Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 70




Như Diên có nghi vấn tất nhiên An Dịch cũng vậy, con của mình cùng nam nhân khác mắt qua mày lại, làm cha mẹ không biết mới gọi là kỳ quái. Bất quá hai người cũng không biểu lộ ra cái gì mà là ăn ý rời khỏi phòng, tuy rằng làm cha mẹ khó có thể chấp nhận, nhưng phụ lòng con mình lâu như vậy, hiện tại có lập trường gì mà ở trong này ý kiến chứ.

Chờ tạp vụ ra ngoài, An Trình Điển liền bổ nhào vào lòng Văn Lược, cọ tới cọ lui, “Tối nay ngủ với tôi đi!”

Văn Lược lập tức lộ ra biểu tình cậu ăn nhiều rồi nha, một cái ánh mắt hình viên đạn phóng lên trên đầu An Trình Điển.

“Lần sau gặp lại không biết là khi nào.” An Trình Điển lộ ra bộ dáng làm nũng khó thấy.

Văn Lược cười cười, sờ sờ tóc An Trình Điển vì bị thương mà đã cắt bớt (nói trắng ra là đầu đinh đó =]]), “Tôi quay xong liền đi tìm cậu! Công việc tiếp theo đều bỏ hết!”

“Cho nên nói nếu đem tôi so sánh với tiền, tôi quan trọng hơn phải không?” An Trình Điển cười ngẩng đầu nhìn Văn Lược.

Văn Lược không để ý đến hắn, mà là tỉ mỉ đánh giá vết thương trên người An Trình Điển, nhịn không được sâu kín nói, “Sớm đã biết không nên cho cậu quay bộ phim này!”

Nói xong mới biết mình lỡ lời, An Trình Điển phải quay phim gì, mình có thể can thiệp sao?

“Với cậu không quan hệ! Là do tôi, nếu tôi không có tâm cùng Nặc Uy phân cao thấp sẽ không xảy ra chuyện gì.” An Trình Điển thản nhiên nói, chuyện này không trách ai được.

Văn Lược nhìn An Trình Điển hé ra bộ mặt không đáng để ý, nhịn không được nở nụ cười, “Cậu nói xem nếu tôi đem ảnh chụp hiện tại của cậu bán cho phóng viên sẽ được bao nhiêu tiền?”

An Trình Điển lộ ra bộ dạng khó chịu, uy hiếp nói: “Cậu cũng đừng quên trong tay tôi vẫn còn quả chiếu của cậu!”

Văn Lược hắc nghiêm mặt trực tiếp một chưởng chụp vai An Trình Điển, thấy An Trình Điển nhịn không được kêu lên, hắn vội vàng nhào tới kiểm tra, An Trình Điển cười hì hì ghé vào miệng hắn hôn một hơi.

Văn Lược bạch liễu nha nhất nhãn, sau đó thời điểm An Trình Điển bị nhìn đến chột dạ hắn liền nâng mặt An Trình Điển hôn lại. Thật cẩn thận duy trì góc độ của bản thân, tận lực không có áp An Trình Điển, hai người cứ như vậy hôn, tựa như hai tiểu động vật đang lếm vết thương cho nhau, sau đó chậm rãi vuốt ve đối phương, thuận theo cảm xúc của đối phương, trái tim ấm áp quấn quanh lấy nhau, sau đó chậm rãi qua một đêm.

Cách ngày, Văn Lược sáng sớm rời đi, đạo diễn thậm chí tối qua gọi tới đã muốn giết hắn rồi, sáng sớm vội vàng lên máy bay trở về, khi đó An Trình Điển còn chưa thức dậy.

Thời điểm Văn Lược tới phim trường, An Trình Điển cũng đã bị người nâng lên phi cơ trực tiếp bay tới châu Âu.

