Bất Sát

Chương 13-6




Chương 6: Quá khứ


"Tôi biết mà! Tôi biết mà! Đi thẳng ra, nằm trở về, gã này thật là không làm tôi tức đến tóc rụng nhẵn là không cam tâm sao?" Keisy đi qua đi lại, trong miệng lẩm bẩm chửi mắng, thỉnh thoảng còn dừng lại cào túm đầu tóc một hồi.

"Keisy, cậu lãnh tĩnh một chút." Mặc dù trên miệng kêu Keisy lãnh tĩnh, nhưng kỳ thực bản thân Mai Nam cũng nhíu mày.

Bảo Lợi Long ghé vào bên cạnh một cái giường, người nằm trên giường chính là Leola được Misery mang trở về. Tiểu thiếu niên suy nghĩ một chút, cuối cùng bò lên giường, kéo ra một góc chăn, trốn vào trong chăn.

"Không được ngủ!" Keisy tức đến lật tung chăn ra.

"Trả chăn chăn cho ta!" Bảo Lợi Long nhảy lên, muốn đoạt lại chăn mền từ trên tay Keisy, nhưng Keisy lại cố ý ném chăn ra xa, Bảo Lợi Long kêu lớn một tiếng, vội vàng chạy qua nhặt chăn trở lại.

Bảo Lợi Long ôm chăn mền trở về giường, khi Keisy tưởng rằng nó vừa lại muốn nằm trở về giường, lại thấy nó trải chăn ra, sau đó cẩn thận đắp lên người Leola, vừa bĩu môi trừng Keisy, vừa nói: "Keisy đồ đần độn, không có chăn chăn, papa sẽ sinh bệnh."

Keisy cứng họng, không ngờ nhóc con này trưởng thành nhanh như thế, cũng biết giúp bố nó đắp chăn rồi.

"Nếu lớn nhanh thêm một chút nữa là tốt rồi." Khuôn mặt Keisy suy sụp toàn bộ, chiến đấu ngày mai rốt cuộc phải làm sao đây?

Cậu quay đầu nhìn, Bảo Lợi Long sau khi đắp chăn cho Leola xong, vừa lại bò lên giường ngủ rồi. Keisy bước nhanh tiến lên, còn muốn túm Bảo Lợi Long từ trên giường ra, lại bị Bạch Thiên bên cạnh kéo lại: "Nó ngày mai còn phải chiến đấu đây, để cho nó ngủ đi."

"Nhưng..."

"Cho dù nó thức, cũng sẽ không có thay đổi gì." Bạch Thiên lắc lắc đầu nói: "Không bằng cứ để nó ngủ cho tốt, bồi dưỡng đủ tinh thần chiến đấu."

Keisy liếc Bảo Lợi Long một cái, do dự một chút, đành theo như lời của Bạch Thiên.

"Vậy bây giờ nên làm sao đây?" Keisy quay đầu qua, nhìn mọi người hỏi.

"Leola..." Mai Nam nhìn người gọi mãi không tỉnh, bất đắc dĩ nói: "Nếu chúng ta bây giờ gọi cậu ấy cũng gọi không tỉnh, cứ tạm thời nghe Long Hoàng, tin cậu ấy ngày mai sẽ lông tóc không chút thương tổn mà tỉnh lại là được, bây giờ, vấn đề bức thiết nhất của chúng ta là, nên làm sao để cho Bảo Lợi Long đánh thắng trận đấu ngày mai?"

"Liệt Diễm, ngươi là Long tộc duy nhất, có chủ ý gì tốt nói ra xem thử nào?" Keisy lộ ra ánh mắt và biểu tình cực độ khát vọng, nhìn hi vọng duy nhất trước mắt.

Liệt Diễm rất trực tiếp nói: "Hoàn toàn không có."

Sắc mặt của mọi người trầm xuống, Keisy vẫn chưa hết hi vọng lại hỏi: "Ngươi ngẫm lại xem."

Liệt Diễm trầm mặc, vẫn như cũ lắc đầu, nói: "Lấy tuổi của Bảo Lợi Long điện hạ để xem, điện hạ đã rất mạnh rồi, điện hạ mới hơn hai mươi tuổi, bề ngoài lại lớn đến xấp xỉ bằng tôi, mà tôi đã năm mươi mấy tuổi rồi, hơn nữa, cho dù là tôi, ở trong Long tộc cũng tính là đã lớn vô cùng nhanh rồi."

