Bắt Rồng Làm Hậu (Phược Long Vi Hậu)

Chương 24: Cứng mềm đều có thể chịu được




Cho dù ở khoảng cách xa như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được cơn giận sắp bùng phát của Yến Diên.

Huyền Long không ngờ rằng Yến Diên sẽ giận dữ như vậy, y đứng dậy, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Ta quay về đầm cổ một chuyến.”

Yến Diên: “Về làm gì?”

Huyền Long quả thật không biết nói dối, y rũ mắt xuống, cố gắng tránh né ánh mắt hùng hổ đầy sự đe dọa của Yến Diên, ánh mắt như vậy luôn luôn rất dễ làm y buồn.

“Lấy ít đồ.”

“Đồ gì?” Yến Diên không ngừng hỏi.

Huyền Long lưỡng lự một chút rồi chầm chậm đi về phía hắn, y cúi người nắm lấy tay của Yến Diên, đây là cách duy nhất để dỗ hắn vui mà y có thể nghĩ đến vào lúc nào: “Đừng giận mà…”

Bình thường Yến Diên cũng bày ra dáng vẻ như vậy để làm nũng với y.

Nhưng bây giờ Yến Diên lại hất tay y ra, thậm chí còn lùi về sau vài bước.

Huyền Long thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, đôi mắt xanh thẫm như băng lặng lẽ nhìn Yến Diên, thẳm sâu bên trong còn chất chứa một sự lúng túng không rõ.

Yến Diên nhìn y một chút liền quay người rời đi.

Huyền Long thấy thế liền vô thức mà đuổi theo, nói bằng một giọng điệu buồn bã: “A Diên.”

Yến Diên dừng lại trước cánh cửa đã bị đóng chặt lại, đối lưng với y: “Ngươi có biết ngươi không từ mà biệt như vậy sẽ khiến ta lo lắng không?”

Huyền Long nhìn theo bóng lưng ấy: “Ta biết sai rồi.”

“Hừ.” Yến Diên quay người, nhướng mày nói: “Vậy là xong rồi? Ngươi nên bù đắp cho ta thế nào đây?”

Huyền Long: “Ngươi muốn gì?”

Yến Diên: “Qua đây.”

Huyền Long không hề do dự, từ từ tiến đến gần hắn.

Yến Diên nhìn vào dung mạo anh tuấn đằng sau chiếc mặt nạ bằng vàng ấy, liền nói: “Cởi đồ ra.”

“A Diên, ta…” Yết hầu của Huyền Long khẽ di chuyển, y thật sự muốn nói về chuyện đứa bé cho Yến Diên biết.

Yến Diên cười lạnh nhạt: “Làm sao? Đến chuyện này cũng không muốn?”

“Còn nói là thích ta, ta thấy cái thích của ngươi căn bản còn không quan trọng bằng cỏ dại trong Ngự Hoa Viên nữa.”

Những lời mà Huyền Long muốn nói bây giờ lại không nói nữa.

Yến Diên cũng không biết bản thân rốt cuộc làm sao vậy, khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Huyền Long, cơn giận dữ bên trong như ngày càng bùng phát: “Lúc nào cũng cứng nhắc như vậy, thật phiền chết đi được!”

Dứt lời, Yến Diên liền đẩy Huyền Long sang một bên rồi quay trở lại, hắn vốn dĩ không thật sự muốn rời đi, chỉ là muốn dọa Huyền Long một chút. Yến Diên biết rằng có đôi lúc cứng còn có tác dụng hơn mềm.

Tên rồng này cứng mềm đều có thể chịu được.

Bởi vì y thích hắn, để ý đến hắn.

Lần này nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho y được, nếu không lần tới y vẫn biến mất không một lời từ biệt như vậy thì bệnh của A Ngọc phải làm sao.

Nhất định phải để y nhớ kỹ.

Yến Diên ngồi xuống bên cạnh bàn, tự rót cho mình một tách trà rồi uống cạn.

Huyền Long ngơ ngác trong phút chốc rồi đi vào tẩm điện, lúc đi ra, trong tay còn bồng thêm một con cáo tuyết từ trên núi băng với một bộ lông màu trắng vẫn còn nhỏ, như một cục bông nhỏ nhắn vậy. Trên đường về hoàng cung, Huyền Long đã đặc biệt ghé đến núi tuyết để tìm con cáo tuyết này, nó vừa đầy tháng, vừa hay là lúc thích hợp để nuôi dưỡng nó.

Yến Diên không thèm nhìn y lấy một lần, Huyền Long nâng con cáo tuyết đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng đưa cho Yến Diên: “Tặng ngươi.”

“Đừng giận nữa.”