Văn Lược đáp ứng An Trình Điển sau khi quay xong sẽ đến xem hắn một chút, nhưng sự tình xa xa không thuận lợi như hắn nghĩ, quay phim cùng làm hậu kỳ dài đến một tháng, thật vất vả quay xong, đạo diễn lại cảm thấy cái vài chỗ không hài lòng bảo hắn quay lại vài cảnh, cuối cùng thời điểm hắn nghĩ có thể bay sang gặp An Trình Điển, lại bị gọi về thu âm ca khúc chủ đề. Sau đó đại công ty nói cuối năm phải ra một cái quảng cáo tân xuân, cho nên hắn bị tha đi quay quảng cáo dài hơn mười lăm phút, quảng cáo này rất dài, minh tinh tham gia cũng nhiều, cho nên lúc quay không tính là phiền toái, nhưng mà ai cũng không muốn đắc tội với thương nghiệp quảng cáo quốc tế, cho nên chỉ có thể ưu tiên quay bên này trước.

Sau đó chính là tuyên truyền cho bộ phim, hậu kỳ tăng ca thêm giờ chỉnh sửa, bọn họ nói minh tinh xuất hiện thật bất hợp lý! Đặc biệt là Văn Lược loại diễn viên này.

Vốn cuối năm cũng rất vội chuyện thất thất bát bát, Văn Lược căn bản không thoát được. Vì vậy hắn đối An Trình Điển đều thật tràn ngập xin lỗi, mỗi một lần đều chỉ có thể nói xong việc rồi hắn sẽ đi du lịch thuận tiện đón tết âm lịch cùng An Trình Điển.

Nói là nói như vậy, nhưng làm minh tinh, thời gian có đôi khi không thể có khả năng quyết định.

Tiếp theo lại là các lễ trao giải.

An Trình Điển tuy rằng không ở trong nước, nhưng tin tức về hắn vẫn là có đưa không ít, đại khái An Dịch muốn vì con mình làm một chút chuyện đi! Thời đại hiện nay ngôi sao rất nhiều, một người ẩn thân lâu sau khi quay trở lại sẽ dể dàng bị mai một, cho nên An Dịch lâu lâu sẽ tung ra một tin tức về An Trình Điển, có chút tiết mục cũng sẽ mua cho vé máy bay bay qua châu Âu phỏng vấn hắn.

Này còn chưa tính, cư nhiên An Trình Điển còn có scandal, đại khái là một nữ minh tinh xuất ngoại để gặp An Trình Điển. Văn Lược muốn sinh khí, nằm không còn có thể truyền ra scandal, hơn nữa hắn gần đây bận rộn thực bực mình, rốt cuộc hướng An Trình Điển phát cáu.

An Trình Điển đối với sự nóng nảy của Văn Lược đều vui lòng nhận hết, cũng không lâu sau báo chí đưa ra tin An Trình Điển cư nhiên đang kết giao với ai đó. Người tuy rằng không ở trong nước, nhưng công ty vì hắn mà đưa ra tin này thật nháo ngất trời, ngay cả Văn Lược tham gia mấy tiết mục cũng bị hỏi chuyện kết giao của An Trình Điển.

Văn Lược thật sự không thể không đen mặt, trong lòng oán giận, người kia không ở trong nước vẫn có thể tạo sóng gió lớn như vậy.

An Trình Điển đối với phỏng viên nói: Kỳ thật chuyện xấu của tôi thật không có gì, dù sao tôi hiện tại cũng không thể hoạt động, ngẫu nhiên nháo nháo vài tin tức cũng không hề chịu thiệt. Nhưng mà cứ như vậy đối với một người khác thật không công bằng, chân chính nam nhân hẳn là phải chịu trách nhiệm với người mình yêu, chính là mấy chuyện này có thể sẽ làm người của tôi mất hứng, tôi hẳn là sẽ ngăn chặn.

Đoạn nói này bị tạp chí tung ra, fan đều khóc thành một đoàn, làng giải trí vì sự kiện này mà bạo phát oanh động rất lớn. Văn Lược tham gia vài tiết mục trong một ngày đều bị hỏi vấn đề của An Trình Điển, hắn xém tí nữa phát tiết mà rống ra, người đó là hắn!

Sau cùng Văn Lược oán giận.

An Trình Điển ở điện thoại nở nụ cười, “Thật sự nhịn không được thì công khai đi! Sau đó bay qua đây cùng tôi đón tết âm lịch! Còn có thể tránh phóng viên.”

“Quên đi! Tôi cũng không muốn chúng ta đồng thời bị chèn ép!” Văn Lược nhìn nhìn lịch của mình bỗng nhiên mắt sáng rực, “Tuần sau tham gia lễ trao giải xong tôi liền có vài tuần rảnh rỗi.”