"Muốn để cho Bảo Lợi Long điện hạ đánh thắng Mirrodin quá khó." Liệt Diễm nhíu mày nói: "Mirrodin đại nhân đã vượt quá ngàn tuổi rồi. Hơn nữa Hắc Long tộc cũng là Long tộc vô cùng cường đại, Hắc Long tộc ở trong Long tộc, gần như có thể nói là rồng chuyên tinh chiến đấu."

Keisy thốt lên: "Shit! Thì ra hắn là lão già siêu cấp hơn ngàn tuổi."

"Vậy đặc tính của Thần Thánh Bạch Long là cái gì?" Bạch Thiên nghiêm túc hỏi, nói không chừng có thể dựa vào năng lực đặc thù đánh thắng cũng không chừng.

Liệt Diễm nghiêm túc hồi tưởng: "Trị liệu, tịnh hóa, chiêm tinh và dự ngôn, nhất là dự ngôn, trong truyền thuyết, Bạch Long tộc có thể mơ thấy tương lai, chẳng qua những cái này Bảo Lợi Long điện hạ hình như đều không biết đây, đại khái bởi vì không có rồng dạy điện hạ đi."

"Những cái này đối với chiến đấu có tác dụng gì sao?" Keisy khó có thể tin hỏi: "Chẳng lẽ thế này có thể tịnh hóa sạch Mirrodin sao?"

"Đương nhiên không thể, Mirrodin đại nhân là rồng sống sờ sờ, cũng đâu phải oán linh." Liệt Diễm trừng mắt phản bác Keisy.

Keisy lộ ra biểu tình gần như tuyệt vọng: "Chẳng lẽ ngày mai cứ như thế đẩy Bảo Lợi Long lên lôi đài, sau đó nhìn nó thua trận trong vòng một phút... Có ai có thể đề xuất đề nghị tốt hơn hay không hả?"

"Chúng ta có thể thử đánh thức Mirrodin hay không đây? Dù sao hắn cũng là papa của Bảo Lợi Long, để cho hai bọn họ đánh nhau, thế này cũng quá đáng thương rồi." Thanh Thanh dè dặt nói, vừa lại rất sợ đề nghị của mình khiến mọi người càng thêm phiền não.

Mọi người trầm mặc một hồi, sau đó trong ánh mắt mỗi người tỏa ánh sáng rực, nhất là Keisy, đơn giản là muốn nhảy lên rồi, cậu lớn tiếng la hét: "Cậu nói đúng đấy! Thanh Thanh."

Thanh Thanh giật mình, không biết vì sao Keisy lại kích động như thế, chẳng qua nhìn dáng vẻ, Keisy hình như rất tán đồng chủ ý của mình. Thật là tốt quá rồi, cô không khỏi vuốt trái tim đang nhảy loạn của mình.

"Không sai." Mai Nam gật đầu, có chút hưng phấn nói: "Chúng ta căn bản không nên từ bên Bảo Lợi Long hạ thủ, thực lực chính là thực lực, căn bản không thể ở một buổi tối liền có thay đổi."

"Cho nên chúng ta nên từ đối phương hạ thủ." Keisy tiếp lời: "Mirrodin căn bản không phải tự mình nguyện ý đi chiến đấu, chỉ cần hắn vừa thanh tỉnh, tuyệt đối sẽ dừng tay không đánh nữa, đến lúc đó chúng ta liền thắng rồi."

Keisy suy tư một hồi, lẩm bẩm: "Bây giờ thì phải ngẫm nghĩ thứ gì có thể ảnh hưởng đến Mirrodin? Kiếm Lan nhìn thấy ảnh chụp của Mị Cơ tỷ tỷ liền thanh tỉnh, nói thế này, chỉ cần tìm được ảnh chụp của Bạch Nhụy, nói không chừng..."

Nghe đến đây, ánh mắt của mọi người đều phát quang lên, suýt nữa khui sâm banh ăn mừng trước cho thắng lợi ngày mai.

"Chẳng qua." Bạch Thiên đột nhiên hỏi: "Muốn đi đâu tìm ảnh chụp của Bạch Nhụy đây?"

Động tác vui mừng hoan hỉ của mọi người đột nhiên ngừng lại, đúng rồi, chặt chẽ mà nói, Bạch Nhụy cũng đã chết hai mươi mấy năm rồi, ở lúc này đi đâu tìm ảnh chụp của cô ấy? Chẳng lẽ phải gõ cửa phòng của Long Hoàng, hỏi xem hắn có giữ lại ảnh chụp Thần Thánh Bạch Long của mình hay không sao?

