Chương 39
"Chào sếp, buổi sáng tốt lành!" Hà Lạc Tri vừa bước vào đã lên tiếng chào lãnh đạo.
Trên tay anh còn xách một túi đồ, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
"Sao trông em mệt mỏi thế?" Lãnh đạo hỏi cậu.
"Ngủ lúc năm giờ sáng." Hà Lạc Tri khẽ trả lời: "Em đã nói là năm nay sẽ làm thêm việc, sếp cũng không cần ép em nghỉ ngơi quá nhiều."
Cửa thang máy mở ra, cả hai bước vào, lãnh đạo vừa định nói tiếp thì nhìn thấy vết bầm trên trán Hà Lạc Tri, lời nói ngay lập tức bị chặn lại.
"Cậu bị gì thế này?" Lãnh đạo ngập ngừng hỏi.
"Bị va vào đồ thôi." Hà Lạc Tri bình thản trả lời: "Không có đánh nhau đâu ạ."
"Va vào cái gì mà bị thế này?" Lãnh đạo kinh ngạc khi nhìn thấy vết bầm tím ở khóe mắt cậu.
Hà Lạc Tri bất lực trả lời: "Va vào cặp sách của trẻ con thôi mà."
Nếu không phải vì tính cách hiền hòa, ít khi va chạm của Hà Lạc Tri, đồng nghiệp chắc hẳn đã nghi ngờ anh đánh nhau. Nhưng việc đánh nhau lại khó xảy ra với người như anh, vì đã làm ở đây nhiều năm rồi mà chưa bao giờ anh xảy ra xích mích với ai.
Thực ra, nếu không ai biết, trong quá khứ Hà Lạc Tri từng là một chàng trai bốc đồng, sẵn sàng ra ngoài đấu đá để bảo vệ bạn bè. Có lần cậu đã bị đánh đến nỗi bầm tím cả mặt.
Chuyện này Tiêu Dao sẽ nhớ mãi. Anh không ngờ một người mềm mỏng như Hà Lạc Tri và Hàn Phương Trì luôn bình tĩnh và điềm đạm lại có thể ra ngoài vì mình mà đánh nhau. Từ sau sự việc đó, Tiêu Dao thậm chí còn ít ghen tuông hơn trước.
Vì vậy, khi Tiêu Dao nhìn thấy vết bầm trên mặt Hà Lạc Tri lần này, ký ức lập tức ùa về.
"Làm sao mà cậu lại bị thế này?" Tiêu Dao sửng sốt nhìn Hà Lạc Tri: "Ai đánh cậu à?"
Anh đến lấy đồ rồi về nhà ba mẹ sửa cái tủ, tiện thể hẹn cặp đôi này đi ăn. Hà Lạc Tri mở cửa cho anh, và vừa mở cửa Tiêu Dao đã thấy ngay vết bầm.
Tiêu Dao bước vào, chưa kịp tháo giày đã đưa tay vuốt mái tóc của Hà Lạc Tri để nhìn kỹ vết bầm, tay anh không nhẹ chút nào khiến Hà Lạc Tri phải nhíu mắt lại.
"Cậu đánh nhau à?" Tiêu Dao hỏi.
"Bị đụng thôi." Hà Lạc Tri trả lời: "Tớ thì đánh ai được chứ."
Hàn Phương Trì từ bên cạnh nhẹ nhàng đẩy tay Tiêu Dao ra, rồi lấy hộp dụng cụ: "Cậu làm vậy giống như đang đánh cậu ấy đấy."
"Ơ, tớ có mạnh tay đâu." Tiêu Dao lại hỏi: "Mà đụng cái gì để ra nông nỗi này?"
Hà Lạc Tri nói: "Tay cậu có mùi gì vậy."
"Ái chà!" Tiêu Dao bật cười, rồi tháo giày đi vào trong: "Xin lỗi, tớ vừa làm việc với dầu máy, nhưng tớ đã lau tay rồi mà!"
Tiêu Dao có một người bạn làm ở tiệm sửa xe, thỉnh thoảng anh ghé qua đó chơi. Mùi dầu máy vẫn còn vương lại sau khi anh vuốt tóc Hà Lạc Tri, khiến anh phải cảm thán: "Tớ thật sự chịu thua cậu luôn."
Hà Lạc Tri đi rửa mặt, nhưng mùi dầu vẫn không bay hết, cuối cùng cậu phải gội đầu lại. Hàn Phương Trì đưa cho cậu một chiếc khăn mới, trong khi Hà Lạc Tri vừa lau tóc vừa đá nhẹ vào chân Tiêu Dao.
"Xin lỗi thật mà! Ha ha ha." Tiêu Dao cười vô tư.