“Cậu xác định?” Thái độ An Trình Điển thực rõ ràng là hoài nghi.

Văn Lược cũng biết dạo gần đây mình phóng bồ câu cho An Trình Điển hơi nhiều, loại ngân phiếu khống này không thể mở lại, chỉ có thể ngượng ngùng ở đầu dây cười cười, trong lòng nghĩ bản thân thật sự có thời gian, trực tiếp bay qua đi, cho hắn một cái kinh hỉ.

Kỳ thật lễ trao giải hằng năm đều không sai biệt lắm, nói là toàn bộ quá trình mọi người đều có thể bỏ phiếu, trên thực tế có một chút khác biệt, bằng không như thế nào mỗi lần người cuối cùng đoạt giải lại lên biểu diễn một tiết mục? Không có khả năng mỗi người được đề cử đều chuẩn bị tiết mục đi! Không nói trước mọi người đến đây đều là diễn viên, quay đầu lại có thể đắc tội với người khác, cho dù là đại bài diễn viên hay đại bài ngôi sao cũng không có khả năng không hề chuẩn bị gì liền lên đài. Huống chi đây là trao giải cho diễn viên chứ không phải kim khúc thưởng, trong số diễn viên này có mấy người có thể tự tin cầm mic liền hát?

Huống chi chương trình còn là trực tiếp.

Cho nên, thời điểm Văn Lược nhận được cuộc gọi từ tổ tiết mục nói muốn hắn lên đài hát một bài, hằn liền biết mình có thể đoạt giải.

Dù đã biết nhưng tổ tiết mục vẫn nhất quyết giữ bí mật, bằng không đến lúc đó hắn làm sao có thể giữ được một bộ dạng kinh hỷ?

An Trình Điển tuy rằng không ở trong nước, nhưng việc này đều biết rõ ràng, trước một ngày tập diễn Văn Lược nhận được một kiện hàng, mở ra là một bộ lễ phục, nhìn kích thước có chút nhỏ thì biết là do làm theo yêu cầu, hắn mới mở ra liền nhận được điện thoại.

“Thích không? Mẹ bảo thiết kế sư làm, cậu cũng không cần mỗi năm đều mặc một bộ đi! Tạp chí viết bình luận đều không có biện pháp viết cho cậu.” An Trình Điển ở đầu dây bên kia cười rất đắc ý, “Tôi cũng có phần thiết kế đó nha.”

“Làm sao cậu biết của tôi nhỏ?” Văn Lược nhìn bộ lễ phục ám tử sắc cảm thấy buồn cười, tựa như trượng phu đi xa nhà nhận được quần áo của thê tử may cho. Bất quá lời này cũng không thể nói cho An Trình Điển nghe, hắn sẽ bị chỉnh đốn.

“Cậu có cái gì mà tôi không biết?” An Trình Điển cười hỏi lại.

Văn Lược mặt đỏ lên không nói tiếp.

“Lúc mặc vào chú ý một chút, có bí mật nhỏ!” An Trình Điển lộ ra một tia tiểu thần bí, sau đó cười thu tuyến.

Văn Lược nhìn kiện lễ phục kia, thật sự tìm không ra cái gì, nhưng thật ra phần eo có một đai lưng, đai lưng thêu hoa thực tinh xảo, phỏng chừng Âu Mĩ thích kiểu phong cách Trung Quốc đi! Ở cổ tay cùng cổ áo cũng thêu hoa dạng này, cho nên thoạt nhìn rất có hương vị.

Ngày hôm sau chính là thảm đỏ cùng lễ trao giải.

Văn Lược không nghĩ tới chính là, năm nay hai bộ phim của mình đều có đề cử, mà đúng dịp chính là Vệ Sanh an bài cho hắn cùng Đỗ Minh Thành đi thảm đỏ, dùng lời Vệ Sanh nói, lượng scandal của hắn đã muốn siêu tiêu, có thể tránh liền miễn hết. Quần áo của Văn Lược xem ra có chút khoa trương, nhưng cùng Đỗ Minh Thành xuất ra, hắn hoàn toàn là phái bảo thủ.

