Lúc đầu Yến Diên vẫn chưa chắc chắn rằng Ninh Chi Ngọc chính là người yêu trong số mệnh của mình, hắn chỉ cảm thấy xót xa mà thôi. Hắn không vừa mắt người khác bắt nạt y, bị thương đến vậy rồi còn cố tỏ ra kiên cường.
Những cung nữ, thái giám trong cung khi phạm lỗi, bị đánh đến chết đi sống lại hắn cũng chưa từng xót xa. Nhưng tại sao sau khi nhìn thấy Ninh Chi Ngọc như vậy, hắn lại cảm thấy thương xót đến thế cơ chứ?
Chắc chắn là có lý do cả.
Ngày đó sau khi nhận được sự đồng ý của phụ hoàng, Yến Diên đã đưa Ninh Chi Ngọc về cung làm thư đồng của mình. Yến Diên không đành lòng để y làm những công việc nặng nhọc, nên để ý bên cạnh rửa bút mài mực cho mình, yêu thương trân trọng như trân bảo.
Kỳ lạ thay, từ ngày Yến Diên ở bên cạnh Ninh Chi Ngọc thì hắn không còn mơ thấy những cảnh tượng đó nữa. Dần dần theo thời gian trôi qua, tình cảm của hai người càng ngày càng thêm sâu đậm, hắn cũng dần dần chắc chắn rằng Ninh Chi Ngọc chính là nam nhân trong giấc mơ của hắn.
Bây giờ y đã ở bên cạnh hắn, đương nhiên sẽ không cần phải bước vào giấc mơ của hắn nữa.
Nhưng tối hôm qua hắn lại mơ thấy giấc mơ khiến hắn đau đến tan nát cõi lòng như vậy…
“A Ngọc, ngươi đang trách ta sao?”
Bên ngoài điện mưa như trút nước, sắc trời âm u, ánh nến trong điện Loan Phượng cả đêm chưa tắt. Bây giờ những ánh nến cuối cùng vẫn đang bập bùng cháy, ngọn lửa mờ ảo ấy soi lên gương mặt với làn da trắng như tuyết của nam nhân đang ngồi bên mép giường.
Yến Diên ngồi bên cạnh giường, đầu tóc rối tung còn lấm tấm những giọt nước. Hắn nắm lấy bàn tay của Ninh Chi Ngọc mà hôn, đôi mắt đỏ lên, nói:
“A Ngọc, ngươi đừng giận ta…”
“Ta thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt, nên mới đưa ra hạ sách lừa Huyền Long vào cung. Nếu như ngươi chết rồi, để lại ta một mình thì phải làm sao đây… Ta không thể mất ngươi được.”
“Ngươi đột nhiên mắc bệnh, ta nghĩ trăm phương ngàn cách để cứu ngươi, nhưng cuối cùng chỉ còn một cách duy nhất đó.”
“Ngươi yên tâm…trong tim ta chỉ có ngươi, ta đối với Huyền Long đó chẳng qua chỉ là diễn kịch mà thôi. Ta đối với hắn cũng giống như đối với một con súc sinh vậy, hắn không là gì cả, làm sao có thể so sánh với ngươi chứ.”
“Ngươi đừng giận ta nữa, mau tỉnh lại đi, có được không…?”
“Chỉ cần ngươi tỉnh lại ta bảo đảm sau này ta sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa.”
Nam nhân nằm trên giường vẫn điềm tĩnh nhắm mắt. Gương mặt vốn dĩ rất yếu ớt xanh xao của y nhờ có vảy rồng làm thuốc nên bây giờ đã hồng hào hơn nhiều rồi. Giống như yêu tinh vừa mới uống máu xong vậy, còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Yến Diên lặng lẽ ngắm nhìn y một lúc lâu mới dần dần nghiêng người về phía trước, khẽ hôn lên trán y.
Lúc này hắn còn ôn nhu hơn ngàn lần, vạn lần khi ở bên Huyền Long nữa.
