Bắt Rồng Làm Hậu (Phược Long Vi Hậu)

Chương 5: Đời đời kiếp kiếp bất tiêu bất diệt*




*Cho dù có chết đi bao nhiêu lần cũng sẽ không bao giờ biến mất hay mờ đi.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Yến Diên cuối cùng cũng không thể đợi được nữa, trong lúc dùng cơm trưa, hắn đã nói với nam nhân ngồi đối diện: “A Bạc, vết thương của ta đã khỏi rồi, đất nước không thể một ngày không có vua, ta đã ở đây khá lâu, đến lúc phải hồi cung rồi.”

Bàn tay Huyền Long đang cầm đôi đũa bỗng ngừng lại.

Y vốn là yêu thú, rất thích ăn thịt, từ trước đến nay không cần nấu chín thức ăn. Sau khi sống cùng với Yến Diên, y mới bắt đầu thay đổi thói quen của mình. Bởi vì y hy vọng mình có thể giống với hắn một chút. Y chỉ mới thử dùng đũa hơn một tháng, đương nhiên vẫn chưa quá quen thuộc, năm lần bảy lượt làm rơi đũa trông rất vụng về.

Y nhặt đôi đũa lên mà sắc mặt không hề thay đổi, từ tốn nói: “Ừm, ta đưa ngươi về, chiều nay đi đúng không?”

Nhìn thấy phản ứng của nam nhân này, Yến Diên lập tức nổi giận, hắn đặt đôi đũa xuống, tủi thân nói: “Ta muốn đi, ngươi nỡ để ta đi sao?”

Huyền Long im lặng trong chốc lát rồi nhìn hắn: “Nếu như ngươi đã muốn đi, ta không thể giữ ngươi lại.”

Đôi mắt của Huyền Long từ khi sinh ra đã lạnh lùng, đồng tử của y không tròn như con người mà hẹp và dài, có màu xanh và vàng, không có bất cứ yêu ma quỷ quái nào sánh bằng. Yến Diên biết y thích mình, nhưng lại không thể hiểu được rốt cuộc y đang nghĩ gì. Bởi Huyền Long chưa bao giờ để lộ ra cảm xúc của mình, y lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, tất cả mọi thứ đều không quan trọng đối với y.

Điều này khiến cho Yến Diên cảm thấy thất vọng: “Ai nói ta muốn đi một mình chứ, ta muốn ngươi đi cùng ta.”

Yến Diên vừa nói ra câu đó, không chỉ Huyền Long, ngay cả hắn cũng cảm thấy sững sờ.

Hắn vốn dĩ muốn lừa Huyền Long vào cung rồi tìm cơ hội để lấy đi tim rồng. Nhưng hình như lúc nãy hắn thật sự không nỡ rời đi, còn vì chuyện này mà tức giận.

Hắn chắc chắn điên rồi.

Cả hai nhìn nhau trong chốc lát, Yến Diên lập tức hoàn hồn, vươn tay nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của Huyền Long, cười nói: “Nếu như chúng ta đã thành phu thê, đương nhiên phải ở bên nhau rồi. Lẽ nào ngươi không muốn bên ta đến già sao?”

Huyền Long tự nhẩm lại bốn chữ “bên ta đến già”, lỗ tai đỏ lên trong vô thức, lặng lẽ nhắm mắt: “Đương nhiên muốn.”

Nửa canh giờ sau, trên trời cao vạn thước, có một con rồng màu đen đang bay lượn, trên lưng còn có một nam nhân dung mạo tuyệt sắc.

Càng đến gần hoàng cung, tâm trạng của Yến Diên càng nặng trĩu, hắn ngồi trên lưng của Huyền Long, bàn tay thon trắng của hắn chạm vào sừng bên phải đã bị gãy một nửa của y, trong lòng cảm thấy xót xa.

“A Bạc, tại sao sừng của ngươi lại gãy một bên vậy…?”

“Khi còn bé đã bị chặt mất.” Huyền Long nhẹ nhàng nói.

Yến Diên tức giận: “Ai?”

Huyền Long: “Mẹ ta.”

Yến Diên từ từ nhíu mày: “Tại sao?”

“Không biết.” Huyền Long im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Có lẽ là không thích ta.”

Các huynh đệ tỷ muội của y, ai ai cũng được mẹ thương yêu, nhưng mẹ chỉ không thích một mình y. Mỗi lần tức giận, bà liền dùng roi da đánh.

Ngày hôm đó sau khi uống say, bà đã cầm đao và chặt đứt một bên sừng của y, đuổi ra khỏi Long tộc.

Từ đó về sau y không còn gặp mẹ nữa, cũng chẳng có cơ hội để hỏi lý do nữa.

Tại sao lại đối xử với y như vậy?

“Có đau không…?” Yến Diên xót xa nói.

“Không đau.” Giọng nói của Huyền Long trầm lắng lại, giống như đang kể về chuyện của người khác vậy.

Yến Diên muốn nói vài câu an ủi y, nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ có thể cúi người hôn lên bên sừng bị gãy của Huyền Long, ngập ngừng nói:

“Ngươi còn có ta, ta thích ngươi.”

Hắn không dám nói gì nhiều hơn như vậy nữa.

Ai cũng biết Yến Diên rất tàn nhẫn, vẻ ngoài của Huyền Long lại có vẻ như thờ ơ với mọi thứ, nhưng y luôn ghi nhớ mọi lời nói của Yến Diên.

“Ừm.”

Chưa từng có ai đối xử thật lòng với y, Yến Diên đối xử với y rất tốt, hắn muốn tiếp cận y, y lại xem là thật lòng.

Huống hồ y yêu Yến Diên sâu đậm, đây vốn không phải là đạo lý gì lớn lao, đó chỉ là bản năng khắc sâu vào linh hồn y, giống như vết sẹo do hỏa nghiệp gây ra trên mặt y vậy. Cho dù có trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi cũng không bao giờ mất đi.