Không biết Đỗ Minh Thành có phải hay không sau khi quay xong bộ phim liền cuồng nhiệt với cổ trang, vô luận Văn Lược lúc nào nhìn thấy hắn, hắn đều giống như một thân phiêu dật cùng bệnh thần kinh.

Lúc này cũng không ngoại lệ, bất quá cũng may lúc này hắn có chút bớt phóng túng, hai ống tay áo bị dây thừng cột tới khuỷu tay, sau đó cổ áo làm một ít tiểu thủ cước, các loại cổ áo thời Đường, phần eo cũng có đai lưng, phía dưới là một cái quần màu trắng và một đôi giày ống cao.

Cách ăn mặc như vậy so với Văn Lược thực chêch lệch, Văn Lược cũng không để ý, thảm đỏ kỳ thật rất khó đi, hắn không thích, bởi vì dọc theo đường đi đều phải mỉm cười, một cái không chú ý ngày mai báo chí liền đăng lên ảnh chụp vô cùng xấu của hắn, phóng viên đem ảnh chụp xinh đẹp với ảnh chụp xấu phóng cùng một chỗ, bọn họ vĩnh viễn sẽ chọn tấm sau.

Kết thúc thảm đỏ là để ngưởi chủ trí phỏng vấn, Văn Lược cùng Đỗ Minh Thành tính toán trước, năm nay thực đại nhiệt đi! Cho nên người chủ trì phá lệ hỏi nhiều vấn đề, trong đó còn hỏi tới chuyện An Trình Điển không tới.

Văn Lược thoải mái nói, “Nếu tôi đoạt giải, tôi sẽ nói cho hắn biết đầu tiên, nếu hắn đoạt giải, tôi sẽ giúp hắn lãnh thưởng.”

Kỳ thật An Trình Điển có thể đoạt giải cũng có điểm huyền, hắn nguyên bản chuẩn bị đưa bộ phim tới tham tuyển cũng bởi vì bị thương mà không có quay, còn lại chỉ là bộ của Đỗ Minh Thành tràn ngập hương vị cá nhân, lại nói tiếp cũng hoàn toàn không kháo phổ.

Tiến vào đại sảnh hậu nhân từ từ chào hỏi, trừ bỏ mấy năm nay có thêm vài người mới, tất cả đều là người quen cũ, mỗi người mang vẻ mặt tươi cười, có nhiều người mang theo tâm thắng lợi mà tới, lại có nhiều người là tới góp vui, còn có nhiều người là tới giao thiệp. Các loại khách sáo ân cần hỏi thăm, sau đó mọi người bắt đầu tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Chỗ ngồi của Văn Lược được an bài ở phía trước, vai vế cùng danh khí của Quý đạo diễn so với Đỗ Minh Thành vẫn cao hơn nên ngồi ở phía trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người ngồi kế Văn Lược lúc này chính là An Trình Điển, bất quá hôm nay có một chỗ trống không có ghi tên, mặt khác ngồi hai bên chính là các nữ diễn viên. Văn Lược lễ phép cùng vài người xung quanh chào hỏi, sao đó im lặng chờ buổi lễ bắt đầu.

Hắn hôm nay trước khi xuất môn bảo Vệ Sanh giúp hắn đặt vé máy bay, hắn tính nhận giải xong liền trực tiếp ra sân bay. Nếu kịp sáng sớm ngày mai sẽ hiện ra trước mặt An Trình Điển.

Lại nói tiếp hai người có đoạn thời gian không gặp, hắn vừa nghĩ tới lập tức có thể gặp nhau, cả thân thể cùng tâm tư đều không còn ở lễ trao giải.

Đã bắt đầu công bố kết quả, Văn Lược hoàn toàn không mang theo trạng thái gì, tham gia lễ trao giải vô số lần, tâm tư của hắn sớm đã không còn lo lắng cùng hưng phấn, nam diễn viên xuất sắc nhất cũng đã từng lấy qua (*), bất quá lễ trao giải bắt đầu công bố hạng mục quan trọng, cho nên càng về sau Văn Lược càng khẩn trương.

(*) Đã sửa lại chi tiết này ở chương 62.

Giải nam diễn viên xuất sắc nhất đều luôn an bài ở cuối cùng, Văn Lược bắt đầu đứng ngồi không yên lúc trên đài bắt đầu trao giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Đoạt giải là một diễn viên đại tân sinh, tham diễn mấy bộ tiểu chế tác điện ảnh sau đó có chút danh khí, năm nay không biết may mắn thế nào được một đại đạo diễn coi trọng liền cho nàng diễn vai chính, không biết còn có thể nhận giải.