Cho dù Yến Diên có cảm thấy hổ thẹn với Huyền Long đi chăng nữa, thì hắn cũng chỉ có thể đem những điều ngọt ngào này dành cho Ninh Chi Ngọc.
Và cũng chỉ dành cho một mình A Ngọc của hắn mà thôi.
“Hoàng thượng, đã đến lúc thượng triều…” Những tiếng bước chân rón rén từ ngoài điện truyền vào càng lúc càng rõ hơn, Trần Nham đứng cách Yến Diên khoảng chừng mười bước liền dừng lại, nhẹ giọng nói một cách cẩn thận.
Yến Diên không thèm quay đầu nhìn Trần Nham lấy một cái, tầm mắt toàn bộ hướng về phía Ninh Chi Ngọc: “Hôm nay miễn triều, ngươi đến ngọ môn báo cho các đại thần một tiếng, bảo bọn họ về đi.”
“Hôm nay trẫm chỉ muốn ở bên A Ngọc của trẫm, không muốn đi đâu cả.”
Trần Nham cảm thấy tâm trạng của Yến Diên không được tốt lắm nên không nói gì nhiều liền lui xuống. Không lâu sau y lại quay lại, phía sau dẫn theo hai tiểu thái giám, mỗi người mang một khay gỗ đã được sơn màu nâu, đặt những bộ y phục đã được gấp gọn, môt bên là tiết y, một bên là một chiếc áo bào màu đen được thêu những họa tiết màu vàng kim.
“Hoàng thượng, nô tài hầu hạ người thay y phục.”
Yến Diên quay đầu nhìn Trần Nham, nói: “Tại sao ngươi còn chưa đi?”
“Nô tài đã sai Tiểu Đức Tử đến ngọ môn thông báo cho các đại thần rồi.” Trần Nham cầm cây phất trần trong tay, cúi người nói: “Hoàng thượng cả người đang bị ướt, nô tài không dám lui xuống. Nếu như làm tổn hại đến long thể, khi hoàng hậu nương nương tỉnh lại nhất định sẽ rất lo lắng.”
Thời tiết lúc tam phục* tuy rằng trời có mưa vẫn luôn mang không khí nóng nực oi bức. Vì vậy cho nên y phục bị ướt tuy mặc khá khó chịu nhưng cũng không cảm thấy lạnh. Yến Diên vốn không có tâm trạng để làm những việc đó, nhưng sau khi nghe Trần Nham nói Ninh Chi Ngọc sẽ lo lắng cho hắn, hắn liền đứng lên để cho Trần Nham và hai tiểu thái giám giúp mình thay y phục và lau khô tóc.
*Tam phục: chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu.
Trần Nham cúi đầu buộc thắt lưng nạm ngọc cho Yến Diên, đột nhiên hắn nói một cách nghi hoặc: “Không phải trẫm đã để Tiểu Đức Tử đến hầu hạ cho Hàn Bạc rồi sao?”
“Hàn công tử không thích người khác hầu hạ, bình thường chỉ đến khi dùng thiện mới cần đến Tiểu Đức Tử nên nô tài đã tự ý để hắn lui xuống rồi, mong hoàng thượng đừng trách tội.”
Trần Nham là một lão thái giám đã bên cạnh Yến Diên từ khi hắn còn bé, mà Tiểu Đức Tử lại là đồ đệ mà Trần Nham yêu thương nhất, y rất thông minh lanh lợi nên để y làm những việc đó cũng không có gì là không đúng.
Yến Diên nhớ lại vẻ mặt không cảm xúc của Hàn Bạc: “Cũng đúng, y quả thật không cần người khác hầu hạ.”
Trần Nham chỉnh vạt áo trước cho Yến Diên, quan tâm nói: “Hoàng thượng người giận Hàn công tử sao?”
Đôi chân mày đẹp đẽ của Yến Diên bỗng nhíu lại, hắn lạnh lùng thở dài: “Y có gì mà khiến trẫm giận chứ, là trẫm phiền đến y rồi.”