Hà Lạc Tri giờ đã bắt đầu dọn đồ từ từ. Đồ đạc của cậu cũng không nhiều, vì suốt một năm qua cậu đã chuyển nhà nhiều lần, chẳng còn cố định ở đâu. Nhiều thứ vẫn còn nguyên trong hộp từ lần chuyển trước chưa hề mở ra nên giờ chỉ cần mang đi luôn.
Cậu vừa thu dọn quần áo, mở một cái túi ra thì bỗng khựng lại một chút.
Trong túi là một vài chiếc mũ lưỡi trai của Chu Mộc Nghiêu, chúng lẫn vào với mấy chiếc mũ đi phượt mà cậu không để ý đã mang theo lúc chuyển nhà.
Vài ngày nữa thôi, sẽ tròn một năm kể từ khi Hà Lạc Tri biết được một sự thật trong lúc Chu Mộc Nghiêu say rượu. Đã một thời gian anh không nhận được cuộc gọi nào từ cậu ta nữa, chỉ thỉnh thoảng có vài tin nhắn gửi đến trong cơn say. Đó có thể là những lời thú tội dài dòng hoặc đôi khi chỉ đơn giản là "Lạc Tri".
So với quãng thời gian ngay sau khi chia tay, số lần người quen gọi cho cậu để hỏi về Chu Mộc Nghiêu cũng đã giảm dần.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, nó chẳng bao giờ vội vã vì bất kỳ ai. Nhưng đối với Hà Lạc Tri, năm qua giống như một dấu chấm ngắt quãng cuộc đời anh. Trải qua quãng thời gian ấy, cuộc sống mới của anh dần hình thành, như một vết sẹo dần lành lại, lưu lại dấu ấn khó phai của tuổi ba mươi.
Hà Lạc Tri nhớ lại vào thời điểm này năm ngoái, anh còn đang chờ chiếc nhẫn, định dành tặng nó vào ngày sinh nhật của Chu Mộc Nghiêu. Nghĩ về những gì đã xảy ra sau đó, anh chỉ cảm thấy cuộc sống đôi khi thật phi lý, chẳng cách nào diễn tả được.
Khi thời gian dần xoa dịu những cảm xúc bề mặt, cơn giận, sự thất vọng, hoài nghi và thậm chí cả sự hận thù sắc bén nhất cũng phai nhạt dần trong dòng chảy của ký ức. Dù kết quả để lại nhiều nuối tiếc, nhưng đối với Hà Lạc Tri, tám năm ấy vẫn là một quãng thời gian tươi đẹp. Dù kết thúc có buồn, nhưng hành trình lại thật mãnh liệt và thuần khiết, anh biết rằng mình sẽ không bao giờ quên nó.
Chiếc mũ kia không đến mức phải vứt đi ngay nhưng tạm thời Hà Lạc Tri cũng chưa biết làm gì với nó, đành vứt tạm vào góc tủ rồi không động tới nữa.
Khi những món đồ cũ lần lượt được lấy ra, quần áo mới cũng được treo lên ngăn tủ. Hà Lạc Tri bất chợt nhận ra không chỉ có vài chiếc mũ lạc vào đống đồ của mình, mà còn có một số quần áo, đồ dùng, đồ linh tinh khác. Có thứ do Chu Mộc Nghiêu dọn ra, có thứ Hà Lạc Tri mang theo lúc trước. Trong đống đồ lẫn lộn ấy, anh cố gắng phân loại, nhưng chẳng thể nào tránh được đôi chút hỗn loạn.
Dẫu sao tám năm cũng là một quãng thời gian quá dài.
Hà Lạc Tri bỏ chúng vào một túi giấy, định lần sau nhờ Tiêu Dao mang về trả lại cho Chu Mộc Nghiêu, vì họ ở gần nhau lại thường gặp mặt.
Lúc Hàn Phương Trì đến, thấy đống đồ trên cùng của túi là một chiếc mũ, anh hỏi: "Của Tiểu Hắc à?"
"Ừ." Hà Lạc Tri trả lời: "Cậu cũng nhận ra được à."
"Cái mũ đó từng nằm ở nhà tớ hơn một tháng, ngày nào tớ cũng treo nó ở cửa." Hàn Phương Trì cười.
"Nhớ rồi." Hà Lạc Tri gật đầu.
"Sao lại để đây?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Lạc Tri trả lời: "Định nhờ Dao Dao mang trả giúp."
"Để tớ mang cho. Tuần sau tớ gặp cậu ta."
"Ừ." Hà Lạc Tri hỏi vu vơ: "Tuần sau các cậu có việc gì à?"
"Ừ." Hàn Phương Trì trả lời: "Cuối tuần sau em họ tớ cưới, cậu ta sẽ đến."
Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu đều là anh của chú rể, cả hai phải đến từ hôm trước để xem có gì cần giúp không. Hàn Phương Trì hôm đó tan làm muộn, khi anh đến nơi, hầu như mọi việc đã xong, chỉ còn Chu Mộc Nghiêu đang đứng trên ghế, dán đồ trang trí lên trần nhà trong phòng khách.
"Anh đến rồi à?" Chu Mộc Nghiêu thấy Hàn Phương Trì bước vào, cười chào anh.
"Không có ghế à?" Hàn Phương Trì nhìn quanh, thấy Chu Mộc Nghiêu đứng trên cái ghế trông không vững lắm.
"Ghế này chịu được hai trăm cân mà." Chu Mộc Nghiêu vui vẻ nói: "Em chưa nặng đến thế đâu, không sao."
Hàn Phương Trì vào phòng ngủ chào các bậc trưởng bối, rồi mang một cái ghế rảnh ra, nói với Chu Mộc Nghiêu: "Xuống đi, đứng trên ghế này."
Chu Mộc Nghiêu nhảy xuống, cười hì hì: "Có anh đến thì họ chẳng sợ em ngã nữa."
Ở những buổi tụ tập đông người trong gia đình, Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu thường tránh bị nói đến. Chu Mộc Nghiêu thì thường bị các trưởng bối chê trách, còn Hàn Phương Trì thì không. Chu Mộc Nghiêu hay bị nhìn với ánh mắt của những người bảo thủ trong gia đình, còn Hàn Phương Trì từ bé đến lớn luôn được kỳ vọng là con đường thẳng thớm, chưa bao giờ đi lệch khỏi quỹ đạo mà mọi người mong đợi.
Nhưng chẳng sao, bị nói gì họ cũng chẳng bận tâm, Chu Mộc Nghiêu còn cười đùa hích vai Hàn Phương Trì, hai người chỉ cần nhìn nhau là hiểu ý rồi lén lút chuồn ra ngoài khi không ai để ý.
"Trên xe anh có đồ của em đấy." ra khỏi khu chung cư, Hàn Phương Trì nói.
"Đồ gì cơ?" Chu Mộc Nghiêu hỏi, rồi leo lên xe ngồi ghế phụ: "Đúng lúc em không lái xe, anh tiện chở em về luôn."
Hàn Phương Trì lấy túi đồ từ ghế sau đưa cho cậu: "Lạc Tri dọn ra."
"...À." Chu Mộc Nghiêu lật xem, khẽ cười mỉa mai: "Em tưởng anh ấy vứt hết rồi chứ."
Hàn Phương Trì không nói gì, khởi động xe.
Chu Mộc Nghiêu vốn đang vui nhưng giờ đây tâm trạng chùng xuống.
Nửa đầu đoạn đường, cậu im lặng không nói gì, rồi bỗng nhiên hỏi: "Anh, Lạc Tri có hay nhắc đến em không?"
"Thi thoảng thôi." Hàn Phương Trì trả lời.
"Thái độ thế nào?" Chu Mộc Nghiêu hỏi: "Có thấy ghét không?"
"Không, bình thường thôi." Hàn Phương Trì nghĩ một lát rồi nói: "Thái độ bình thản."
Chu Mộc Nghiêu gật đầu, khẽ thở dài: "Anh ấy vẫn thế."
Cậu đã chẳng còn muốn đào bới thêm nữa, nhất là trước mặt Hàn Phương Trì và Tiêu Dao.
a
Nhưng túi đồ đang nằm trên đùi này lại vô tình gợi lên nhiều ký ức cũ. Chu Mộc Nghiêu không kìm được mà hỏi: "Anh, anh có thể giúp em hỏi Lạc Tri được không?"
Hàn Phương Trì quay sang nhìn, Chu Mộc Nghiêu nói tiếp: "Hỏi xem anh ấy đã nguôi giận chưa? Chúng em liệu còn có thể bắt đầu lại không?"
Hàn Phương Trì quay lại, im lặng lái xe. Một lát sau, anh mới lên tiếng: "Tớ đã hỏi rồi."
"Tại sao?" Chu Mộc Nghiêu thắc mắc: "Vì các anh là bạn của anh ấy? Nên anh với Tiêu Dao đều không muốn giúp em?"
"Trước đây là vậy." Hàn Phương Trì trả lời.
"Trước đây?" Chu Mộc Nghiêu ngỡ ngàng nhìn anh: "Còn bây giờ?"
Hàn Phương Trì chỉ trả lời: "Bây giờ thì không còn phù hợp nữa."
Anh không giải thích vì sao lại không phù hợp. Chu Mộc Nghiêu ôm chặt túi đồ, cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu và thì thầm: "Vậy à."