Văn Lược thực rõ ràng cảm giác bên cạnh có điểm thất thố, chân hung hăn địa đọa vài cái, hắn bỗng nhiên trở nên phi thường khẩn trương, mặc dù biết kịch bản, nhưng thời điểm công bố giải thưởng thủy chung đều bất an.

Nữ diễn viên xuất sắc nhất biểu diễn xong, tới lúc công bố nam diễn viên xuất sắc nhất, khách quý lên trao giải chỉ có một người, Văn Lược cũng không chú ý tới, thẳng khi đối phương gọi tên mình, hắn còn có chút hoảng hốt, ngồi ở đó ngẩn người, người bên cạnh đẩy hắn một chút, hắn mớt giật mình đứng dậy bước lên đài.

Người chủ trì đang nói chuyện, Văn Lược nghe không rõ, đại khái là bảo hắn hát chủ khúc của bộ phim trước, Văn Lược buồn bực, dựa theo bình thường không phải trao giải trước sao? Chính là trên sân khấu mọi người đều đi xuống.

Trong lòng Văn Lược nổi lên một tia bối rối, thẳng đến khi tiếng đàn quen thuộc vang lên, hắn mới ổn ổn tinh thần, bài hắn này hắn tập đã mấy ngày, ngày hôm qua diễn tập hát qua vài lần, hắn hiện tại nhắm mắt lại cũng sẽ hát. Này có thể nói là bài hát ruột thứ hai của Văn Lược.

Hắn hát:

Đứng ở trên đường, một cái nhìn thoáng qua, cũng không nghĩ hai chúng ta giống nhau, trong mắt đều có hình bóng đối phương.

Cách một con phố như cách cả thế kỷ, ta không được lòng ngươi, không chiếm được lòng ngươi, còn làm mất đi chính mình.

Trông nom ngươi so với thầm mến càng khổ hơn, nhận được nhiều hơn nhưng mất đi cũng nhiều.

Tha thứ cho ta, không dám nói ra ngoài miệng!

Ngươi với ta cùng một chỗ mới tính là yêu!



Văn Lược cố gắng làm hết phận sự, hắn không phải xuất thân từ ca sĩ chính quy, chỉ có thể cố gắng hát hết sức, đã muốn cầm giải nam diễn viên xuất sắc nhất, đáng ra phải hát bài vui tươi hơn, chính là hắn đối với ca từ thực oán niệm, người nào không có văn hóa viết ca từ này, không biết hát lên rất gieo vận sao?

Nguyên bản ở trên sân khấu có một cây đàn dương cầm, bỗng nhiên dạo lên một khúc, đèn tựu lại, người diễn tấu hướng Văn Lược nở nụ cười, hé ra bộ mặt quen thuộc.

Văn Lược lập tức quên từ, sau đó không hề nghĩ ngợi hướng đối phương chạy tới, âm nhạc thực hợp thời nổi lên lớn hơn, An Trình Điển cũng dừng động tác, ngồi ở vị trí đó hướng Văn Lược vươn tay.

Văn Lược cũng không biết mình bị làm sao, nhào qua giữ mặt An Trình Điển đem môi hôn tới.

Cái đó cũng làm An Trình Điển bất ngờ, hiển nhiên bị dọa không chỉ có mình hắn, còn có fan hâm mộ dưới đài. Tiếng thét chói tai thật lớn vang lên, người quay phim muốn chuyển cũng không biết chuyển làm sao.

“Không có việc gì, có chuyện gì thì để An Dịch xử lý.” Tiểu Càng thoải mái nói, “Hơn nữa, không phải Văn Lược của mấy người nhào qua trước sao? Đến lúc đó phóng viên viết An Trình Điển bị cường hôn là được.”

Vệ Sanh tức giận trắng mắt liếc Tiểu Càng một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nha! Mới có một thời gian không gặp, minh tinh nhà mình đã bị tương tư tra tấn thành như vậy.