"Ta nghĩ là không hữu dụng, bởi vì ta đã thử rồi, nhưng vẫn là cho các ngươi đi."

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Misery từ sau khi đưa Leola trở về, đơn giản nói rõ sự tình xong, liền cứ luôn trầm mặc không nói, trong tay hắn cầm một tấm ảnh chụp ố vàng, ảnh người ở trong là một nam một nữ và một đứa trẻ, người nam trong đó vừa nhìn đã biết là Mirrodin, nhưng người nữ kia, mọi người lại là lần đầu tiên nhìn thấy, cô ấy hết sức mỹ lệ, mang theo nụ cười êm dịu ấm áp, chỉ là ở khóe mắt còn có một chút cảm giác tinh nghịch.

"Ông làm sao có bức ảnh chụp này hả? Người nữ này chính là Bạch Nhụy? Thiếu niên kẹp ở giữa Mirrodin và Bạch Nhụy kia đừng nói là..." Keisy khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Misery.

"Là ta." Misery vừa như là có chút khó xử, vừa lại như đang hoài niệm: "Ta ở lúc Mocha khoảng một trăm tuổi, đã quen biết anh ta rồi, lúc đó Mirrodin cũng vẫn còn sống ở trong hoàng cung. Hai bọn họ thường thường tới tìm Mocha, lần nào đến cũng sẽ kéo ta cùng nhau đi ra ngoài ăn dã ngoại."

"Cậu bé này phải hoạt bát một chút, đừng cả ngày cứ ở trong phòng."

"Nhóc con chết tiệt, vừa lại tới làm kỳ đà rồi!"

"Mirrodin, tiểu Mise, thịt nướng xong rồi, mau đến ăn thịt đi."

Misery khẽ lắc lắc đầu, đem chuyện cũ lần nữa chôn vào sâu trong ký ức.

"Nếu như hắn ngay cả thứ yêu quý nhất của mình, con của mình và Bạch Nhụy cũng có thể công kích, vậy thì ta nghĩ tấm ảnh chụp này cũng không có tác dụng gì rồi." Misery nhàn nhạt nói, để cho mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý một chút, tránh cho bọn họ ngày mai khi phát hiện ảnh chụp không hữu dụng, sẽ hoàn toàn luống cuống tay chân.

"Ông nói đúng, chúng ta không chỉ có ảnh chụp, còn có con trai của Mirrodin, thậm chí còn có dây chuyền Long Thập Tự mà linh hồn của Bạch Nhụy từng ở trong. Bất luận thế nào, chúng ta đều phải cược một ván." Keisy kiên quyết nói, cậu biết dây chuyền ở ngay trên người Leola, cũng biết dây chuyền này từng đánh thức Mirrodin, mặc dù liệu đến được Long Hoàng hẳn là cũng sẽ nghĩ đến điều này, hơn nữa nghĩ biện pháp phòng phạm, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đem ngựa chết chữa thành ngựa sống thôi.

Misery suy nghĩ một chút, gật đầu, hắn đã nghe mọi người nói, một khi thua rồi, Leola liền phải ăn trái tim Long Hoàng, cho nên bất luận thế nào cũng phải liều một phen rồi.

"Misery!" Keisy tức giận chỉ vào mũi của Misery: "Ngày mai ông sẽ phụ trách ở lại đây, bảo hộ cho tốt cái gã ngủ nướng này cho tôi, không ý kiến chứ?"

Misery lắc lắc đầu, sự tình là hắn gây nên, hắn tự nhiên là nên làm như thế.

"Được rồi, được rồi! Mọi người về đi ngủ đi, ngày mai còn phải lăn lộn nữa." Keisy từ trên ghế bò dậy, lớn tiếng la hét.

Mọi người cũng rối rít đứng dậy, trở về phòng của mình, Thanh Thanh là con gái, cho nên một mình một phòng, mà Bạch Thiên và Mai Nam ở chung một phòng, Keisy còn lại đương nhiên ở cùng một phòng với Leola rồi, cho nên cậu không cần đi đâu, khi mọi người rời khỏi phòng, cậu tiến lên, đóng cửa phòng lại là được.

Keisy trở lại, tùy tiện nằm lên cái giường của mình, hai tay gối sau đầu, mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, bắt đầu hoài nghi mình thật sự có biện pháp ngủ sao?

"Này! Misery, nếu như ngày mai thua rồi, ông sẽ mang anh ta đi chứ?"