Yến Diên tò mò quay sang nhìn Huyền Long một cái, sau khi nhìn thấy cục bông trắng nhỏ ấy liền theo phản xạ có điều kiện mà nhíu mày, trong lòng đang nghĩ rốt cuộc Huyền Long này tặng hắn con cáo tuyết để làm gì.

Yến Diên liền quay đầu sang nơi khác, gọi Trần Nham đang đứng gác bên ngoài đi lấy tấu chương, không hề quan tâm đến nam nhân bên cạnh này.

Huyền Long biết bản thân ngu ngốc, lại nghĩ đến lời nói của ông lão trước kia, liền cảm thấy bản thân không nên im lặng không thú vị như vậy, thế nên trong lúc Yến Diên phê duyệt tấu chương, Huyền Long đã dùng linh lực hâm nóng nước trà, rồi rót cho Yến Diên một ly.

“Uống trà.”

Yến Diên nhìn tách trà đang bốc khói nghi ngút, thuận tay đẩy ra khiến nước trà đổ một nửa xuống bàn: “Thời tiết nóng như vậy mà để ta uống tách trà nóng như vậy, muốn ta phát điên sao?”

Trời nóng không thể uống trà quá nóng, Huyền Long lặng lẽ ghi nhớ những điều này rồi bỏ đầy trà vào ấm, tiếp tục dùng linh lực làm nguội đi: “Đã lạnh rồi.”

Yến Diên không thèm ngẩng đầu nhìn mà múa bút thành văn trên tấu chương: “Quá lạnh cũng không được, đau dạ dày.”

Cho dù Huyền Long không nhạy bén đến mức nào cũng có thể nhận ra hắn đang cố ý vạch lá tìm sâu, nhưng y vẫn đặt lòng bàn tay trước tách trà, sau khi biến cho nó trở nên ấm hơn liền lặng lẽ quay người rời khỏi.

Mãi đến giờ cơm tối, Yến Diên vẫn trưng ra thái độ như vậy, Huyền Long biết hắn cảm thấy y phiền, thế nên cũng không chủ động đến chỗ hắn nữa. Một người một rồng, trong lòng tràn đầy những tâm sự khác nhau, dùng hết bữa cơm tối mà không cảm thấy ngon miệng chút nào.

Ngọn đèn trong đêm tối vẫn chưa tắt, Yến Diên nằm trên giường, quay người sang một bên không nhìn đến Huyền Long, ngay cả bóng lưng ấy cũng mang một cảm giác lạnh lẽo đáng sợ, Huyền Long nhìn hắn lưỡng lự một hồi mới bắt đầu gọi.

“A Diên.”

“Đừng gọi ta.” Yến Diên lạnh lùng đáp.

“Dù sao ngươi cũng không thích ta, hai ngày không gặp, đến cả chuyện phu thê cũng không muốn làm với ta.”

“Không có.” Huyền Long thấp giọng phản bác lại.

“Y sĩ nói…ta có thai rồi.”

Nửa câu sau y nói một cách lí nhí, Yến Diên không nghe rõ liền quay người nhìn y: “Ngươi nói cái gì?”

Huyền Long nhìn thấy biểu cảm ấy của Yến Diên, đột nhiên cảm thấy rất khó nói thành lời, cuối cùng y chỉ khép mắt lại: “Không có gì.”

“Vậy ngươi cởi y phục ra, coi như là để dỗ ta, ta liền tha thứ cho ngươi hai ngày qua không từ mà biệt.” Nói tới nói lui vẫn nói bàn về chuyện cũ, Yến Diên trở người, đè lên Huyền Long một cách thuần thục, nhìn chằm chằm nam nhân nằm dưới thân mình như một con sói.

Huyền Long thật sự không hiểu được những sự sỉ nhục trong lời nói, chỉ cảm thấy khó xử, những lời nói của y sĩ vẫn cứ văng vẳng bên tai y, nếu như làm ngược lại, khả năng làm tổn thương đến thai nhi là rất lớn, nhưng nếu như không nghe theo Yến Diên, y thật sự không biết nên làm thế nào để dỗ hắn nữa.

Con người vẫn luôn thích giận dỗi như vậy sao…?

Yến Diên căn bản không cho Huyền Long cơ hội trả lời, trong lúc đang suy nghĩ chuyên khác, Huyền Long đột nhiên cảm thấy cơ thể lạnh toát, tiết y trên người bị kéo ra, Yến Diên kinh ngạc và vui vẻ khi nhìn thấy làn da mịn màng trên ngực y: “Vết thương của ngươi khỏi rồi?!”

Huyền Long gật đầu: “Ừm.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi.” Yến Diên cực kỳ vui mừng, cúi đầu hôn lên ngực y.

Vốn dĩ hắn không biết nên mở lời với Huyền Long như thế nào, bây giờ vết thương cũ đã khỏi rồi, đến lúc đó mở lời với y quả thật là dễ dàng hơn nhiều.