Bất Sát

Chương 7-7




Chương 7: Võ lâm minh chủ Tân Yết Thiên

"Tiểu tử, thấy chân khí ngươi phóng ra ngoài không ít, chẳng qua lại vận dụng không quen tay lắm, sư phụ nhà ngươi thế nhưng không tận trách lắm à!" Ngoan Nham lão nhân cười ha hả nhìn Bạch Thiên.

Không như mọi người ở hiện trường đều cung kính hoặc chột dạ cúi thấp đầu, Bạch Thiên tò mò nhìn lão nhân này, trong miệng cũng giải thích: "Tôi chỉ có đạo sư, không có sư phụ."

Ngoan Nham lão nhân nhíu mày, không rõ ý nghĩa của "đạo sư" lắm, nhưng đối với bốn chữ "không có sư phụ" này, hắn thế nhưng nghe đủ rõ rồi, đôi mắt lập tức lóe qua một tia hưng phấn, vội vàng hỏi: "Ngươi không có sư phụ?"

Bạch Thiên gật đầu.

"Hê hê, có hứng bái ta làm sư không đây?" Ngoan Nham lão nhân giống như đùa nói.

"Ông mạnh lắm sao?"

Đôi mắt của Bạch Thiên phóng ra hào quang, cũng cả mặt hưng phấn hỏi ngược lại, nhưng không biết câu này đã đủ để cho người bên cạnh hết hồn, Ngoan Nham lão nhân thế nhưng là ai hả! Người này gần như cũng biến thành nhân vật trong truyền thuyết rồi, ông ta cũng đã nói muốn nhận đồ đệ rồi, còn không quỳ xuống dập đầu cho mau, lại có thể còn dám hỏi ông ta có mạnh không?

Ngoan Nham lão nhân hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc trả lời của Bạch Thiên, chẳng qua ở dưới thần sắc hảo võ kia của Bạch Thiên, Ngoan Nham lão nhân lại không hề tức giận, ngược lại cười ha ha lên, như người trẻ tuổi ngoắc ngoắc ngón trỏ với Bạch Thiên, sau đó lẳng lặng đứng ở tại chỗ, chờ đợi Bạch Thiên công kích.

Thấy vậy, Bạch Thiên cũng rút trường thương sau lưng, đấu khí màu lam phát ra, trường thương nhất thời giống như sao băng rất nhanh đâm về phía lão nhân.

Ngoan Nham lão nhân hình như định cho đồ đệ mới một cái ấn tượng sâu sắc, đối mặt với một kích phá núi xẻ biển này của Bạch Thiên, hắn chẳng những không có lựa chọn dễ dàng né tránh hoặc mượn lực sử lực, trái lại đỡ thẳng lấy kích này, chỉ thấy ánh mắt lão nhân bùng lên, tay như móng vuốt chim ưng túm chặt lấy trường thương, mặc cho Bạch Thiên dốc hết đấu khí cũng không thể rút lấy trường thương. Bạch Thiên vừa thấy thần sắc ung dung của lão nhân, ngay tại chỗ cũng không rút thương nữa, trực tiếp làm cái lễ tiết kỵ sĩ đối với lão nhân, đồng thời hưng phấn cao giọng nói: "Xin sư phụ nhận tôi làm đồ đệ."

"Vô lễ! Muốn sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ vậy mà còn không quỳ xuống." Gã vạm vỡ vừa rồi còn quần nhau với Âu Dương Nhật không biết từ lúc nào đột nhiên đi đến bên cạnh lão nhân, lớn tiếng quát mắng Bạch Thiên.

Mọi người đều sửng sốt, lúc này, Ngoan Nham lão nhân cũng dùng sức gõ đầu tên vạm vỡ kia, không khách khí mắng: "Còn nói nữa! Ngươi đánh nhau với người khác trên đường, mười mấy người đánh người ta hai người cũng đánh không thắng, bây giờ trái lại dám lớn tiếng hả? Còn không cùng bạn heo bè chó của ngươi lui ra sau cho ta."