Trước đây, khi Hà Lạc Tri nói muốn chuyển đi, Hàn Phương Trì có hơi phản ứng. Nhưng đến lúc Hà Lạc Tri thực sự chuyển đi anh lại chẳng bộc lộ cảm xúc gì, bình thản giúp Hà Lạc Tri mang hết đồ đạc sang chỗ mới.
Khoảng cách giữa họ kéo dài từ vài chục mét đến vài trăm mét, giờ không còn có thể mặc đồ ngủ hay đi dép lê mà chạy qua nhà nhau được nữa. Cả việc cùng nhau ăn uống cũng không còn là điều hiển nhiên, và thẻ từ cũng không phải thẻ chung nữa.
Có lẽ đây là khoảng cách lý tưởng cho một mối quan hệ bạn bè, đủ gần để gặp nhau khi muốn, nhưng không quá gần để làm nhạt đi ranh giới.
Nhưng với Hàn Phương Trì điều đó lại không hề đúng.
Một tuần sau khi Hà Lạc Tri chuyển đi, anh nhận ra có lẽ lý do Hàn Phương Trì không bộc lộ cảm xúc gì là vì khoảng cách vài trăm mét đó chẳng hề khiến anh bận tâm. Anh vẫn tự nhiên đi qua đi lại giữa hai khu chung cư cách nhau một con phố mà chẳng có gì thay đổi.
Cuối tuần đầu tiên sau khi chuyển nhà, Hà Kỳ và dì của anh đến ăn tối, nói là đến mừng tân gia. Hàn Phương Trì và Tiêu Dao cũng đến, Hà Lạc Tri đùa rằng hôm đó ăn một lần cho đỡ phải dọn dẹp hai lần.
Tiêu Dao tặng cậu một chiếc máy pha cà phê làm quà tân gia, còn Hàn Phương Trì thì đi tay không đến. Tiêu Dao liếc Hà Lạc Tri rồi bảo: "Cậu thấy ai thân với cậu hơn chưa?"
Hà Lạc Tri cười cười: "Thấy rồi, cảm ơn Tiêu Dao nhé."
Hà Kỳ đứng bên cạnh cũng cười theo. Tiêu Dao hỏi: "Thế cậu thân với ai hơn?"
"Với cậu." Hà Lạc Tri trả lời.
Hàn Phương Trì không nói gì cũng không tỏ vẻ phản đối.
Khi mọi người về hết, phòng được Hàn Phương Trì giúp dọn dẹp sạch sẽ, đến khi xong thì trời đã tối. Ánh đèn chiếu qua cửa sổ lớn, phản chiếu lại căn phòng gọn gàng và hai người họ trong bộ đồ ở nhà. Cả hai đều im lặng, mỗi người dọn dẹp một góc.
Căn phòng này dường như đã trở thành một mái ấm nhỏ.
Hà Lạc Tri lên tiếng: "Phần còn lại để tớ tự dọn cũng được."
Hàn Phương Trì hỏi: "Vậy tớ ngồi đây à?"
Hà Lạc Tri bị nghẹn lời, cười cười bảo: "Cậu về nhà mà ngồi."
Hàn Phương Trì sắp xếp lại đồ trên bàn trà, không quan tâm đến lời anh nói.
Khi chuông cửa bất ngờ vang lên, Hà Lạc Tri ngạc nhiên nhìn ra ngoài.
Hàn Phương Trì không nói gì, đi mở cửa rồi đứng chờ ở cửa. Hà Lạc Tri nhìn anh nhận một cái gì đó, sau đó anh cảm ơn và đóng cửa lại.
"Ai thế?" Hà Lạc Tri ngơ ngác hỏi.
Hàn Phương Trì lặng lẽ mang đồ vào phòng ăn, Hà Lạc Tri ngỡ ngàng nhìn anh lấy ra một chiếc bánh sinh nhật.
Hàn Phương Trì vào bếp tìm hai cái muỗng rồi mang khay bánh ra.
Chỗ ban công trước đây Hà Lạc Tri không để trống, mà làm thành một góc ngồi bệt với bàn trà và đệm ngồi.
Hàn Phương Trì đi đến, tắt đèn, và căn phòng chỉ còn lại ánh sáng từ cửa sổ lớn cùng ánh sáng lờ mờ từ đèn đường bên ngoài hắt vào. Dù ánh sáng mờ ảo, mọi thứ trong phòng vẫn hiện ra rõ ràng.
"Bù sinh nhật cho cậu, lần trước cậu không về kịp." Hàn Phương Trì đặt bánh lên bàn trà và nói.
Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm tối, dáng anh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú. Anh nhìn Hà Lạc Tri và nói: "Nhân tiện, tớ muốn nói với cậu vài điều."