Nụ hôn chấm dứt, âm nhạc cũng tắt theo, Văn Lược tựa vào đàn dương cầm mặt biến sắc ửng đỏ, An Trình Điển ôm thắt lưng hắn ngồi ở trên ghế, sau đó cầm mic ở trên đàn dương cầm bắt đầu đứng lên hát, ngay tại nháy mắt hắn mở miệng hát Văn Lược cùng nghệ sĩ dưới đài cùng toàn bộ fan hâm mộ đều bị chấn kinh, cho tới bây giờ không ai biết An Trình Điển lại hát hay như vậy.

Văn Lược nhìn An Trình Điển thực sự còn đang ca hát, bỗng nhiên có điểm thẹn thùng, hắn cư nhiên lại muốn hôn An Trình Điển.

Hiện trường điên cuồng quả thực cuối cùng đã xong, người chủ trì nhiều lần nghĩ ra cách khống chế nhưng đều bị những tiếng thét chói tai dọa trở về. Thất vất vả bình tĩnh, có người đi lên đỡ An Trình Điển để hắn trao giải cho Văn Lược, nguyên lai những điều này là do An Trình Điển chuẩn bị, hắn cố ý cấp tổ ủy hội phát ra lời mời hắn làm khách quý trao giải cho Văn Lược, sau đó chính mình nộp lên một cái đề án, không nghĩ cư nhiên được thông qua, đại khái tổ ủy hội cũng hiểu được hằng năm đều chỉ làm theo một kiểu rất không thú vị.

An Trình Điển ngày hôm qua trốn về nước, thân thể tuy rằng chưa hồi phục hoàn toàn, đi đường cũng cần người giúp đỡ, nhưng hắn phi thường có tâm xuất hiện ở trên sân khấu.

Văn Lược có điểm kích động tiếp nhận cúp, thanh âm đều nghẹn ngào, lấy được tình cảm nói đến loạn thất bát tao, đây là lần đầu tiên hắn tối thất thố trên sân khấu, cũng là lần hắn cảm động nhất.

Lần trao giải này được fan hâm mộ bình chọn là lễ trao giải lãng mạn nhất, cho dù diễn viên là hai nam nhân.

Cùng ngày fan thật cẩn thận phát hiện ra, thời điểm hai người An Trình Điển với Văn Lược đứng cùng một chỗ, lễ phục của cả hai là giống nhau, bất quá người càng cẩn thận hơn phát hiện ra thêu hoa trên áo của hai người không đồng dạng, là tên viết tắt của đối phương.

Chính văn hoàn

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tốt lắm, cuối cùng cũng kết thúc!! Tuy rằng ta thực thương bọn hắn, nhưng mà làm tình nhân vẫn phải có lúc ly khai, nhưng câu chuyện của bọn hắn vẫn còn có thể tiếp tục, đúng không?

Khi bọn hắn ở chung, chúng ta từ bây giờ không thể can thiệp vào nữa ~

hì hì..

Chính văn kết thúc, tiếp theo sẽ còn phiên ngoại, sau đó là chỉnh sửa lại, nói chỉnh sửa sẽ còn bao gồm cả phiên ngoại ở phía trên, nếu không có chuyện gì sẽ viết thêm hai phiên ngoại nữa. H tất nhiên sẽ có ~

(lược bỏ phần không liên quan, thật ra Hoa Đông tỷ dưới mỗi chương đều nói rất nhiều nhưng tất cả đều không liên quan gì đến đam này nên ta mạn phép không edit, nói trắng ra là không biết bả nói cái gì 8})

Editor nói cảm nghĩ: Chương này hảo dài ;____; Gần như gấp đôi mấy chương khác T^T Dù sao thì sau 1 tháng (đúng một tháng luôn đó trời o.O) cuối cùng cũng xong 70 chương rồi, cám ơn mọi người trong thời gian qua ủng hộ <3 Bản edit này còn nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm. Sẽ cố gắng hoàn thiện hơn trong tương lai. Còn 3 phiên ngoại thôi nhé :”>

P/s: đang kiếm beta T^T ai đọc xong bộ này thì cũng sẽ thấy ta có một số lỗi thường gặp như lặp từ, một số chỗ edit đọc rất là gượng = =. Đang muốn kiếm beta làm lại toàn bộ. Ai có hảo tâm thì giúp ta đi a ~ cám ơn nhiều :”>