! Nhanh lên một chút đưa cho ta đồ chơi làm bằng đường! Cầm một trăm lượng cút đi!
Còn có chuyện gì tốt hơn chứ? Người bán hàng rong liền vội vã đưa một cái đồ chơi làm bằng đường cho Liên Kiều, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
A Ly cau mày thì thầm với An Minh Hiên:
– Còn thập hương nhuyễn cân tán không? Tiểu cô nãi nãi đây đi theo chúng ta, không có chuyện tốt gì cả!