Misery ngẩn người, không ngờ đến Keisy vậy mà ôm theo ý nghĩ giống hắn. Hắn sở dĩ ở lại, ngoại trừ lo lắng Long Hoàng sẽ lần nữa xuống tay với Leola, cũng là bởi vì cơ suất giành thắng lợi rất nhỏ bé... lúc cần thiết, hắn sẽ mang Leola rời khỏi Đại Lục Rồng, cho dù trốn cả đời, cũng tốt hơn ăn trái tim Long Hoàng.

"Ừ." Chẳng qua có lẽ không thể thành công mang Leola đi, Long Hoàng không thể không chút phòng bị đối với điều này, khẳng định đã bày bố thiên la địa võng, nghĩ đến đây, lòng Misery không khỏi trùng xuống.

"Nếu như không mang anh ta đi được." Âm thanh của Keisy nghe lên rất bằng phẳng, âm điệu không chút nhấp nhô: "Vậy thì cứ để cho anh ta vĩnh viễn ngủ một cách thoải thoải mái mái là được."

Misery ngẩn người, ngủ vĩnh viễn? Ý này giống với điều hắn suy nghĩ sao?

"Anh ta đã thống khổ quá lâu rồi." Keisy sau khi nói xong câu này, không giải thích nhiều, liền trở mình, không nói chuyện nữa.

Rất lâu sau, Misery mới nói một câu.

"Ừ, ta biết rồi."

Mặc dù thân thể thoạt nhìn an an ổn ổn nằm trên giường, nhưng nội tâm của Leola lại không có chuyện đó, bắt đầu từ khoảng khắc lưng hắn dựa lên cây bông gòn, cả thế giới liền thay đổi rồi, từ mất sắc thái, vặn vẹo lúc đầu, đến sau đó hoàn toàn biến thành một loại cảnh tượng khác.

"Lucitte phế vật, Lucitte đần độn, Lucitte khuyết tật không biết ma pháp, ha ha ha."

Đám trẻ con đột nhiên xuất hiện bên cạnh cứ luôn cười nhạo Leola, nhưng tên trong miệng bọn chúng mắng lại là xa lạ, khuôn mặt của bọn chúng cũng xa lạ, thậm chí ngay cả cái thôn xóm rừng rậm vây quanh bốn phía này cũng là xa lạ.

Lucitte? Tôi không phải Lucitte, tôi là Leola.

Leola muốn mở miệng giải thích, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể sai khiến thân thể của mình, thân thể phát run, một cỗ tâm tình ủy khuất sợ hãi nổi lên trong lòng, thậm chí còn xen lẫn một cỗ cảm thụ không cam tâm, hắn vì sao phải chịu đựng loại khuất nhục này?

Không, cái thế giới này nhất định có một loại lực lượng có thể tương kháng với ma pháp, ta sẽ tìm ra loại lực lượng đó.

Khoan đã! Leola nhíu mày, đây không phải cách nghĩ của hắn, ý nghĩ và cảm tình này rốt cuộc là ở đâu ra?

Đặc huấn! Ta phải đặc huấn! Mọi loại huấn luyện gian nan, dù không thể chịu đựng cũng không sao cả.

Leola ngây ngẩn cảm thụ tình cảm không thuộc về mình, cỗ tình cảm đó nóng rực như thế, hình như có nhiệt tình cường đại và tính cách kiên quyết vĩnh viễn không chịu thua. Mặc dù hắn vẫn không biết người này là ai, nhưng Leola vẫn lẳng lặng cảm thụ những tình cảm này, đây là thứ hắn khiếm khuyết nhất, có thể dùng phương thức như vậy thể hội những nhiệt tình này, đối với hắn mà nói, là một loại kinh nghiệm vô cùng đặc thù.

Về phần nội dung đặc huấn của Lucitte, mấy vạn năm qua, khắc nghiệt đến có thể dọa sợ mỗi một nhiệm kỳ Long Hoàng khi nhận được ký ức của trái tim Long Hoàng... Ngoại trừ người hiện nay, huấn luyện có khắc nghiệt thế nào, dù sao cũng là vì mục đích trở nên mạnh hơn, mà không phải dùng để tự tìm cái chết, nhưng thủ đoạn huấn luyện của ma vương Gre có thể nói là tự tìm chết hơn là biến mạnh.

Kỳ thực, nếu như có biện pháp nói chuyện, Leola thật sự rất muốn chỉ đạo Lucitte một chút, phương pháp huấn luyện khắc nghiệt hơn.