"Vâng, sư phụ." Gã vạm vỡ lại có thể khép nép vội vàng lùi đến phía sau, mười mấy người còn lại thấy gã vạm vỡ đã lui rồi, lập tức cũng lùi sang bên cạnh theo, ngay cả thở mạnh cũng không dám phát một tiếng.

"Sư phụ, những huynh đệ này đều là đồ đệ của người?" Bạch Thiên cũng bất quản lão nhân rốt cuộc đáp ứng thu hắn làm đồ đệ rồi hay chưa, trực tiếp gọi luôn sư phụ, dù sao, ở trong thế giới ban đầu, đạo sư thế nhưng không thể kêu học sinh không được gọi hắn là đạo sư, Bạch Thiên lúc này cũng không có nghĩ đến nhiều quy củ như vậy.

May là Ngoan Nham lão nhân ở bên cạnh quan sát rất lâu, trái lại cũng thích tính tình quang minh lỗi lạc đó của Bạch Thiên, không chút điệu bộ, cũng không hiểu lễ nghi phiền phức. Lão nhân phất phất tay: "Ta đâu ra nhiều đồ đệ sẽ tức chết ta như thế, chỉ có cái tên ngu nhất kia."

"Thật là tức chết ta rồi! Đời này thu hai tên đồ đệ, hai tên đều ngu! Một tên ngu mà chết rồi, tên kia muốn ngu chết cũng không có ai muốn giết." Ngoan Nham lão nhân tức đến mở mồm lẩm bà lẩm bẩm, khiến gã vạm vỡ lùi đến phía sau mặt cũng đỏ lên.

Ngoan Nham lão nhân hình như đang suy nghĩ cái gì, đôi lông mày trắng nhíu chặt, trên dưới đánh giá Bạch Thiên, cuối cùng mở miệng: "Không được, nếu ngươi cũng ngu mà chết, hoặc là muốn ngu chết cũng không ai chịu giết, vậy lão nhân gia ta há không phải là không có người nối nghiệp?"

Bạch Thiên gãi gãi mặt, không biết Ngoan Nham lão nhân nói như thế là ý gì.

"Theo ta đi, đồ đệ tốt! Ngoan Nham lão nhân ta lần này tuyệt đối sẽ dạy ra một đồ đệ tốt khiến người muốn giết lại giết không nổi." Ngoan Nham lão nhân kéo tay của Bạch Thiên, vội vàng đi ngay, Bạch Thiên kinh hoảng cứ như thế trực tiếp bị hắn lôi đi, ngay cả muốn giải thích mình còn có đồng bạn cũng không thể.

"Đứng lại!"

Một âm thanh vênh váo truyền tới, câu này trái lại thật khiến Ngoan Nham lão nhân dừng lại bước chân, đã bao lâu không ai dám nói câu này với hắn rồi? Ngoan Nham lão nhân tò mò nhiều hơn tức giận mà quay đầu, lại chỉ nhìn thấy một thiếu niên tóc lục, dáng vẻ thoạt nhìn chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, Ngoan Nham lão nhân không khỏi có chút vừa bực mình vừa buồn cười, cảm thán mấy năm này ngay cả trẻ con cũng dám kêu Ngoan Nham lão nhân hắn dứng lại.

"Lão già, ông muốn mang đại sư huynh Bạch Thiên của nhà tôi đi thì cũng được..." Keisy có chút bực mình nói: "Chẳng qua ông tốt xấu gì cũng phải trả chút phí chuộc thân chứ?"

Mọi người té ngửa, Ngoan Nham lão nhân thậm chí còn loạng choạng hai bước, phí chuộc thân? Té ra tiểu tử này là coi đại sư huynh nhà bọn chúng thành kỹ..."

"Ông có biết rằng, sư huynh đệ chúng tôi bây giờ chỉ dựa vào anh ta mới có thể ăn cơm đấy, anh ta một khi đi, Long đại cô nương người ta há chẳng phải đuổi chúng tôi ra ngoài đi uống gió tây bắc?" Keisy lời nói không kinh chết người không ngưng mà tiếp tục nói, sau đó ngang nhiên vươn tay phải ra: "Cho nên, ông cho tiền, tôi sẽ cho người!"

"..."

Ngoan Nham lão nhân gãi gãi đầu, ở trong lòng lục lọi, móc ra một miếng kim nguyên bảo, thuận tay ném qua, còn hỏi: "Đủ không hả?"

Keisy sắc mặt bình tĩnh đón lấy kim nguyên bảo, sau đó dùng răng cắn cắn, cất vào trong lòng, thần sắc đột nhiên trở nên kích động: "Đương nhiên không đủ, ông coi đại sư huynh nhà tôi là cái gì? Đại sư huynh nhà tôi thế nhưng là thiên tài tư chất hơn người, vạn năm khó thấy, ông nhìn anh ta, tính cách quang minh lỗi lạc, tướng mạo anh tuấn hơn người, thực lực lấy một đánh cả ngàn, khoản nào khoản nấy xuất hiện ở trên thân một người cũng khó có được, huống chi sư huynh nhà tôi là siêu cấp thiên tài tập hợp ba cái ưu điểm này ở một người, ông dùng một cái kim nguyên bảo liền muốn mang anh ta đi? Ông cho rằng tôi đang bán đổ bán tháo à?"

Ngoan Nham lão nhân lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, trực tiếp lấy ra một cái túi tiền nặng trịch ném qua, Keisy phi thân một cái tiếp lấy cái túi này, vừa mở ra nhìn, ánh vàng chiếu lên mặt của Keisy, càng tôn lên bộ mặt tham tài vô sỉ ngay cả sư huynh cũng có thể bán, Keisy lập tức cất túi vào trong lòng, một bộ mặt nịnh nọt còn khom lưng cúi đầu: "Cảm tạ quang lâm của ngài, sư huynh đi thong thả nhé."

"Chờ, chờ một chút!" Lần này, người dở khóc dở cười biến thành Bạch Thiên, mắt thấy Keisy thật sự muốn bán mình rồi, Bạch Thiên không thể không vội vàng đứng ra nói mấy câu.

"Chờ cái rắm á! Anh có sư phụ, tôi có tiền, mọi người đều vui, anh mau đi học võ công đi! Thuận tiện mang Liệt Diễm nhà anh đi luôn, nuôi một con quỷ tham ăn đã rất vất vả, tôi thế nhưng không muốn nuôi hai con, có chuyện gì thì cứ để cho Liệt Diễm liên lạc với Bảo Lợi Long." Keisy vội vàng nói xong, sau đó vừa lại quay đầu bổ thêm một câu với Ngoan Nham lão nhân: "Anh ta đi hay không là chuyện của ông, anh ta thế nhưng là đồ đệ ông, bất luận làm sao, tiền vừa rồi tôi chết cũng sẽ không ói ra đâu!"

Thằng, thằng tiểu quỷ này... Ngoan Nham lão nhân trái lại tức giận không nổi, tiểu quỷ thế này đã không thể dùng trẻ trâu để hình dung rồi, căn bản chính là mặt dày vô sỉ... Không, dùng mặt dày vô sỉ cũng không đủ để hình dung một phần vạn của Keisy.

Bạch Thiên còn có chút lo lắng, cảm thấy mình không nên rời khỏi bên cạnh đồng bạn, nhưng lúc này, Liệt Diễm lại dùng tâm linh cảm ứng nói: "Chủ nhân, chủ nhân của Bảo Lợi Long điện hạ và Keisy đã hỏi qua Chân Không rồi, hắn nói võ công của lão nhân đó rất lợi hại, bản thân cũng là người tốt, ông ta chịu nhận người làm đồ đệ là cơ hội rất hiếm có, bảo người đừng bỏ lỡ cái cơ hội này, chờ sau khi bọn họ giải quyết xong chuyện quái vật và Lâm Quý Vân, sẽ đi tìm người, Bảo Lợi Long điện hạ nhất định có thể tìm được Liệt Diễm, chủ nhân không cần lo lắng."

Bạch Thiên nhận được tâm linh cảm ứng này giờ đây mới biết, thì ra nhóm bạn đã giúp hắn nghe ngóng con người của sư phụ, hắn cảm kích nháy mắt với đồng bạn, sau đó không nói ra lời từ chối nữa.

Ngoan Nham lão nhân nhìn cái nháy mắt minh hiển đến không thể minh hiển hơn kia của Bạch Thiên, sau đó liền trầm mặc xuống không phản bác nữa, trong lòng hiểu rõ đồ nhi và đồng bạn nhất định đã đạt thành loại giao hẹn ngầm nào đó, nhưng lại rất tò mò bọn họ là làm sao đạt thành, cũng không trò chuyện với nhau, chẳng lẽ thật sự dùng ánh mắt giao lưu liền hiểu?

Ngoan Nham lão nhân đối với đồ nhi mới này càng ngày càng tò mò rồi, chẳng qua cũng không vội vàng, với tính cách này của Bạch Thiên, muốn nghe ngóng gì từ hắn thực sự quá mức dễ dàng...

"Đồ nhi ngoan, theo vi sư đi thôi!" Ngoan Nham lão nhân chỉ nhìn thần sắc của Bạch Thiên đã biết hắn sẽ ngoan ngoãn đi theo, nghĩ thầm, ưu điểm lớn nhất của đồ nhi này chính là thành thật, khuyết điểm lớn nhất chính là thành thật quá mức.

Bạch Thiên gật đầu, đồng thời vừa lại không yên tâm muốn quay đầu căn dặn mấy câu, hắn nhìn Keisy, nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ nhắc nhở nói: "Keisy, không được bán nhị sư huynh của cậu đâu đó."

Lời này khiến mọi người ngã thành một đống, Keisy thì phất phất tay: "Không đâu, anh đi rồi, anh ta thế nhưng là bùa bảo mệnh duy nhất của tôi đó, sẽ không bán anh ta đâu."

Bạch Thiên gật đầu, tiếp đến vừa lại quay đầu nhìn hướng Leola, lần nữa nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Cẩn thận đừng bị Keisy bán mất."

Leola im lặng, nhưng vẫn gật đầu.

Bạch Thiên cũng không nói thêm cái gì, dù sao muốn nói cái gì, để cho Liệt Diễm chuyển cho Bảo Lợi Long là được rồi, Bạch Thiên yêu thích võ công không quá quyến luyến đồng bạn, trái lại bắt đầu chờ mong võ công mình có thể học được, Ngoan Nham lão nhân thấy đồ đệ mình mới nhận vẻ mặt hận không thể lập tức bắt đầu học võ, cũng không nán lại thêm, mang theo đồ đệ mới liền vội vàng rời khỏi.

Sự tình cứ thế kết thúc, kết quả của cái phát triển này khiến mọi người đều sững sờ rất lâu, nhất là Âu Dương Nhật và Long Vũ Điệp, đánh đến một nửa, người ta thu xong đồ đệ liền đi, không hề coi bọn họ ở trong mắt, chẳng qua Âu Dương Nhật trái lại có chút mừng rỡ, tình địch mình vẫn luôn lo lắng bị mang đi rồi, còn không biết bao giờ mới trở lại, mà điều này cũng khiến Long Vũ Điệp sững sờ, thậm chí không kịp hồi thần tiến lên nói tiếng tạm biệt với Bạch Thiên.

"Oh oh, võ lâm đại hội lúc nào muốn bắt đầu hả?" Keisy có chút nhàm chán rầy rà.

Lúc này, mọi người mới hồi thần lại, giờ đây mới nhớ tới, bọn họ thế nhưng không phải tới để xem người khác nhận đồ đệ, võ lâm đại học thế nhưng phải mau mau tiến hành mới đúng.

Nhất thời tràng cảnh vừa lại bắt đầu náo nhiệt lên, Keisy dùng khuỷu tay thúc thúc sát thủ bên cạnh, cả bộ mặt gian thương.

"Này, nếu Bạch Thiên đi rồi, vậy nên đổi sang anh thượng trận đi?"

Leola nhàn nhạt nhìn Keisy một cái, trực tiếp nói: "Để tôi thượng trận, có lẽ sẽ bị nhận ra." Keisy nhíu mày, có chút hoài nghi hỏi: "Thật sự sẽ bị nhận ra sao?"

"Không biết." Bản thân Leola cũng không chắc, mặc dù lúc đó nói cho hoa mỹ là bị toàn giang hồ truy sát, nhưng thật sự có thể đuổi tới lại cũng không có mấy người, người thấy đến mặt mũi hắn thì càng ít, hiện giờ chắc chắn có thể nhận ra hắn chỉ có võ lâm minh chủ tiền nhiệm đã chết, hoặc là còn có... Leola nhíu mày, hình như đã bỏ sót ai?

Keisy nhìn khuôn mặt lâm vào trầm tư của Leola, dưới lòng liền có loại cảm giác không ổn, gã này ở trí nhớ ngoại trừ võ vông thực sự chẳng ra làm sao, nhất là bị hắn bình luận là nhân sự vật không trọng yếu, rất có khả năng ở một giây sau liền bị Leola quên mất, có lẽ có ai từng nhìn thấy Leola, chỉ là bởi vì là "nhân sĩ không trọng yếu", cho nên gã này căn bản liền không nhớ.

"Anh tốt hơn vẫn là đừng thượng trận."

Keisy không thể không thỏa hiệp, thuận tiện ở đáy lòng tự an ủi mình, nếu như bị nhận ra, vậy phiền toái thế nhưng lớn rồi, dù sao bây giờ đã có tiền bán thân của Bạch Thiên, ăn cơm hẳn là không có vấn đề gì nữa, bây giờ trọng yếu chính là, tìm cái buổi tối trăng vắng sao thưa, để cho Leola đánh ngất cái tên Tân Yết Thiên khốn khiếp kia, rồi để cho Lâm Quý Vân tự mình tiêu diệt hắn, tiếp đến liền có thể cầm theo tiền đi ăn khắp đại giang nam bắc, thuận tiện ở dọc đường tìm xem thử có thể gặp được quê quán của quái vật hay không, đương nhiên, tìm không được thì không liên quan đến chuyện của bọn họ.

"Nhị sư huynh không thượng trận sao?" Chân Không lặng lẽ nghe một hồi, mặc dù rất nhiều đều nghe không hiểu, chẳng qua kết luận cuối cùng trái lại vẫn hiểu.

"Đúng thế, tôi thấy chúng ta cứ ngoan ngoãn xem thi đấu, đợi đến lúc trăng vắng sao thưa, trở lại giải quyết chuyện của tiểu Vân." Keisy bộ dạng biếng nhác, chuyện không có tiền kiếm cậu luôn luôn đều ghét.

Mặc dù bộ dạng chây lười của Keisy, nhưng Lâm Quý Vân vẫn là ném về phía Keisy một cái ánh mắt cảm kích, dù sao, chỉ là mang theo Lâm Quý Vân tới võ lâm đại hội đã là chuyện vô cùng nguy hiểm rồi, cho dù không thể báo đại thù, Lâm Quý Vân cũng sẽ không có oán giận đối với đám người Keisy, dù sao người hắn muốn đối phó thế nhưng là võ lâm minh chủ.

Lúc này, một hồi trống dồn dập truyền đến, nhân sĩ võ lâm xung quanh tất cả đều an tĩnh lại, ánh mắt tới tấp nhìn hướng ban công của một cái tiểu lầu, trên ban công đang đặt một bộ trống lớn, một người đàn ông mặc áo xanh đang ra sức đánh trống, mà cửa ban công cũng mở ra rồi, từ trong đi ra một người đàn ông cao gầy, thoạt nhìn hết sức uy nghiêm, ánh mắt long lanh có thần, không hướng nội như Ngoan Nham lão nhân, nhìn thoáng qua người này, đã biết là nhân vật võ công cao cường, đồng thời, không biết có phải là ảo giác của Keisy hay không, cứ luôn cảm thấy xung quanh lão già này hình như có cỗ ma lực nhàn nhạt, nhưng dưới cảm giác cẩn thận, ma lực đó vừa lại lập tức tiêu tán mất tăm.

"Tân..."

Lâm Quý Vân nhìn thấy người này, nghĩ đến chuyện ác người này làm, không nhịn được phẫn hận khẽ hô lên, nhưng mới hô được một chữ, liền bị Keisy lập tức bịt kín miệng, may mà mọi người đang chăm chú nhìn cử động của võ lâm minh chủ, không có người chú ý đến Lâm Quý Vân.

"Keisy." Leola lại thấp giọng gọi Keisy.

Keisy vừa bịt miệng của Lâm Quý Vân, vừa ném ánh mắt cho Leola, 'cái gì?'

"Tôi đã thấy người này, tôi nhớ ra rồi." Leola đột nhiên ngừng lại, nghĩ đến bây giờ vẫn có Chân Không và Lâm Quý Vân ở đây, hắn vội vàng chuyển đổi thành ngôn ngữ của thế giới kia: "Tôi ở lúc đánh nhau với võ lâm minh chủ tiền nhiệm, hắn cách rất gần."

Shit! Keisy không khỏi âm thầm kêu khổ, chuyện trọng yếu như thế, ông anh làm sao không nhớ ra sớm một chút!

"Cúi đầu đi, đừng để hắn nhìn thấy mắt màu bạc của anh." Keisy cũng dùng ngôn ngữ ban đầu khẽ hô.

Long Diễm Điệp nghiêng mắt liếc Leola một cái, hừ một tiếng, không nói nhiều cái gì, dù sao cô đi theo Leola, chỉ là muốn tìm được tỷ tỷ, nếu Leola bị bắt rồi, trái lại khiến cô hao tổn tâm trí.

Leola cũng làm theo, may là võ lâm minh chủ kia ở ban công tầng hai, mà quần người xung quanh vừa lại nhiều, thấy thần sắc hắn như thường, hẳn là không có chú ý đến có cái đệ nhất sát thủ đang ở dưới "nghe giảng".

Tân Yết Thiên thấy dáng vẻ an tĩnh của mọi người, hết sức hài lòng bắt đầu diễn giảng: "Mấy ngày gần đây, tin tưởng các vị cũng phát hiện yêu nghiệt liên tiếp xuất hiện, khắp nơi làm ác giết người phóng hỏa, thân là một phần tử của võ lâm, chúng ta hẳn nên coi là chuyện của mình, vì muôn dân thiên hạ..." (đã bỏ bớt diễn thuyết dài đến một tiếng đồng hồ)

Keisy sớm đã ngáp dài ngáp ngắn, mí mắt không ngừng rơi xuống, thường thường đứng một lúc là thiếp đi, thân thể ngã thẳng sang bên cạnh, chỉ là Leola luôn thuận tay vớt Keisy đã ngã góc bốn mươi lăm độ lên, sau đó Keisy liền mở mắt khoảng 0.2 cm, ba phút sau lại ngã một lần nữa rồi lại được vớt lên.

Mãi cho đến sau khi một hồi trống mãnh liệt đánh thức triệt để Keisy, cậu mới phát hiện âm thanh thôi miên kia của Tân Yết Thiên đã ngừng rồi, mà mọi người xung quanh đều lộ ra bộ dạng sục sôi, cũng không biết là lời của Tân Yết Thiên cỗ vũ sĩ khí, hay là cảm động hắn rốt cuộc cũng nói xong rồi.

Tân Yết Thiên hài lòng nhìn mọi người, hai tay giơ lên, sau khi làm cho mọi người an