May thay, đây chỉ là một đoạn ký ức mà thôi, bằng không nếu Lucitte thật sự nghe thấy Leola nói chuyện, sợ rằng không phải nghe theo kiến nghị của hắn, sau đó chết trong huấn luyện, từ đấy trên thế giới sẽ không sinh ra nửa tên kỵ sĩ, bằng không thì cũng là ngay tại chỗ bị cách huấn luyện Leola nói tức đến hộc 3 lít máu.

Tìm được rồi! Lực lượng của ta, loại lực lượng xuất ra từ trong thân thể này.

Quyết định rồi, ta muốn đặt tên nó là —- đấu khí!

Người đặt tên đấu khí... Leola bắt đầu có chút phát hiện Lucitte chính là người nào... hẳn nên nói là "quả tim kia" đi, là trái tim Long Hoàng cố ý để cho hắn biết chuyện xảy ra trong quá khứ sao? Mục đích là muốn dao động hắn sao?

Mặc dù có chút đoán được ý đồ của trái tim Long Hoàng, nhưng Leola lại cũng không biết nên làm sao, chỉ là hắn cho rằng một vài ký ức kia hẳn là không thể ảnh hưởng đến mình, cho nên cũng chỉ là an tĩnh xem, rồi quyết định muốn làm cái gì sau, nói không chừng còn có thể từ trong những ký ức này, tìm ra phương pháp cứu phụ thân Coffee cũng không chừng?

... Nó nên là thứ cao thượng hơn, nó đại biểu cho vinh diệu, đại biểu cho quy phạm nên tuân thủ, đại biểu cho chính nghĩa, nó... không, nên nói là chúng ta, tên của chúng ta sẽ gọi là —- kỵ sĩ!

Lucitte mới đầu giống hệt Bạch Thiên.

Tràn ngập nhiệt tình, đầy đủ cảm xúc chính nghĩa, cũng lấy tuân thủ theo vinh diệu và quy phạm kỵ sĩ làm điểm tựa.

Bởi vì bản thân đang tồn tại trong thân thể của Lucitte, Leola đương nhiên nhìn không thấy "mình" có dáng vẻ gì, sau khi bắt đầu cảm thấy Lucitte rất giống Bạch Thiên, bất tri bất giác liền tưởng tượng tướng mạo của Lucitte thành mặt của Bạch Thiên rồi.

Leola chần chừ một hồi, dùng sức lắc đi cái ý nghĩ này, nếu như hắn coi Lucitte thành Bạch Thiên để đối đãi, vậy thì lát nữa sau khi tỉnh lại, sợ rằng sẽ nảy sinh ý nghĩ thương xót đối với trái tim Long Hoàng... không được! Bất luận hắn mới đầu là thế nào, trái tim Long Hoàng của bây giờ đều không đáng thương xót.

Chúng ta tuân thủ theo phẩm hạnh tốt đẹp. Vì sao?

Chúng ta dùng đấu khí ở duy trì chính nghĩa. Vì sao?

Chúng ta không hề làm sai cái gì. Vì sao?

Một tiếng rồi lại một tiếng vì sao đó vang vọng ở trong tai của Leola, bất tri bất giác, hắn bắt đầu có chút hoài nghi, Lucitte thật sự sai rồi sao? Hắn chỉ là muốn có địa vị bình đẳng với ma pháp sư, lại chịu phải bách hại, hắn sai rồi sao? Hay người sai là người khác?

Không! Ta không thể bị ảnh hưởng, nghĩ đến Keisy, Bảo Lợi Long, còn có Bạch Thiên, Mai Nam và Thanh Thanh, rồi nghĩ đến Anse và Bạch Nhụy... Leola vừa nghĩ đến những người này, đột nhiên trong lòng liền có chút ấm áp, tâm tình lần nữa bình tĩnh lại, không còn bị ảnh hưởng của Lucitte.

Hắn nhất định có thể vượt qua những ảo giác này, không vấn đề!

Misery đột nhiên bừng tỉnh, nhíu mày nhìn Leola trên giường, Leola bình ổn nằm ở đó, vẫn như cũ là dáng vẻ ngủ say, hắn do dự một hồi, nghĩ thầm, hẳn là mình quá căng thẳng rồi, cho nên mới giật mình tỉnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn thời gian, cũng xấp xỉ là lúc nên đánh thức mọi người rồi, thế là bò người dậy, định trước hết đi gọi ba người khác dễ tỉnh hơn, đợi khi trở lại rồi gọi Keisy là được.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau